Chương 18

“Tin tôi đi, tôi cũng rất muốn hẹn hò cùng em, nhưng bây giờ sức khỏe của em quan trọng hơn thế nữa.”

Lam Vãn Thanh không biết là năng lực biểu đạt của mình đột nhiên có vấn đề hay là người đàn ông này không hiểu vấn đề vậy.

“Tôi chỉ nghĩ rằng anh muốn đi hẹn hò.” Cô nhìn anh hơi nhíu mày, nhấn mạnh: “Không phải là tôi muốn hẹn hò với anh.”

Ôn Tư Sâm nhìn cô chớp mắt một cái, ngay sau đó đứng thẳng người lên, rũ mắt: “Ừ” một tiếng.

Lam Vãn Thanh: “……”

“Tôi nói thật!”

“Ừ.” Không thể nhìn thấy ý cười trong đôi mắt anh: “Tôi biết em đang nói thật.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Vẻ mặt kia của anh mà là biết sao?!

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Ôn Tư Sâm đưa tay lên xoa xoa tóc cô, nói thẳng: “Nếu không muốn hẹn hò với tôi, sao em lại đồng ý ra ngoài được?”

Cho là anh dẫn mình đi hẹn hò, cũng đồng ý đi cùng anh, còn nói không phải muốn hẹn hò với anh?

Lam Vãn Thanh bị chặn họng, không còn gì để nói.

Khi ở Maldives, cô vẫn luôn cảm thấy mỗi lần mình nói đến mức anh không còn lời nào để đáp lại rất giỏi cơ mà, không nghĩ tới mình lại bị mắc kẹt bởi người đàn ông này.

Xem ra, lúc ở Maldives, người ta “không còn lời nào để nói” là thật ra muốn phớt lờ cô.

Lam Vãn Thanh: “……”

Quả nhiên Ôn Tư Sâm là người đáng ghét nhất trên thế giới.

Khi Phó Liên đẩy cửa bước vào, bắt gặp người đàn ông đứng ở mép giường cười cười, gương mặt đầy vẻ xuân tình, người phụ nữ ngồi ở trên giường thì tức giận mím môi, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người cùng quay đầu lại nhìn bà.

Phó Liên cười cầm bịch chất lỏng đi qua, kéo một cái giá truyền dịch từ bên cạnh đến, vừa treo bịch nước lên trên giá, vừa nói với Ôn Tư Sâm: “Tư sâm, dì thấy cháu lớn như vậy, mới vất vả kiếm được một người bạn gái, không đau lòng thì thôi, còn bắt nạt con bé nữa?”

Ôn Tư Sâm nhếch môi, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầuLam Vãn Thanh, bước qua giúp đỡ phó Liên đỡ giá truyền dịch.

Lam Vãn Thanh: “……”

Lam Vãn Thanh nhìn bà treo bịch chất lỏng lên, sau đó nối bộ truyền dịch và bịch chất lỏng, rồi bóp vào dây truyền dịch, khi chất lỏng chảy được hai phần ba dây, bà chỉnh chốt truyền dịch đến mức tối đa.

Chất lỏng chảy xuống ống kim nhỏ của bộ truyền dịch, đặt ống kim vuông góc với mặt đất cho nhỏ xuống vài giọt.

Lam Vãn Thanh nhìn chất lỏng chảy xuống tí tách từ ống thủy tinh. Lúc này, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo khi thứ kia đâm vào da mình.

Trong ống nhỏ không còn bọt khí, Phó Liên đóng chốt mở lại, ý bảo Lam Vãn Thanh nằm xuống.

Lam Vãn Thanh nhàn nhạt hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cởi giày nằm trên giường bệnh.

Vừa mới nằm, cả người cô bất giác cứng đờ, Lam Vãn Thanh nhìn chằm chằm vách tường trắng tinh, không dám nhúc nhích.

Phó Liên ngồi ở trên ghế bên mép giường, cầm lấy cánh tay cứng đờ của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, trấn an nói: “Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô cũng muốn thả lỏng.

Ôn Tư Sâm ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay dựa vào vách tường của cô, bao bọc bàn tay nhỏ bé thành một nắm đấm ở trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

Nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, tôi ở đây.”



Mỗi người đều có điểm yếu, quả thật anh không nghĩ tới tổng giám đốc của Lam thị sấm rền gió cuốn ở giới kinh doanh, lại là một người phụ nữ nhỏ bé sợ tiêm.

Lam Vãn Thanh quay đầu đi, thấy Ôn Tư Sâm dịu dàng rũ mắt nhìn mình, ánh đèn trong phòng rất sáng, ánh mặt anh rõ ràng lại thâm thúy, trong lúc hoảng hốt.

Hình ảnh người đàn ông ở phòng nghỉ trên tàu lúc ấy cô nhìn chằm chằm qua lớp kính râm và hình ảnh người đàn ông ở trước mắt này chồng lên nhau.

Rõ ràng là một người, nhưng lại như là hai người.

