Chương 33

Hai ông cháu nói hết những lời muốn nói, trò chuyện rất lâu.

Nói chuyện lúc nhỏ của Lam Thần Dật, Tập Vận, Lam Vãn Thanh đến chuyện của Ôn Tư Sâm, cuối cùng Lam Hồng Đào chọn thời gian chính thức gặp mặt Ôn Tư Sâm vào tối chủ nhật tuần này.

Cho đến khi gần một giờ sáng, Lam Vãn Thanh mới đỡ Lam Hồng Đào dậy đi vào phòng ngủ ở lầu một để nghỉ ngơi.

Lúc cô trở về phòng ngủ ở lầu ba thì đã đúng một giờ sáng, biết lúc này chắc chắn là Ôn Tư Sâm đã đi ngủ, nhưng cô vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho anh dưới dạng văn bản, nghĩ như vậy, sáng mai lúc tỉnh lại là anh thấy được ngay.

Gửi tin nhắn xong, Lam Vãn Thanh cầm quần áo đi phòng tắm, nửa tiếng sau bước ra, lại nghe thấy âm thanh điện thoại mình đặt trên tủ đầu giường run lên.

Cô đi đến cầm lấy điện thoại, là Ôn Tư Sâm.

Lam Vãn Thanh chớp chớp mắt, bấm nút nhận: “Anh chưa ngủ sao?”

“Ngủ rồi.” Trong giọng nói của Ôn Tư Sâm khó giấu được ý cười, “Nhưng mà tỉnh lại.”

Lam Vãn Thanh khẽ hừ một tiếng, vừa cười vừa nói: “Nhìn thấy được tin nhắn em gửi cho anh nên không ngủ được sao?”

“Ừm.” Ôn Tư Sâm thành thật trả lời, dừng một chút, lại hỏi: “Đã nằm nghỉ rồi?”

“Còn chưa, em vừa tắm xong.”

“Vậy em có muốn ra ngoài một chút không?” Giọng Ôn Tư Sâm thật ấm áp.

“Hả?” Lam Vãn Thanh chớp mắt: “Anh đang ở dưới lầu sao?”

“Ừm.”

Lam Vãn Thanh khựng lại hai giây, nhanh chóng cúp điện thoại, chạy thẳng từ trên lầu ba xuống, lúc xuống đến lầu một, tay chân nhẹ nhàng sợ làm ồn ảnh hưởng đến Lam Hồng Đào và Thôi Lan, cẩn thận từng li từng tí để mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đi vòng quay lại.

Sau đó, nhìn màn hình theo dõi trên tường, tắt công tắc camera ở ngoài cửa, lúc này mới đi ra ngoài.

Ôn Tư Sâm định dặn dò cô lúc xuống lầu nhớ phải mặc thêm áo khoác vào, phát hiện Lam Vãn Thanh đã cúp điện thoại.

Anh đứng ở bên cạnh xe lướt qua bức tường thấp nhìn vào trong sân, chỉ hai phút sau, người mà anh luôn tập trung nghĩ đến đã xuất hiện trong tầm mắt của anh, chỉ là khi anh nhìn lên trên người cô thì không phải là một bộ quần áo mỏng mà chỉ là một cái váy ngủ, mái tóc vẫn còn ướt sũng rối tung khiến anh nhíu mày lại.

Ôn Tư Sâm mở cửa sau xe ra, sau đó vừa cởϊ áσ khoác trên người xuống, vừa đi về phía cửa lớn.

Một giây ngay sau khi Lam Vãn Thanh mở cửa bước ra ngoài, một chiếc áo khoác được trùm lên đầu cô, quấn chặt cả người cô lại, sau đó anh bế cô lên đi thẳng về phía chiếc xe.

Anh để cô ngồi vào trong xe trước, sau đó mình cũng bước lên xe đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh cô, cuối cùng lại bế cô để cô ngồi trên chân mình.

Sau một loạt hành động liên tiếp, nó nhanh chóng đến mức Lam Vãn Thanh không kịp phản ứng lại gì cả.

