Quyển 33 - Chương 2

Bạn bị hắn đùa bỡn mấy ngày, thật vất vả mới chạy ra từ tay Diêm vương, tạm thời có một lúc an nhàn. Bạn ngồi xổm nhìn con sông đỏ máu bên cạnh, nhìn người dẫn đường lục tục phe phẩy mái chèo thong thả đi tới chỗ vực sâu nơi thác nước bên kia.

Bạn tò mò kéo Bạch Vô Thường kế bên, hỏi. “Bọn họ làm việc gì thế?”

Tranh thủ thời gian Bạch Vô Thường quét mắt người dẫn đường, “Dẫn độ người có chấp niệm sâu nặng, phàm đã đi qua sông Hồng gột rửa, chấp niệm nặng thế nào cũng sẽ hoàn toàn buông.”

Bạn không hiểu ra sao. “Uống canh Mạnh bà không được sao?”

Bạch Vô Thường nhẹ nhàng cười, tựa hồ đang cười bạn ngây thơ, “Ký ức còn có thể xoá bỏ, nhưng chấp niệm lại không dễ, trước có con quỷ đi xuống liền bò không lên.”

“Trốn ở chỗ này lười biếng?” Sau lưng truyền đến một giọng nói âm u dọa hai con quỷ sợ, bạn theo phản xạ tính xoay người đi xem là ai, nhưng do ngồi xổm chân quỷ lập tức không có trọng tâm, chân vừa trượt, đầu đã rớt xuống sông Hồng.

Diêm vương đứng tại chỗ bất động, mái tóc đen được dải lụa tùng quấn lấy, trên xiêm y đen thêu mấy cây trúc yên tĩnh nho nhã, tóc mái che khuất biểu cảm giờ phút này. Bạn trong tiếng kêu lo lắng của Bạch Vô Thường nhô nhô cái đầu, hoạt động tứ chi ra sức bơi lên bờ, mới vừa bắt được bờ thì đã bị Diêm vương một chân đạp trở về, mắt bạn trừng tròn xoe, không tin tà muốn lên bờ nữa, lại lần nữa bị hắn đá trở về.

Bạch Vô Thường thấy bạn bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, nhưng thật ra… Y lặng lẽ nhìn sắc mặt coi như khó coi của Diêm vương bên cạnh, còn đá người quay lại sông không cho lên bờ.

Tự nhiên thấy như vậy Diêm vương trẻ vài phần.

Bạn mệt đến mức thở hồng hộc, sau khi ủng đen đó lần nữa đá bạn, bạn rốt cuộc nhịn không được tức muốn hộc máu mắng to. “Tân Nhất Kỳ! Anh là cái đồ ***, ***”

Sau đó, Diêm vương trực tiếp dọn bàn ghế lại đây lẳng lặng uống trà, nhìn mắt bạn cười không thấy đáy.

“Tiếp tục nói đi.”

Bạch Vô Thường trực tiếp chạy không bóng dáng, chỉ còn lại tiếng bạn không ngừng mắng, nên càng lúc càng hao sức, nhưng bạn đảo mắt lại nghĩ, dù sao bạn đã chết một lần, kẻ hèn này sợ gì sông nước nữa?

Bạn yên tĩnh lại, vừa vặn Diêm vương cũng uống xong một chén trà nhỏ, đóng nắp trà xong, hắn đứng dậy đi về phía bạn cúi xuống, biểu cảm lúc sáng lúc tối, xem không rõ.

“Không hối hận?”

Bạn lập tức gật đầu, sau đó bơi bên bờ muốn bò dậy, hắn không chút hoang mang giữ đầu bạn lại, nở nụ cười nhẹ ôn nhu.

“Cô hối hận cái gì?”

Hai mắt bạn trừng lớn, bỏ hết tôn nghiêm thể diện xuống, trần trụi lộ ra hành vi đểu cáng của mình. “Khoảng thời gian mất đi anh, tôi đều hối hận, tôi không nên mắt điếc tai ngơ, dẫn tới việc anh nản lòng thoái chí, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhảy lầu tự sát.”

Nói vừa xong, nhóm quỷ ở chỗ tối hoảng sợ hút khí lạnh, nhanh chóng che lại cái miệng nhiều chuyện này.

