Chương 24

Thường ngày Tập Dục chưa bao giờ lướt Baidu, nhưng vẫn biết một tuần gần đây trên Baidu trường học lại nổi lên một bài viết, đó là vào một buổi chiều thứ sáu khi đang trong giờ học của Ôn Tư Sâm, nữ sinh ngồi bên cạnh hỏi cậu cô gái tuần trước ngồi cạnh cậu có quan hệ như thế nào.

Tập Dục nghe vậy nhíu mày, giả vờ nghe không hiểu lời nói của nữ sinh đó.

Cậu cũng không thể cho cô gái biết người ấy là cô ruột mình?

Nữ sinh kia nhìn cậu, lấy điện thoại tìm bài viết đang nổi đưa cho Tập Dục xem, là bài viết một tháng trước trên Baidu có tiêu đề [Khả năng giáo sư Ôn đã có bạn gái!] được một sinh viên bình luận vào hai ngày trước sau đó trở nên nổi tiếng.

Tập Dục nhìn ảnh chụp giáo sư Ôn nắm tay một cô gái đi ra từ văn phòng giáo viên, cô gái ôm cánh tay giáo sư rất xinh đẹp, giáo sư cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cách màn hình điện thoại cũng có thể cảm nhận được, còn có hình ở ngoài cổng trường giáo sư Ôn ôm lấy cô gái đó ngồi trong xe hôn.

Vừa nhìn đã biết là một cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Việc giáo sư Ôn có bạn gái đối với nữ sinh trong trường là một việc đả kích nhưng ít ra vẫn không bằng Tập Dục vừa chịu đả kích vừa cảm thấy kì quái, khϊếp sợ.

Chỉ là, nếu nói cô gái kia giống như đúc cô cậu thì còn có thể giải thích. Nhưng mà chiếc xe cô gái đó ngồi cậu lại cực kỳ quen thuộc, thậm chí số lần cậu ngồi trên chiếc xe kia cũng không thể đếm hết được.

Tập Dục: “……”

Đó là cô của cậu! Không thể nghi ngờ! Cô có hóa thành tro cậu cũng có thể nhận ra!

Cách ăn mặc của hai người trên hình, rõ ràng chính là hai ngày trước cô bắt cậu phải dẫn theo cô đến trường học.

Cho nên, mục đích của cô ngày đó không phải tới xem cậu, cũng không phải như lời cô nói là tới tìm hiểu thị trường để đầu tư, mà là vì… Hẹn hò!

“Tập Hoan Ni” cái gì… Cũng không phải giống cậu tưởng là cô bịa đại ra một cái tên, mà là nói ‘ em thích anh’* sao!?

*Tập Hoan Ni phát âm gần giống với 喜欢你 nghĩa là em thích anh ó

Tập Dục: “……”

Không thể không nói, quả thật cô cậu là một nhân tài!

Cho nên, buổi học trưa hôm nay, ánh mặt Tập Dục nhìn Ôn Tư Sâm trên bục giảng có thể nói là tràn đầy yêu thương và kính trọng.

Bởi vì trước mặt người này không chỉ thầy giáo mà cậu kính nể, về sau còn là dượng của cậu!

Chỉ là…

Tập Dục thu biểu tình trên mặt, tâm tình tức khắc có chút phức tạp.

Dượng cậu tốt như vậy còn sợ cậu không đồng ý? Vì sao cô muốn gạt cậu?

Rất khổ sở!

Cuối tuần đúng hẹn, Tập Dục đến nhà Lam Vãn Thanh, nhắm mắt đi theo phía sau Lam Vãn Thanh vớivới vẻ mặt ai oán.

Lam Vãn Thanh đóng vòi tưới hoa trong tay, xoay người nhìn vẻ mặt của Tập Dục nhướng mày: “Không phải nói ăn sáng xong mới đến đây sao?”

Đã ăn no rồi sao còn biểu tình không được ăn ở trên mặt vậy?

Tập Dục: “……”

Cậu nhận vòi nước trong tay Lam Vãn Thanh, một bên tiếp tục công việc tưới hoa vừa rồi của cô, một bên bắt đầu nói chuyện phiếm: “Ông đi ra ngoài rồi ạ?”

Lam Vãn Thanh sang hướng bên cạnh lui về sau một bước, ôm ngực nhìn cậu: “Ừ, ăn sáng xong đã ra công viên đánh cờ rồi ”. Cô chỉ chỉ vào bồn hoa cậu đang tưới “Chỗ đó cô vừa mới tưới, cháu muốn nó chết úng sao?”

Tập Dục: “……”

Tập Dục nhấp máy môi, trầm mặc không mở miệng, yên lặng đi qua bên cạnh.

Lam Vãn Thanh: “……”

“Nói đi, lần này cô lại chọc gì tới nữa?”

