Quyển 18 - Chương 1: Ngữ văn nhân cách hoá

Đây là một căn phòng trắng, chỉ có một cửa sổ trên cao, ánh trăng mông lung chiếu vào phòng, giờ phút này bạn còn chưa ngủ.

“Em yêu anh không?”

Bên tai là giọng nói thanh đạm, tầm mắt như bóng với hình ép sát, khó có thể thừa nhận nổi, bạn da đầu tê dại ừ một tiếng.

Câu chữ rậm rạp không ngừng xâm nhập vào mắt, bạn chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm mê mang, cơn buồn ngủ đè nặng mí mắt, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Yêu thật không?” Hắn lại hỏi tiếp, bạn đang buồn ngủ bỗng bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi thẳng quay đầu nhìn về phía đối phương.

Tiên sinh ngữ văn lịch sự đeo mắt kính tơ vàng, mặc áo khoác đứng bên cạnh, mi mắt hàm chứa u buồn, mà trong tay hắn còn cầm cây thước lớn, người xem mà tâm hốt hoảng.

“Đúng vậy, em yêu anh, tiên sinh.” Ban nhìn hắn đáp lại một cách nghiêm túc.

Ngữ văn tiên sinh thở dài một tiếng, đôi mắt càng thêm tối tăm, hắn cúi đầu nhìn bạn trong tay nắm chặt sách giáo khoa, tự mình phủ định lắc đầu.

“Nhưng em thậm chí còn không học thuộc《Ly Tao》nữa.” Hắn nhìn bạn biểu cảm quái dị mơ hồ, hai tay để phía sau lại càng thêm ôn nhã.

“Tiên sinh, đêm nay em nhất định sẽ học xong, tin em đi tiên sinh!” Bạn sốt ruột bắt lấy áo khoác hắn, dùng ánh mắt vô cùng khẩn cầu nhìn hắn.

Hắn im lặng, thật lâu sau mới nói. “Tiểu thư, anh tin em.”

Này không những không trấn an bạn, mà còn mang cho bạn sự sợ hãi vô tận, bạn mở to hai mắt, không dám suy nghĩ nữa, đọc bài muốn rách miệng, sợ hãi cùng mệt mỏi ở trong cơ thể đấu tranh.

Những câu chữ tối nghĩa khó hiểu kia vặn vẹo lại, chúng đều cười một cách gian tà, mà bạn còn phải nhớ kỹ ý tứ, cách sử dụng của chúng nữa. Bạn muốn lật đổ bàn học trước mặt, muốn không màng tất cả kêu to lên, muốn chạy trốn cho đến khi kiệt sức.

Nhưng trên thực tế bạn chỉ có thể dưới mí mắt hắn chịu đựng mệt mỏi đọc đi đọc lại.

Thật sự rất muốn ngủ… Mí mắt sắp rũ xuống… Bạn đột nhiên kêu ra tiếng, che tay lại hơi khom người, mu bàn tay để lại vệt đỏ dài rõ ràng.

Bạn rưng rưng không dám nhiều lời oán hận, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống sách giáo khoa, hắn bên cạnh thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, dáng vẻ vẫn rầu rĩ không vui. Trong mắt hắn, này chỉ là trừng phạt khi bạn không tập trung thôi.

“Tiểu thư, em rất thống khổ sao?” Hắn cúi người xuống hỏi, màu tóc đen đối lập với bức tường trắng, khóe miệng hắn nhấp chặt thành một đường, trong mắt chính là sự lo lắng, nhưng sâu trong đó chính là khoái ý.

“Ai kêu em trước đây không coi trọng, cũng không thèm nhìn liếc mắt nhìn anh một cái.”

Bạn hối hận cúi đầu, không nói nổi một câu phản bác.

“Cho nên…” Tay hắn đặt lên hai bên vai bạn, khoảng cách giữa hai người thân mật hơn.

“Tiểu thư chỉ khi học anh giỏi thì mới có thể rời phòng này thôi.”

Nên tất cả thời gian này, đều sẽ bị hắn hoàn toàn chiếm hữu cùng chi phối.