Chương 20

Ôn Tư Sâm nghe thấy động tĩnh bên kia, Lam Vãn Thanh kịp thời gọi lại cho anh.

“Anh đừng tới đây, em đến giờ đăng ký rồi.”

Ôn Tư Sâm nghe vậy, tay mở cửa xe dừng lại, ánh mắt lướt qua hàng xe nhìn hàng cây đối diện bên đường rồi nói, hô hấp của anh dừng lại tay nắm chặt di động, trong lòng anh cảm nhận được một luồng cảm xúc không rõ bất chợt xuất hiện. Cùng lúc đó cả hai đều im lặng, không ai nói chuyện nữa.

Sau hai phút, Lam Vãn Thanh cắn cắn môi dưới, trong lòng đột nhiên sinh ra áy náy, hôm qua vừa mới xác nhận mối quan hệ còn chưa kịp công khai, bởi vì công việc của cô mà hai người phải cách xa nhau ít nhất một tháng.

Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ không vui.

Nhưng mà cô phải đi công tác, cũng không còn biện pháp nào khác.

“Em đến nơi mỗi ngày đều nhắn tin cho anh được không?” Lam Vãn Thanh ho nhẹ một tiếng thử mở miệng hỏi. Ôn Tư Sâm không lên tiếng.

“Gọi điện thoại?”

Vẫn không lên tiếng.

“Hoặc là…” Lam Vãn Thanh liếʍ liếʍ môi lại mở miệng, “Gọi video?”

“Ừ.”

Ôn Tư Sâm nhắm mắt lại, giơ tay xoa bóp mũi lạnh lùng lên tiếng.

Lam Vãn Thanh: “……”

“Trong nước hơn chỗ kia bốn giờ, nếu buổi tối đã khuya em sẽ…”

“Muộn thế nào anh cũng chờ em.”

Giọng điệu này là chắc chắn không thay đổi được gì.

Nghe thấy âm thanh Diệp Phong Hoa gọi cô, Lam Vãn Thanh mím môi, “Đến giờ rồi, em tắt máy nhé?”

“Vãn Vãn.” Ôn Tư Sâm mở miệng.

“Vâng?” Lam Vãn Thanh gật đầu nhìn Diệp Phong Hoa đang ở cửa an ninh vẫy tay với cô: “Làm sao vậy, còn việc gì sao?”

Không có việc gì.

Anh cũng không biết gọi cô lại làm gì nữa.

Muốn mở miệng nói không cho cô đi, nhưng lại biết đây là chuyện không có khả năng.

Nhưng mà, một tháng…

Bọn họ mới vừa xác nhận mối quan hệ chưa được bao lâu, liền phải xa nhau một tháng không thấy mặt?

“Vãn Vãn,” Anh dừng một chút, bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Chú ý an toàn, đến nơi gọi cho anh báo bình an.”

“Được.”

“Thuốc trị cảm có mang theo không?”

“Vâng, có mang theo.”

“Nhớ ăn uống đúng giờ.”

“Vâng.”

“Nhớ rõ mỗi ngày đều phải gọi video cho anh.”

“Vâng.”

“Anh chờ em,” anh thở dài: “Trở về sớm một chút.”

“Vâng,…” Lam Vãn Thanh liếʍ đôi môi khô khốc: “Em tắt điện thoại nhé?”

“…Ừ.”

Nghe thấy di động truyền đến âm thanh tút tút, Ôn Tư Sâm thả tay buông điện thoại xuống.

Anh ngồi vào trong xe,đóng cửa xe buông ghế dựa nằm ngửa nhìn lên, nhìn quanh xe không nhịn được thở dài một hơi.

Ôn Tư Sâm nhắm mắt lại, cánh tay áp lên mặt cảm thấy được nỗi chua xót ở nơi nào.

Một tháng…

Ba mươi ngày…

720 tiếng đồng hồ…



Hơn bốn mươi ba ngàn phút…

Sao lại lâu như vậy?

Đúng là đòi mạng anh mà…



Lam Vãn Thanh qua cửa kiểm tra an ninh, mới nhớ chưa gọi điện thoại cho Tập Dục, nhân lúc còn vài phút trước khi máy bay cất cánh, cô nhẹ nhàng trấn an nhóc con cáu kỉnh này đáp ứng khi trở về sẽ đến trường học cậu mới thôi.