Lần trước cũng ‘lạnh lùng’ như vậy, sự việc là hai năm trước cậu yêu sớm bị ba cậu phát hiện, bởi vì biết cô biết mà lại không nói cho cậu, suốt một tháng, mỗi lần thấy cô đều là vẻ mặt ai oán này.



“Cô, cô biết không?” Tập Dục liếc mắt nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Bài viết được đăng một tháng trước ở trường bị chìm xuống đột nhiên cuối tuần trước lại nổi lên.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Là cái gì?

Nhìn biểu tình trên mặt thằng nhóc con muốn cô hỏi tiếp, Lam Vãn Thanh tính tình nhẫn nại mở miệng: “Sau đó thế nào?”

Tập Dục lại liếc mắt nhìn cô một cái: “Là về giáo sư Ôn của con.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Lam Vãn Thanh nhấp môi nhìn hắn chớp chớp mắt.

“Giáo sư Ôn, cô hẳn là biết người đó đúng không?” Tập Dục quay đầu nhìn cô, cong môi nói: “Chính là hai ngày trước cô bắt mang cô đến trường nghe giảng, đó chính là giờ của giáo sư Ôn.”

Biểu tình kia nhìn thật sự có chút cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười.

Lam Vãn Thanh: “……”

Lam Vãn Thanh không được tự nhiên, đầu ngón tay cọ sườn mặt.

“Một tháng trước có người chụp giáo sư Ôn của tụi cùng một cô gái ở ăn sáng ở tiệm hoành thánh lâu đời trước cổng trường đăng lên Baidu, mọi người đều nói cô gái đó là bạn gái của giáo sư Ôn.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Nghe tới đây hình như là đang nói cô.

“Nhưng đến lúc khai giảng, mỗi ngày vẻ mặt của giáo sư Ôn đều không được tốt cho lắm.” Tập Dục dịch vòi nước trong tay sang bên cạnh.

“Tuy rằng trước kia đã nghe đàn anh đàn chị nói, ngày thường vẻ mặt giáo sư đều rất lạnh lùng, nhưng tháng trước thoạt nhìn giáo sư thật sự là… Có chút trầm mặc, không giống như một người đang yêu, cho nên bài viết trên Baidu kia chỉ hot được hai ngày sau đó đã chìm xuống không ai biết đến”.

Lam Vãn Thanh: “……”

Nghe tới người đầu sỏ gây tội làm giáo sư Ôn âm trầm giống như cũng là cô.

“Sau đó cuối tuần này cháu phát hiện trên mặt giáo sư Ôn mỗi ngày đều tràn đầy ý xuân, tuy biểu tình vẫn nhạt nhẽo như cũ, nhưng có thể nhìn ra được tâm tình của thầy ấy rất tốt.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Có lẽ lúc này không thích hợp để nói xen vào!

“Buổi chiều ngày hôm qua, trong lớp có bạn học cho cháu xem bài viết đang nổi trên Baidu trường, mới biết được giáo sư Ôn thật sự đang yêu đương.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Lúc này có vẻ như cũng không nên nói xen vào.

“Ảnh chụp trên Baidu rất rõ ràng, nam thanh nữ tú nhìn rất xứng đôi.”

Tập Dục lại dịch qua bên cạnh một chút, quay đầu liếc mắt nhìn Lam Vãn Thanh một cái: “Cô có muốn xem thử một chút không?”

Lam Vãn Thanh: “……”

“Sinh viên trường các con…” Cô châm chọc: “Thật đúng là rất hóng chuyện.”

Cái gì giáo sư nói chuyện tình yêu còn bị đăng trên Baidu?!

“Cũng có chút.” Tập Dục gật đầu đồng ý, tiếp theo cậucậu đóng vòi tưới hoa lại treo lên giá, xoay người xoa eo, cúi đầu nhìn Lam Vãn Thanh thấp hơn mình một cái đầu đang đứng gần, cười như không cười mở miệng: “Vậy nên, cô có thể giải thích với cháu một chút vì sao cô gái trong ảnh đó lại giống cô như đúc được chứchứ?”

Lam Vãn Thanh: “……”

Lam Vãn Thanh nhăn mặt, cô nháy mắt với cậu, cũng học theo cậu xoa eo nói: “Nói không chừng đó là chị em thất lạc của cô….”



Tập Dục: “…….”

Tại sao cậu không biết mình còn một người cô nhỉ?

Nhìn vẻ mặt bão táp không thể buông xuống của Tập Dục, Lam Vãn Thanh giơ hai tay đầu hàng nhìn cậu nói: “Được rồi, được rồi, sợ con, cô thừa nhận, người đang yêu đương với giáo sư Ôn là cô, được chưa?”

Tập Dục khoanh đôi tay trước ngực, cúi đầu nhìn cô: “Cô yêu đương với giáo sư cũng không phải việc gì quan trọng mà không dám cho người khác biết, vì sao lại không cho biết?”