Cô được anh bao bọc chỉ chừa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra bên ngoài, cánh tay không thể động đậy, đầu cô cọ cọ vào quần áo, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nhìn Ôn Tư Sâm, oán giận nói: “Bị anh bọc lại như thế này, em cảm giác mình giống như búp bê làm tổ của Nga (*) vậy.”

Ôn Tư Sâm không nhịn được, cười khẽ ra tiếng, hàng lông mày nhíu chặt dần thả lỏng, anh hôn lên môi cô, giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ: “Bây giờ đang là mùa thu, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối trong ngày rất lớn, lúc em ra ngoài thì nhớ phải mặc thêm quần áo vào, hơn nữa em còn chưa sấy tóc mà đã chạy thẳng ra ngoài, nếu bị cảm lạnh thì phải làm thế nào? Bài học lần trước bị cảm lạnh em quên rồi sao? Không sợ kim tiêm à?”

Không chờ Lam Vãn Thanh lên tiếng, anh lại nói: “Mặc kệ có muộn như thế nào, anh vẫn sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi, lần sau đừng như vậy nữa.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô liếc mắt, nhướng mày nhìn anh, trêu chọc: “Ôn Tư Sâm, vốn dĩ anh chính là một người dông dài như thế này sao?”

Ôn Tư Sâm nghe thấy mình bị cô nói lắm lời, không thấy bực bội mà chỉ cọ chóp mũi vào khuôn mặt nhỏ hơi lạnh lẽo của cô: “Thật ra là anh lo lắng cho em, em sợ kim tiêm như vậy, thấy em bị kim đâm vào anh cũng đau lòng.”

Lam Vãn Thanh: “……”



Người đàn ông này thật sự có độc mà, khiến người ta không thể nổi giận được.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Không phải là sợ, chỉ là không thích thôi.” Sau đó lại cúi đầu cọ vào mặt anh rồi gối đầu lên bả vai của anh, ngước mắt nhìn xương quai hàm sắc bén, nói: “Sao anh đột nhiên chạy đến đây? Thấy tin nhắn muốn gặp người lớn đừng phấn khích như vậy chứ?”

Ôn Tư Sâm siết chặt cánh tay hơn một chút: “Bỗng nhiên muốn gặp em nên đến thôi.”

Tuy hai người tạm biệt cùng lắm chỉ mới ba tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn muốn gặp cô, cho dù đứng ở ngoài nhìn vào căn phòng mà cô ở cũng được.

Lúc đến đây, nhìn thấy đèn trong phòng cô còn sáng, anh mới gọi điện thoại.

Lam Vãn Thanh nghe vậy, khóe môi không kiềm chế được cong lên, khịt mũi hừ một tiếng mang theo giọng điệu hờn dỗi.

Ôn Tư Sâm ôm chặt lấy cô, lặng im trong chốc lát, hai người không nói gì.

Sau một lúc lâu, Ôn Tư Sâm nói trước: “Anh cho rằng còn phải chờ thêm một vài ngày nữa, không ngờ lại có thể nhận được tin tức thông báo “yết kiến”’ nhanh như vậy. Anh nghiêng người hôn lên đầu chóp mũi cô: “Em nói với ông nội như thế nào?”

Lam Vãn Thanh suy nghĩ một chút, kể lại những chuyện đã diễn ra với anh một lần nữa, cô bỏ qua những trải nghiệm không quá dễ chịu nhưng không thể bỏ khúc từ khi còn bé đến khi trưởng thành.

Khi nói đến cảnh hai người tình chàng ý thϊếp hôn nhau bị bắt được, Lam Vãn Thanh oán giận nói đều do anh.

Ôn Tư Sâm mỉm cười và nhận hết những lời phàn nàn của cô, đỡ cô ngồi thẳng lại, nhướng mày nói: “Vậy tương lai anh sẽ hôn em đủ trên xe rồi để em xuống?”

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô kiêu ngạo ngửa mặt lên nhìn anh: “Nói giống như anh muốn hôn thì em sẽ cho anh hôn vậy.”