Lúc ấy ở Maldives, cô bị vẻ lạnh lùng xa cách của anh hấp dẫn, lại không nghĩ tới sẽ chết chìm bởi gương mặt dịu dàng đang bừng sáng của anh ở nơi đây.

Rõ ràng chỉ mới quen nhau được mấy ngày.

Lam Vãn Thanh trở tay nắm lấy tay anh, ngón tay anh khô ráo ấm áp như lúc nãy khi khẽ phủ lên mí mắt cô, muốn xoa dịu nhiệt độ.

Truyền vào, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Cô nhéo tay anh, tập trung tất cả sự chú ý của mình đặt trên ngón tay thon dài bị cô nắm chặt.

Trong mắt Phó Liên hiện lên ý cười, bà nhìn phản ứng nhỏ giữa hai người, lưu loát buộc dây garo ở trên cánh tay cô, tìm mạch máu, ghim kim, nới lỏng dây garo.

Lam Vãn Thanh nghĩ quả thật Ôn Tư Sâm không lừa cô, kỹ thuật tiêm của Phó Liên rất tốt, nghe thấy bà nói được rồi, Lam Vãn Thanh mới ý thức được ‘cực hình’ đã kết thúc.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Tư Sâm nghiêng đầu, nhướng mày nhìn mình, rất đáng tin cậy.

Như là đang hỏi: “Tôi nói đúng không?”

Lam Vãn Thanh chửi thầm: “Anh nói rất đúng, nhưng mà tôi không muốn khen anh.”

Cô không nhìn anh nữa, quay sang nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, chỉ là khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên, cảm thấy dường như mũi kim kia cũng không đáng ghét đến vậy.

Vốn dĩ cô không thèm để ý đến bệnh cảm này lắm, ngoại trừ ban ngày lúc ở công ty mệt rã rời, còn phải chịu đựng cảm giác đau đầu.

Thì cũng không có gì, chỉ là lúc này, đúng chỗ… đúng người, cả người vừa thả lỏng cô liền buồn ngủ, cô ngáp một cái, buông bàn tay đang nắm kia ra, xoa xoa mũi.

Không cần phải chịu đựng nữa đâu.

“Mệt mỏi thì ngủ một lát đi, truyền hết cái này chắc là khoảng hai tiếng đồng hồ.” Phó Liên thu dọn đồ đạc trên bàn rồi đứng lên, nói với Ôn Tư Sâm: “Cháu nhớ để ý, bọn dì ở bên cạnh, có việc gọi dì.”

Ôn Tư Sâm đáp một tiếng, Phó Liên đi ra ngoài, anh giúp Lam Vãn Thanh chỉnh cái chăn mỏng ở trên người: “Ngủ đi, lát nữa tôi gọi em dậy.”

“Ôn Tư Sâm.” Lam Vãn Thanh nhìn anh, đột nhiên mở miệng gọi tên của anh.

“Hửm?”

“Vì sao anh lại thay đổi? Không phải anh nói không thích tôi như vậy sao? Bỗng dưng chuyển sang thích rồi à?” Lam Vãn Thanh lẩm bẩm giọng mũi, vừa rồi cô ngáp, đôi mắt ẩm ướt, giống như là hơi tò mò nên hỏi một vấn đề mà mình không nghĩ ra được.

Ôn Tư Sâm ngồi về phía trước, cánh tay chống ở mép giường, cúi người nhìn cô: “Còn tức giận?”

Lam Vãn Thanh: “……”

“… Tôi không tức giận, chỉ là tôi hơi tò mò.”

Ôn Tư Sâm bình tĩnh nhìn cô một lúc, sau khi xác định cô nói thật, mới trả lời: “Ngày đó ở phòng nghỉ trên tàu, lúc em nhìn lén bị tôi phát hiện, tôi…”

Lam Vãn Thanh: “……”

“… Tôi không nhìn lén anh.” Cô cắt ngang lời anh: “Tôi nhìn một cách quang minh chính đại.”

Ôn Tư Sâm: “……”

Còn có thể hợp tình hợp lý như vậy ư.

“Được rồi.” Anh khẽ cười rồi nói tiếp: “Ngày đó ở phòng nghỉ trên tàu, lúc em quang minh chính đại nhìn lén bị tôi phát hiện, tôi đã nhận ra em.”

Lam Vãn Thanh: “……”



Quên đi, không so đo với anh.

“Tôi không có cảm tình gì với thương nhân.” Anh nghiêm túc nói: “Bao gồm cả chính tôi, tôi cũng không thích.”

“Hả?” Đây là lý do?

“Ở tôi đã nghe anh trai nhắc đến em rất nhiều lần, nói em là thiên tài của giới thương nghiệp, bốn năm trước sau khi em tự mình tiếp nhận Lam thị, tình trạng của Lam thị và Ôn thị vốn dĩ luôn ổn định, dưới sự quản lý của em, hai nhà dần dần có hơi chênh lệch. Có một lần tôi thay anh ấy đi tham gia bữa tiệc xã giao, trên bàn cơm đều thảo luận về em.” Anh dừng một chút: “Nói tuổi em tuy còn nhỏ nhưng thủ đoạn kinh doanh và cách đối nhân xử thế lại vô cùng lão luyện, mọi người đều dùng những lời khen ngợi để tán thưởng em, cơ mà tôi nghe lại không giống như vậy.”