Ngồi trên máy bay gần mười tiếng, Lam Vãn Thanh nhớ lại lúc gọi video cùng Lục Chấn Hoa, anh ta gửi qua tư liệu đấu thầu.

Hai năm trước, công ty tham gia vào hạng mục xây dựng một khu địa ốc thu hút rất nhiều người, sau khi hạng mục được khánh thành, xây thành các chung cư xa hoa cao cấp có gác mái, chứa được khoảng 2 vạn người đồng thời còn thiết kế một khu mua sắm phồn hoa giữa trung tâm, tổng diện tích hơn 1500 mét vuông.

Bên cạnh đó cũng dự tính ra mắt là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất thế giới: Trung tâm thương mại Dubai. Sau khi hoàn thành, sẽ có khoảng 500 tòa nhà chọc trời ở khu vực bờ sông Dubai.

Một khi kế hoạch này ra đời, những nhà đầu tư từ các quốc gia ai cũng muốn chen một chân vào, Lam thị tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, kế hoạch mới vừa lộ ra Lam Vãn Thanh đã bắt đầu chuẩn bị trong vòng một năm.

Tiêu phí nhân lực tài lực vật lực đều thể hiện rõ qua thái độ nghiêm túc của cô đối với hạng mục đấu thầu lần này, dự án đấu thầu bọn họ đã cân nhắc qua ít nhất bốn phương án.

Dự đoán kỳ đấu thầu trong giới thương lượng là 3%,đấu thầu là một cuộc đua tàn khốc cũng tuyệt đối không có khả năng vượt qua 7%, hiện tại đã 10%, rõ ràng có người cố ý cản trở từ giữa ác ý đề cao giá lên.

Lam Vãn Thanh nhớ tới bốn năm trước, lúc cô mới vừa tiếp nhận tập đoàn Lam thị, A Bố Đạt hợp tác với Trung Quốc một dự án khai phá đảo nhỏ diện tích 23km vuông.

Kế hoạch này vừa mới trồi lên mặt nước, cô tìm đúng thời cơ rồi dành nửa năm, mới giành hạng mục này tới tay.

Cũng là vì lần đấu thầu thành công đó, khiến cô có thể đứng vững hoàn toàn ở Lam thị.

Hạng mục lần này ở Dubai, cô đã hao phí thời gian một năm để chuẩn bị, cô không muốn bất kì một nguyên nhân nào mà thất bại.



Bốn năm trước, Ôn Tư Sâm vừa tốt nghiệp tiến sĩ đã được đại học Đông Thành dùng lương cao mời về nước giữ chức vụ giảng viên, năm đó mới 26 tuổi, trong lịch sử đại học Đông Thành từ trước tới nay là giảng viên trẻ tuổi nhất.

Khi Ôn Tư Sâm về nước, mọi người trong trường chỉ biết trường học mời một người chỉ có mấy năm trình độ học thuật nhưng được xưng là “Đại Ngưu” trong giới siêu học thuật.

Tuy rằng rất trẻ tuổi, nhưng ở trong giới học thuật, nhắc tới cái tên này không có người nào không biết.

Cho dù còn chưa được nhìn thấy anh, mọi người chỉ nghĩ tới mỗi ngày có thể cùng anh nghiên cứu học thuật, làm thí nghiệm, nghe giảng bài, đi học… Đều hưng phấn kích động đến không chịu được.

Chỉ là không nghĩ tới sau khi gặp được người thật, kích động đều không dừng lại được.

Mọi người đều không chú ý đến thành tựu trong giới học thuật của anh, mà chỉ nhớ đến khuôn mặt tuấn tú dáng người hoàn hảo kia.

Không khoa học! Làm nghiên cứu khoa học! Chẳng những không rụng tóc đến trọc đầu, mà giá trị nhan sắc còn cao đến như vậy?!

Môn học này là tự chọn nhưng trước kia rất ít sinh viên học, lần này lập tức như biến thành khách đến đầy nhà, mọi người tranh bể đầu cũng chọn môn của anh.

Khóa học buổi nào cũng chật ních người, hơn nữa… Nữ sinh chiếm đa số.

Càng không nói đến những buổi tọa đàm công khai, lối đi nhỏ đều đứng đầy người.