Vừa dứt lời, Ôn Tư Sâm không cho cô cơ hội phản ứng lại, anh giữ chặt sau đầu lấp kín miệng cô, trên môi mang theo ý cười hỏi: “Em có thể trốn thoát được sao?”

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô mơ hồ lẩm bẩm trong miệng thế nhưng Ôn Tư Sâm vẫn nghe thấy rõ ràng.

“Nếu không phải bây giờ em bị anh bọc lại không cử động được…’

Có thể danh chính ngôn thuận, Ôn Tư Sâm rất vui vẻ, không chỉ có Lam Vãn Thanh cảm nhận được, mà ngay cả những sinh viên trong trường học anh dạy cũng nhận thức được sâu sắc rằng: vị giáo sư có tính cách lạnh lùng này của họ gần đây có điều gì đó rất khác biệt.

Đặc biệt là Tập Dục.

Không biết có phải là cậu bị ảo giác không, cảm thấy trong tiết học tuần này của giáo sư Ôn, anh luôn nhìn về phía chỗ ngồi chỗ của cậu, vẻ mặt tươi cười rất kỳ quái, à, không đúng, là vẻ mặt “dịu dàng”.

Biểu cảm không quá rõ ràng, tuy nhiên đủ để làm cậu phải kinh ngạc.

Từ sau khi biết giáo sư Ôn có khả năng trở thành dượng của mình, cậu thấy rất phấn khích, cơ mà dù sao thì cô của cậu còn chưa chính thức giới thiệu cho bọn họ làm quen, quá đột ngột cũng không tốt. Chưa kể giáo sư Ôn chưa tỏ vẻ gì, cậu đành làm một fanboy nhỏ của anh vậy.

Hai ngày gần đây, ánh mắt của giáo sư Ôn đối với cậu mà nói có hơi bất ngờ “nóng bỏng” hơn một chút, cậu không nhịn được nữa, bèn gọi điện thoại hỏi Lam Vãn Thanh.

“Cô.” Tập Dục nhíu mày, giọng điệu không giấu được sự tò mò: “Giáo sư Ôn của bọn cháu gần đây gặp được chuyện tốt gì sao?”

“Hửm?”

Lam Vãn Thanh đang lật xem báo cáo hàng tháng của bộ phận tài chính gửi đến, trả lời một cách qua loa.

“Dượng tương lai của cháu đó!” Tập Dục cao giọng rồi cười như một tên ngốc: “Hai ngày này ánh mắt dượng nhìn cháu quá nóng, cháu hơi có cảm giác như được chiều chuộng mà lo sợ.”

Lam Vãn Thanh: “……”



Thần kinh.

Hai người nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ mới chịu cúp điện thoại.

Lam Vãn Thanh đặt điện thoại xuống, ai đó bên ngoài gõ cửa phòng hai cái, cô đáp một tiếng, thấy Diệp Phong Hoa đẩy cửa đi vào.

“Chị Lam, vừa rồi Ôn đại ca nói gọi cho chị mấy cuộc điện thoại đều báo đang trò chuyện với người khác, nói chị lúc nào kết thúc thì gọi điện lại cho anh ấy, việc muốn nói với chị.”

Lam Vãn Thanh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Diệp Phong Hoa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, cô gọi anh ta lại, nghi ngờ nói: “Cả ngày đều nghe cậu gọi Ôn đại ca, Ôn đại ca, có vẻ quan hệ giữa hai người khá tốt nhỉ?”

“Đương nhiên rồi.” Diệp Phong Hoa xoay người bước hai bước đến trước bàn làm việc, vẻ mặt đắc ý: “Nói thật, Ôn đại ca này, em càng tiếp xúc càng cảm thấy anh ấy rất tốt…” Anh ta đưa ngón tay cái về phía Lam Vãn Thanh: “Ánh mắt nhìn đàn ông của chị Lam —— thật tuyệt vời!”

