Quyển 13 - Chương 1: Xoay người

Tiểu Viện là con gái của gia đình nhà nông nghèo, ba mất từ nhỏ, bị hàng xóm xung quanh lôi kéo, ăn cơm trăm nhà lớn lên. Trên thực tế thứ gọi là cơm đó đều là cơm thiu, thậm chí heo chó cũng không ăn, nhưng Tiểu Viện lại dựa vào nó để sống, người trong thôn đều nói mạng cô cứng.

Hôm nay Tiểu Viện đói đến mức bụng đau, không có ai đưa cơm cho cô nữa, cô không oán trách, chỉ là chấp nhận hiện thực. Thế nhưng đứa trẻ tám tuổi lẻ loi sẽ làm được cái gì chứ? Cô đành phải lục thùng rác để miễn cưỡng sống thôi.

Tiểu Viện đứng trong đống rác hôi thối, tìm kiếm thứ có thể lấp đầy bụng, ngoài cô ra còn có một con chó, nàng và nó gần như cùng lúcphát hiện thịt cá còn chưa ăn xong. Vì Tiểu Viện gần hơn nên liền cướp được.

Tiểu Viện vốn dĩ tính một ngụm ăn xong luôn, nhưng khi thấy con chó què chân kia thì lại do dự, rồi cô chia một ít cho nó.

Cô sờ lông nó, đáy mắt cô hình như có ánh nước, cô cúi đầu ăn thịt cá đã hơi thiu trong tay.

Chờ cô ăn xong, cái bụng đói trống không đã hơi no, sau đó cô có tìm vài vòng nhưng thật sự không có gì ăn được nữa. Khi mới xoay người rời đi cô mới biết ở đây có người, sắc mặt cô cứng đờ.

Thanh niên đứng cách đó không xa nhìn cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô từ tóc đến chân, nở nụ cười mỉm làm người khác rung động không thôi.

Tiểu Viện sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, cô không nghĩ tới lần đầu tiên nhặt rác ăn đã bị người khác thấy.

“Em tên gì?” Hắn hỏi, không tới gần cũng không tính rời đi, đôi mắt hẹp dài chỉ ôn hòa nhìn chằm chằm cô, không có đồng tình hay khinh thường, làm cô hoàn toàn không cảm thấy bị xúc phạm.

“Tiểu Viện.”

Đây là thứ duy nhất ba để lại cho cô, cô nhớ rõ nhất một câu chính là khi ba vuốt tóc cô, nói muốn nuôi cô tròn tròn mập mạp, cả đời không lo ăn uống.

“Tiểu Viện…” Thanh niên nhẹ nhàng nói lại một lần, tiếng nói ôn hòa phảng phất như có ma lực làm tai cô biến hồng.

Lúc này ngay cả đuôi lông mày hắn cũng ngậm ý cười, cô không rõ ý lạnh trong đó, chỉ là đơn thuần cảm thấy anh trai này khi cười rộ lên thật là đẹp mắt.

Tiểu Viện bị anh trai có nụ cười đẹp lừa về nhà. Đúng, là lừa về nhà, một hồi về đến chung cư, Tiểu Viện đã được hắn mang vào phòng tắm để tắm rửa.

Khi Tiểu Viện bọc khăn tắm, được ôm ra sấy tóc, Tiểu Viện còn chưa tỉnh lại, khí nóng đánh vào tóc, có chút ngứa có chút đau, Tiểu Viện rụt rụt người giữ chặt ống tay áo hắn, đáng thương cực kỳ nhìn anh trai.

“Anh ơi, em rất đói, anh có thể cho em ăn không?” Thái độ thật cẩn thận làm ý cười bên khóe mắt hắn càng thêm sâu, hắn cưng chiều nhéo khuôn mặt non nớt đã được lau sạch.

“Đương nhiên, nhưng Tiểu Viện phải chờ tóc khô mới được.”Tiểu Viện nhìn cách bài trí của chung cư khác xa nông thôn, cô mím môi mang theo hoảng loạn vô thố.

Cô thật sự… đã rời khỏi cuộc sống địa ngục ấy rồi sao? Cô hơi thắc mắc, cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Anh trai nghe cô nói như vậy, hắn ôm cơ thể nhỏ gầy đi tới bàn cơm, cơm hộp được đặt hồi nãy vừa khéo tới rồi, hắn vừa bày ra, vừa xin lỗi Tiểu Viện.

“Xin lỗi Tiểu Viện, anh không nghĩ hôm nay sẽ mang theo người về, nên em tạm ăn cơm hộp nhé, sau này anh sẽ không cho em ăn cái này nữa.”

Cô thật sự không có nằm mơ, ý thức được điều này Tiểu Viện hạnh phúc sắp khóc, ngay sau đó Tiểu Viện lại có chút tò mò hỏi. “Vì saovậy anh trai?”

“Bởi vì tự mình làm là vệ sinh tốt nhất.”

Tiểu Viện nghĩ đến lúc trước mình tìm rác trong thùng rác, chắc khi anh trai nhìn thấy, anh ấy cảm thấy ghê tởm lắm… Tiểu Viện không lên tiếng, một đôi đũa kẹp đồ ăn đặt vào trong chén cô, cô ngước mắt đối diện với ánh mắt ôn nhu.

“Cũng không thể ăn đồ thiếu chất được, phải ăn cơm đúng bữa.”

Tiểu Viện cảm thấy, anh trai thật sự rất tốt, hắn kỳ thật có thể làm lơ cô rồi rời đi, nhưng hắn không chỉ nhìn cô mà còn đem cô về nhà nữa, trái tim hắn như Bồ Tát vậy!