Những nhóm nữ sinh, chỉ cần hôm nay có tiết của giáo sư Ôn, sáng sớm từ trên giường dậy đều tràn đầy phấn khích, cảm giác phân khích này kéo dài sau hai tháng liền làm cho các nữ sinh trợn tròn mắt.

Giáo sư Ôn này…không phải được đúc ra từ băng chứ?!

Ánh mắt lạnh lẽo, tùy ý liếc nhìn bạn một cái cũng có thể khiến bạn cảm giác như đang đứng ở bắc cực trắng xoá.

Sao một người có thể lạnh nhạt như vậy? Một chút độ ấm cũng không có? Chỉ cần không phải vấn đề về môn học, muốn thầy ấy trả lời câu hỏi, chỉ có thể đưa cho bạn bốn chữ:

Si! Tâm! Vọng! Tưởng!

Đặc biệt là sau khi kết thúc năm thứ nhất, sinh viên rớt môn có thể được so sánh như hiện trường tai nạn xe cộ… thảm không nỡ nhìn.

Những tâm tư gần quan được ban lộc của cô nữ sinh khi nhìn thấy “các tiền bối” – một đám cận thủy lâu đài*, không còn ai dám mạo hiểm.

(*) Cận thủy lâu đài: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi. Cre: dembuon.vn

Rốt cuộc, mối quan hệ có tốt đến đâu cũng không thể thuận lợi tốt nghiệp.

Bắt đầu từ năm thứ hai, những nhóm tiểu hoa si như say rượu đó đều rút ra kết luận là:

Giáo sư Ôn?

Chỉ thích hợp ngắm nhìn từ xa, dám lại gần quấy nhiễu? Mọi người gọi bạn là anh hùng!

Những sinh viên có ý thức như vậy, Ôn Tư Sâm đối với kết quả này rất vừa lòng, bên người không còn những người oanh oanh yến yến, làm tai anh thanh tịnh đi không ít.

Tuy nói như thế, khoá học của Ôn Tư Sâm cũng không ít người, lòng mang ý xấu có, những sinh viên giỏi vì tiết học đến đây cũng có, các nữ sinh đơn thuần chỉ muốn thưởng thức giọng nói của anh, các nam sinh liều mạng nhớ những trọng điểm, nghĩ đã không có giá trị nhan sắc, vẫn là muốn tận lực bước chân vào con đường trí tuệ.



Chỉ là học kỳ này khai giảng nửa tháng, mọi người đã cảm giác được có điều không đúng.

Cái người có khuôn mặt lạnh lẽo kia, học kỳ này vừa bắt đầu, người này…Hình như lạnh hơn…

Mỗi tiết lên lớp, đều chỉ có âm thanh lạnh lẽo của anh điểm danh những người không đến lớp… Cũng không còn nữa…

Rõ ràng đều giống với trước kia, đều bình thường liếc nhìn học sinh một cái, nhưng nay lại làm người khác cảm thấy như sắp bị đem ra pháp trường.

Cho nên, lúc khai giảng có người nói “khả năng giáo sư Ôn có bạn gái!” chắc hẳn là giả? Tuy rằng lúc ấy ảnh chụp không rõ, hơn nữa bởi vì ngược sáng nên không nhìn thấy ngoại hình của cô gái kia, nhưng mà theo cách ăn mặc là phụ nữ không sai, hơn nữa người ngồi đối diện đúng là giáo sư Ôn.

Chỉ là, con người lạnh lùng này của giáo sư Ôn, chỗ nào giống với người đang yêu?

Cho nên, tin đồn kia lúc đầu mọi người còn bàn luận xôn xao nhưng sau hai ngày thì không có gì để nói nữa.

Hiển nhiên là không có khả năng rồi!

Hơn nữa, người giống như giáo sư Ôn, ngắm nhìn từ xa là được còn muốn làm bạn trai, trái tim có biết bao nhiêu kiên cường mới chịu nổi?



Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường mong muốn được tốt nghiệp sớm để bước chân vào xã hội, bản thân tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng khi đi làm, tự do muốn làm cái gì thì làm không bị quản thúc bởi nhà trường.

Chỉ là, khi thật sự bước chân vào xã hội rồi, đi làm mới phát hiện khi còn là học sinh sinh viên, bản thân mình ngây thơ đến nhường nào.