Gia thế tốt, nghề nghiệp cũng tốt, những chuyện như giữ mình trong sạch không cần phải nói, chỉ cần nhìn mức độ anh quan tâm đến chị Lam, vừa tận tâm vừa thâm tình, từng đó thôi ở trong lòng anh ta đã chấm tuyệt đối là NO·1!

“Đi một vòng hết Đông Thành này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bây giờ trong giới đều lan truyền chuyện hai ngươi yêu đương đấy,” Diệp Phong Hoa tươi cười vẻ mặt rạng rỡ.

“Em đã gấp đến mức không chờ nổi nóng lòng muốn nhìn thấy lúc hai doanh nghiệp lớn đầu xỏ ở Đông Thành “liên hôn” với nhau, những người khác sẽ phản ứng như thế nào.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô không nói nên lời xua xua tay với anh ta, chờ anh ta đi ra ngoài đóng cửa lại, cô cầm điện thoại gọi lại cho Ôn Tư Sâm.

Điện thoại vừa lên tiếng, đã có người bắt máy, giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của Ôn Tư Sâm từ đầu micro bên kia truyền tới.

“Bận xong rồi?”

Lam Vãn Thanh đóng bản báo cáo trong tay lại, thả lỏng người tựa lưng vào ghế, xoay bánh xe ghế, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Ừm, vừa rồi Tập Dục gọi điện thoại.”

“Ừm.” Anh dịu dàng đáp một tiếng: “Nói về chuyện gì?”

Lam Vãn Thanh đang nghĩ đến những lời Tập Dục nói lúc nãy, cười trêu chọc anh: “Thằng bé hỏi em là có phải gần đây anh gặp được chuyện tốt gì không? Hai ngày nay ánh mắt anh nhìn thằng bé trong lớp quá nóng bỏng, làm cho thằng bé có cảm giác như được chiều chuộng mà lo sợ.”

Ôn Tư Sâm nghe vậy, anh không cảm thấy như mình đang bị trêu chọc, thậm chí có hơi mặt dày đáp: “Em có thể nói cho thằng bé biết, đó là cách dượng tương lai của thằng bé nhìn nó, để thằng bé làm quen sớm một chút.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Da mặt anh thật sự rất dày.

“Không phải là anh có chuyện muốn nói với em sao?” Lam VVãn Thanh nói sang chuyện khác.

Ôn Tư Sâm khẽ cười một tiếng: “Tối hôm qua Sean liên lạc với anh, cậu ta tạm thời đổi chuyến bay, chuyển sang chiều thứ bảy.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Sáng thứ bảy, đúng lúc có một đứa con trai nhà bác kết hôn, vốn là anh trai anh phải đi, nhưng anh ấy đi công tác, lịch trình bị trùng nhau, anh đành phải đi thay nênn chúng ta cùng đi, được không?”

Lam Vãn Thanh chưa kịp trả lời, cô nghe thấy anh nói: “Chờ hôn lễ kết thúc, cũng đến giờ Sean đến Đông Thành, chúng ta đến sân bay đón cậu ta.” Giọng nói của anh thoáng dịu dàng: “Được không?”

Thái độ của hai người bắt đầu từ lúc ở bên nhau cho đến nay vẫn luôn thuận theo tự nhiên, ngoại trừ Lam Hồng Đào thì cô không có ý định giấu diếm ai, tuy hai người vẫn hẹn hò như bình thường, nhưng những trường hợp xuất hiện công khai chính thức như vậy, họ chưa từng xuất hiện cùng nhau.

Trong giới lan truyền thông tin hai người bọn họ yêu đương, không phải là cô chưa nghe nói, có người nói hai nhà muốn chiếm lĩnh Đông Thành, thậm chí là cả thị trường trong nước, xí nghiệp liên hôn lấy lợi ích là chính, cũng có người nói bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Những lời khen chê không đồng nhất, mỗi người một ý.

Nhưng mà, cô đã từng nói, chuyện yêu đương của cô và anh, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới việc giấu diếm.

Lam Vãn Thanh mỉm cười, đáp một tiếng:

“Được.”