Diêm vương đã sớm phát hiện bọn họ, nhưng hắn không để ý, mà chỉ nhìn chằm chằm bạn, chậm rãi buông ra tay, ngồi dậy hỏi.

“Có từng quen bạn trai khác không?” Giọng nói lãnh đạm ẩn chứa sát khí, bạn lập tức cúi đầu thấp nhất có thể.

Hắn sâu kín nhìn bạn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên cười, giọng nói ôn nhu. “Như thế, vậy liền tin em.”

Từ khi nghe xong lần bạn ăn năn đó, Diêm vương không hề trêu cợt bạn nữa, mà hiện tại hắn dính người đến đáng sợ, thời thời khắc khắc đều phải dính bên bạn, làm cấp dưới kinh ngạc rớt một đống cằm.

Hắc Vô Thường thừa dịp Diêm vương không có ở đó đã hỏi bạn. “Sao cô biết tên Diêm vương thế?”

Bạn nhìn y như thằng ngốc, “Đương nhiên là anh ấy nói rồi, nếu không làm sao tôi biết được?”

Y lắc đầu, “Diêm vương tâm đề phòng rất mạnh, nên không thể chỉ yêu thương với cô liền nói ra tên thật, hắn sống hơn hai vạn năm, rơi xuống thế gian cũng là khoảng thời gian ăn bánh quẩy thôi…”

Bạn im lặng không lên tiếng, quyết định không nói Diêm vương vừa mới bắt đầu yêu đương với bạn, chỉ nắm tay đã đỏ mặt nửa ngày, bị hôn còn ngây ngốc hỏi đang làm gì.

Tưởng tượng đến điều này, tâm bạn liền ngứa.

“Nói như vậy là cậu rất hiểu tôi?”

Diêm vương đứng phía sau y, nói một câu như vậy, cũng không thèm để ý biểu cảm đối phương trực tiếp kéo tay cô ra ngoài điện, gấp không chờ nổi bước đi như bay, chốc lát đã bắt đầu chê bạn đi chậm, hắn trực tiếp ôm lấy bạn tại chỗ sử dụng thuật di chuyển.

Nếu có cơ hội, bạn nhất định sẽ chọn kéo cái tay kia ra. Gió lạnh gào thét không ngừng thổi quát qua mặt, tuy rằng bạn đã chết nhưng bạn vẫn rất để ý da mình, bạn nhìn thật sâu đôi mắt sâu không thấy đáy đó, quay đầu rơi lệ.

“Nhất Kỳ… Có vô vàn cách thể hiện tình cảm…” Mà sao anh lại muốn chọn cách nguy hiểm nhất vậy!!

Chẳng lẽ hắn nhảy lầu một lần nên quyết định cũng cho bạn biết cảm giác? Bạn giống như tìm được chân tướng.

Đôi mắt vốn lãnh đạm của Diêm vương trải qua tình yêu hun đúc giờ phút này ôn nhu cong lên, hắn từ sau lưng ôm lấy bạn, gác đầu lênvai cậu, tiếng nói thanh nhã lọt vào tai.

“Chúng ta nhảy chung đi, không sao đâu…” Hắn dừng lại, bổ sung một câu. “Chỉ cần em không buông anh ra.”

Thấy bạn chậm chạp không ứng, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, buông bạn ra mà cứ như vậy nhảy xuống, bạn đáng thương còn đang gian nan cân bằng tâm lý, bạn hô to một tiếng nhanh chóng bắt lấy tay áo hắn.

“A ——”

Bạn ôm chặt eo hắn, loáng thoáng nghe được tiếng cười, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ buồn cười.

Sau đó , Hắc Vô Thường lôi kéo bạn lén lút nói một chuyện. “Thật ra tôi đã xem thọ mệnh trong Sổ Sinh Tử của cô lúc trước, cô vốn còn có thể sống thêm vài thập niên nữa!”

Có thể bóp méo Sổ Sinh Tử, toàn bộ địa phủ chỉ có một người. Bạn thờ ơ cười cười.

“Tôi còn đỡ khổ hơn…” (ý là nữ chính chết sớm thì sẽ đỡ khổ hơn)

Bạch Vô Thường bên cạnh nghe vậy thở dài. “Cô gái, chấp niệm của cô ngay cả sông Hồng cũng không thể rửa sạch.”

Tuy bạn đã chết, nhưng ít ra còn có thể gặp lại hắn lần nữa.

——————