Ôn Tư Sâm nắm lấy tay cô đặt ở trên bụng nhỏ: “Bọn họ càng khen ngợi em, tôi càng biết bản thân tôi không thích kiểu phụ nữ như vậy.”

Lam Vãn Thanh nghe anh thủ thỉ, không biết nên phản ứng như thế nào, ban đầu cô nghĩ anh không thích cô là bởi vì nguyên nhân ‘bên ngoài’, có thể cô đã cướp lấy việc làm ăn của nhà anh. Ngược lại, càng không nghĩ tới việc anh không thích mình đơn giản là vì nguyên nhân ‘bên trong’ của cô.

Cô muốn rút tay ra, lại bị Ôn Tư Sâm nắm càng chặt hơn.

“Bây giờ tôi đã biết.” Ôn Tư Sâm nắm tay cô, dịu dàng nói: “Thích một người không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần là em, tôi đều thích.”

Anh thích người phụ nữ mềm mại giận dỗi với mình, lúc làm việc như sấm sét vạn quân anh cũng thích.

Trên thế giới chỉ có một Lam Vãn Thanh, anh chỉ thích cô mà thôi.

Lam Vãn Thanh im lặng một lúc lâu, không nói gì.

Ôn Tư Sâm nhéo nhéo bàn tay nhỏ đang nắm, hiếm khi thấy anh căng thẳng, hỏi cô: “Tức giận à?”

“Ừm.” Lam Vãn Thanh trả lời không cần nghĩ ngợi, không chút ngượng ngùng nào.

Ôn Tư Sâm: “……”

Anh không có đầu óc, cô tức giận cũng đúng.

“Làm thế nào em mới nguôi giận?” Trong giọng nói của anh mang theo một chút lấy lòng.

Lam Vãn Thanh động động bàn tay bị anh nắm: “Thả tôi ra.”

“Không được.” Ôn Tư Sâm nghe vậy, anh nắm chặt hơn nữa: “Đời này cũng không buông ra.”

Lam Vãn Thanh ngắm anh một lúc lâu, không trả lời, Ôn Tư Sâm hơi hoảng hốt.

“Vãn Vãn…”

Lam Vãn Thanh cắt ngang anh, người đàn ông vô cùng nghiêm túc: “Con đường làm thương nhân này, tôi không có lựa chọn nào khác.”

Ôn Tư Sâm không lên tiếng, biết cô nói chưa xong.

“Em rất thích anh, Ôn Tư Sâm.” Cô mỉm cười bình thản, ánh mắt mềm mại không kém sự kiên định: “Bây giờ còn thích hơn một chút so với lúc ở Maldives. Còn muốn nhiều thêm nữa, nếu chúng ta tiếp tục tiến xa, em biết bản thân em sẽ còn thích anh nhiều hơn nữa.”

“Em có hơi cứng đầu, đã xác định một chuyện nào đó thì chắc chắn sẽ không thay đổi, đặc biệt là chuyện tình cảm.”

“Cho nên.” Lam Vãn Thanh nhìn anh chăm chú, vui buồn lẫn lộn, cuối cùng là bình tĩnh: “Nếu anh đã hiểu rõ được trái tim mình, thật sự muốn tiếp tục đi cùng em, thì anh phải nghĩ kỹ, anh không thích những thứ kia, nhưng trên người em vẫn phải có.”

“Anh cũng nói.” Đôi mắt của Ôn Tư Sâm đen nhánh, thâm sâu như một cái động không đáy, hoàn toàn hút cô vào trong: “Trên người của em không có thứ gì mà anh không thích, trên thế giới chỉ có một Lam Vãn Thanh, là tốt nhất.”

Lam Vãn Thanh nhìn anh, đột nhiên bật cười, khẽ mở đôi môi mỏng nói:

“Sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn, bạn trai.”Tác giả có lời muốn nói:

Văn phong của tôi thường sẽ có tiểu khả ái nói tiến độ rất nhanh, bao gồm cả hai bộ mà tôi đã kết thúc.

Thật ra, nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy dưới ngòi bút của tôi người hoặc nhiều hoặc ít đều hơi có bóng dáng của tôi ở bên trong, tôi không thích chuyện tình cảm bị kéo dài, bao gồm ở trong thực tế sinh hoạt.

Cũng có thể có người cảm thấy có thể tôi khá kỳ lạ, lúc hai người nhìn vào nhau ăn khớp với nhau, không thích quan hệ không rõ ràng, nếu đều có tình cảm. Vì sao không lập tức cho đối phương một danh phận chính thức chứ?

Tôi cũng không cảm thấy cho nhau tìm hiểu hây chơi trò lưu manh là hành động cao thượng gì. (*≧ω≦) tôi chính là một tác giả tùy hứng như vậy, không tiếp thu phản bác. =(^.^)=