Càng nhiều thân bất do kỷ* là do từ lúc bạn bắt đầu công việc.

(*) Thân bất do kỷ: cuộc sống có nhiều điều không được như ý.

Một tháng trước, khi Lam Vãn Thanh vừa mới đi công tác lúc ở sân bay có nói mỗi ngày đều sẽ gọi video cho Ôn Tư Sâm, sự thật một tháng này số lần cô gọi cho anh sợ là chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thật ra cô gửi không ít tin nhắn, nhưng đa số đều là một câu:

Xin lỗi, hôm nay em không có thời gian gọi video, anh đi ngủ sớm một chút.

Có đôi khi, thậm chí cũng không có tin nhắn.

Bản thân là một người trưởng thành, cũng là một người phụ trách công ty Ôn Tư Sâm có thể lý giải được tình huống thân bất do kỷ này.

Cho nên cảm giác vô lực mới có thể xuất hiện ngày càng nhiều.

Hôm nay là ngày thứ 14 Lam Vãn Thanh rời đi, mà lần gần nhất cô gửi tin nhắn cho anh đã hơn mười ngày trước, họ đã không Liên! Lạc! trong vòng mười ngày.

Đông Thành vào thu tháng 10, cuối thu mát mẻ thời tiết ôn hòa, nhưng Ôn Tư Sâm lại cảm thấy mỗi ngày sáng sớm tỉnh dậy, nhìn cái gì cũng đều là màu xám.

Tương tư thành bệnh, anh cảm thấy bản thân sẽ sớm bị cảm giác này tra tấn đến điên rồi.

Hai ngày nay suy nghĩ, có nên nghỉ phép hai ngày đi tìm cô không, nghĩ đến cô sẽ không có thời gian dành cho anh, nhưng ít nhất có thể liếc nhìn cô một cái giải tỏa nỗi khổ tương tư.

Ôn Tư Sâm đánh răng, vừa suy nghĩ vừa tưởng tượng, giương mắt nhìn người đàn ông trong gương, bỗng nhiên cười, một nụ cười chế nhạo không kém nỗi chua xót.

Ôn Tư Sâm à Ôn Tư Sâm, cậu hết cứu nổi rồi!

Nhưng dù có thế nào, anh cam tâm tình nguyện rơi vào trong đó.



Hôm nay có buổi học công khai, thời gian hai tiết.

Âm thanh chuông vào lớp vừa vang lên, Ôn Tư Sâm cầm theo một quyển sách trong tay tản bộ từ ngoài cửa đi vào, ngón tay thon dài trắng nõn nắm sách vở, chỉ là một hành động hết sức bình thường nhưng làm người ta cảm thấy có thể vẽ ra hoa.

Hội trường của buổi học công khai, có thể chứa đến một trăm người, từ sau khi trường học không cho phép đứng ở lối đi nghe giảng, kỷ luật dần nghiêm túc hẳn lên.

Hội trường không còn chỗ ngồi, toàn bộ trường học cũng chỉ có lớp của Ôn Tư Sâm, anh đi đến bục giảng như mọi hôm, không có biểu cảm gì.

Nhìn lướt qua phòng học, sau đó trực tiếp vào chủ đề.

Cũng không điểm danh sinh viên.

Sinh viên đối với phương pháp dạy học trực tiếp của anh tập mãi thành thói quen, lúc này đều là sinh viên đơn thuần thưởng thức giáo sư Ôn, mắt nghiêm túc nhìn chân chính học tập.

Mở sách giáo khoa ra, tìm được nội dung muốn giảng hôm nay chuẩn bị giảng dạy.

Chỉ là, mọi người phát hiện hôm nay giáo sư Ôn mới vừa mở miệng nói một câu liền dừng lại, không có tiếp tục nữa.

Mọi người ngước mắt nhìn lên trên bục giảng, phát hiện khuôn mặt lạnh lùng cao lãnh chi hoa* của bọn họ hiếm khi bị bất ngờ.

(*) Cao lãnh chi hoa: một đoá hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút ánh nhìn từ vật tới con người, nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.

Tầm mắt nhìn chằm chằm vào góc bậc thang của hội trường ——

Ánh mắt nóng như lửa.Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nói rằng tôi là mẹ kế của anh Sâm, chờ tôi đánh vào mặt anh ta đi!