Lam Vãn Thanh nghe vậy nhăn mặt lại, cô và Ôn Tư Sâm yêu đương vốn dĩ không phải không muốn cho người khác biết, mà cô cũng không sợ người khác biết, chỉ là Tập Dục và người khác không giống nhau, Ôn Tư Sâm chính là giáo sư của nó!

Thế nào cũng cảm thấy lạ lạ, cô nhìn cậu khẩn trương, không thể mở miệng nói với cậu chuyện này.

“Không phải hiện tại cháu cũng biết rồi sao?” Lam Vãn Thanh nhìn Tập Dục híp mắt cười cười: “Hơn nữa hôm nay cháu tới đây cô cũng dự định nói với cháu chuyện này.”

Tập Dục vẻ mặt hoài nghi nhìn cô: “Thật sao?”

“Đương nhiên!” Lam Vãn Thanh nghiêm túc gật gật đầu: “Có khi nào cô lừa gạt cháu chưa?”

”Trước kia thì chưa nhưng không có nghĩa là lần này không có.” Tập Dục hừ một tiếng tỏ ý kháng nghị.

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô tự biết mình đuối lý, không muốn so đo với tên nhóc này.

Cô xoay người rời khỏi hoa viên, đi vào phòng khách, vừa đi vừa dặn dò: “Ông của cháu còn chưa biết cô đang yêu đương, một lát nữa ăn cơm không được nói ra đấy.”

Tập Dục bước nhanh đuổi kịp cô, có chút khó hiểu.

“Vì sao không nói ông nội biết? Ông rất quan tâm đến việc kết hôn của cô.”

Thậm chí không dưới hai lần ở trước mặt cậu nói hy vọng cô có thể sớm tìm được một người đàn ông tốt, tuy rằng câu tiếp theo của ông là loại đàn ông nào cũng đều không xứng với cô cậu.

“Cô và Ôn Tư Sâm chỉ mới vừa bắt đầu yêu đương, cô nghĩ chờ ổn định hơn một chút rồi nói cho ông cũng tốt.” Nói về mức độ yêu quý cô của ông nội, nếu biết cô yêu đương chắc chắn sẽ nhúng tay vào, bởi vì trong mắt ông nội, sợ là trên thế giới này không có người đàn ông nào xứng đôi với cháu gái bảo bối của ông ấy.

Cho dù Ôn Tư Sâm có bằng cấp, ngoại hình, gia thế hay mọi thứ xuất sắc cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, cô và Ôn Tư Sâm từ lúc quen biết đến lúc xác định yêu đương xem như rất nhanh, hình thức yêu đương của hai người họ giống như hai đầu nam châm hút lẫn nhau, từ đó nhanh chóng xác nhận quan hệ.

Thực tếtế giữa hai người còn nhiều thứ phải tìm hiểu và tiếp xúc để hiểu nhau hơn.

Có rất nhiều chuyện không phải thẳng thắn nói với nhau là tốt, người càng nghiêm túc càng làm mọi chuyện rối lên, nên chỉ có thể giấu diếm từ từ phát triển.

Tập Dục nghe vậy cái hiểu cái không mở miệng hỏi: “Khi nào thì mới ổn định?”

Lam Vãn Thanh nghe thấy bước chân hơi dừng lại, lẩm bẩm mở miệng: “Cô cũng không biết.” Tiếp theo nghiêng đầu nhìn cậu: “Có thể là lúc cô không sợ mất đi anh ấy?”

Tập Dục nhìn nét tự giễu trong mắt cô, trong lòng khó chịu, vô thức mở miệng: “Cô ——”

Lam Vãn Thanh cười cười trấn an cậu: “Đi thôi, dì Lan về quê tuần sau mới lên, cháu vào phòng bếp phụ cô, không thể ngồi không há miệng ăn.”

Tập Dục thu hồi cảm xúc, ôm lấy bả vai cô đi về phía phòng bếp, tay xoa mũi xùy một tiếng: “Tập Dục là loại người đó sao?”

Lam Vãn Thanh liếc cậu, không khách khí trực tiếp vạch trần: “Đúng vậy, tại sao lại không, trước kia không phải mỗi lần cháu đến đều chỉ ngồi chờ ăn sao?”

Tập Dục: “……”

Xem ra không thể chơi đùa vui vẻ cùng cô được rồi.Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi ngày đều phải thăm người thân, thời gian về tương đối trễ, gõ chữ tương đối muộn, cho nên ra tập mới cũng hơi muộn, mong mọi người có thể thông cảm chút.

Ha, moah moah.

Ngày hôm qua đã phát một bao lì xì. (*≧ω≦)

Mong mọi người năm nay sẽ gầy đi mười cân,dù sao thì tôi cũng tăng mất hai cân rồi!