Chương 9: Tính toán

Ngày hôm qua Lam Vãn Thanh nói muốn học lướt sóng, chỉ vì muốn bắt chuyện mà thôi. Lúc này cô đang ngồi xếp bằng dưới chiếc ô che nắng thuê từ cửa hàng nhỏ, cầm ống nhòm, nhìn Ôn Tư Sâm đang bay lượn trên mặt biển cùng những con sóng không ngừng chuyển động, loại cảm giác khống chế được biển cả này thật đẹp trai, vừa gợi cảm vừa hấp dẫn.

Cô muốn học thử xem sao. . ngôn tình tổng tài

Khi cô tìm kiếm thông tin lướt sóng ở trên mạng, đã đọc được một số hướng dẫn cơ bản.

Kỹ thuật càng cao siêu hay còn gọi là chuyên gia lướt sóng, họ chỉ dùng loại ván ngắn, vừa rồi đến cửa hàng nhỏ thuê dụng cụ, cô để ý thấy người đàn ông kia thuê loại này.

Lam Vãn Thanh cong chân lên, một tay chống cằm, một tay cầm ống nhòm, ánh mắt đặt trên dáng người cường tráng của người đàn ông ở phía xa.

Chèo, vượt qua những con sóng, bắt sóng, một loạt các động tác được thực hiện nhanh nhẹn và điêu luyện.

Chuẩn bị xuống biển, người đàn ông cởϊ áσ thun quần dài, chỉ mặc một chiếc quần đi biển.

Cô ngắm không sót một thứ gì, hẳn là anh thường xuyên luyện tập.

Cô vỗ vỗ hai đầu ngón tay lên má, đôi môi đỏ hơi cong.

Trước đây, mỗi lần cô đi nghỉ mát, phần lớn thời gian là một mình xem phim, đi spa, lặn với ống thở, sau đó sẽ đặt lịch hẹn đi du lịch cá heo vài ngày trước khi trở về.

Chỉ là, lần sau khi cô trở lại, có thể thêm môn lướt sóng trong kế hoạch của cô.

- --

Hai tiếng sau, hai người đàn ông cười nói vô cùng phóng khoáng, ôm ván lướt sóng xô đẩy nhau đi vào bờ biển, nhìn thấy Lam Vãn Thanh đang chơi bóng với một cô bé người Thụy Sĩ, cô ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cô bé, đưa quả bóng trong tay rồi nói một tiếng xin lỗi, xoay người chạy vào chỗ che nắng.

Cô ngồi trên mặt đất, đưa nước khoáng cho hai người bên cạnh.

Ôn Tư Sâm nhận chai nước, ánh mắt dừng khoảng hai giây trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của cô, ngay lập tức dời đi, vặn chai nước ra, uống một hơi đã hết hơn nửa chai vào bụng, còn lại anh hắt lên mặt, thuận tiện vẩy vẩy tóc.

Một dòng nước nhỏ chảy dọc theo cằm, xuống yết hầu, cơ ngực, cơ bụng theo đường nhân ngư rõ ràng ẩn trong quần đi biển.

Lam Vãn Thanh cắn môi dưới, chớp mắt mấy cái liên tục, quên không quay đi chỗ khác.

Cho đến khi nghe thấy tiếng nhựa bị bóp, cô mới từ từ tỉnh táo lại, thấy Ôn Tư Sâm bóp chai nước rỗng trong tay, Lam Vãn Thanh nhìn chai nước bị anh bóp chặt kia, rồi lại ngẩng đầu lên, người đàn ông đang nheo mắt nhìn cô, trong mắt anh có loại cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Điều khiến cô nhìn không rõ nhất là, tại sao trong mắt anh lại có sự... tức giận?

Lam Vãn Thanh: "......"

Cô đâu có cho thuốc xổ vào chai nước đó!

Lam Vãn Thanh bị anh trừng nên mơ hồ, cô chớp chớp mắt, dời sang chỗ khác, đi đến nơi Sean vừa ngả lưng ngồi uống nước vừa cười nói.

Cô tò mò mở miệng hỏi anh ta đang cười cái gì, Sean chỉ vào người đàn ông đang mặc quần đi biển màu vàng, đồng thời bị sóng đánh úp: "Lan, cô nhìn xem, người đàn ông kia thật hài hước, anh ta bị sóng hất văng mà cứ như nhảy múa vậy."

Lam Vãn Thanh quan sát hồi lâu, cũng cười rộ theo.

Đúng là... có hơi buồn cười.

"Lát nữa các anh muốn đến đó sao?" Lam Vãn Thanh nghiêng đầu nhìn anh ta.

Sean lắc đầu: "Sóng lớn chỉ có ba đến năm giờ, sau đó là sóng nhỏ, chơi không vui."

Lam Vãn Thanh hiểu ý gật đầu, đạo lý này giống như khi bạn ăn những thứ ngon hợp khẩu vị, nhưng một lúc sau lại ăn một thứ khác, cảm giác sẽ trở nên vô vị.

"Tôi ngồi trên bờ xem các anh lướt sóng, rất có sức hút, nếu không phải hôm nay mặc quần áo không phù hợp, tôi muốn xuống biển học một chút."

Cô nói với vẻ mặt chân thành, Sean cúi đầu cười với cô, trêu chọc nói: "Nhưng Lan, cô không nghĩ mình nên học bơi trước sao?"



Lam Vãn Thanh: "......"

"Cô phải biết rằng, nếu cô không biết bơi, bị cuốn vào sóng biển cũng không phải là chuyện thú vị gì."

"Ok, chắc là anh có thể dạy tôi học bơi trước." Lam Vãn Thanh nhún nhún vai thỏa hiệp: "Trước đây tôi đã học trong một tháng nhưng vẫn không thể bơi được, nên tôi bỏ rồi."

Cô ngẫm nghĩ loại người học bơi trong hai ba ngày, thậm chí vài tiếng đồng hồ, nói ngoa là không hề tồn tại, sau này cô mới phát hiện, không phải là người khác quá khoa trương, mà là cô quá khoa trương.

Đây là lịch sử đen tối duy nhất của cô.

"Một tháng vẫn không học được sao?" Sean bất ngờ kêu lên: "Lan, tôi không tin nổi đâu đấy!"

Lam Vãn Thanh nhún vai: "Tôi biết, nhưng tôi..."

Lời còn chưa kịp nói, cô lại nghe thấy Sean nhìn về phía Ôn Tư Sâm đang bước ra khỏi ô che nắng hét lên: "Này Wen, cậu đi đâu vậy?"

"Đi bơi!" Ôn Tư Sâm không quay đầu lại, anh lạnh lùng quăng một một câu.

Sean: "......"

Lam Vãn Thanh: "......"

Nhìn Ôn Tư Sâm nhảy xuống biển, Lam Vãn Thanh dùng khuỷu tay khều khều Sean ngồi bên cạnh, nhịn cười nói: "Sean, có phải Wen đang ghen không?"

Sean sờ cằm, có chút đăm chiêu nhìn người đàn ông đang ngụp lặn trên biển: "Trông giống thật đấy." Anh ta vòng hai tay ôm ngực, tranh thủ ba hoa: "Tôi đã nói rồi, Wen không ghét cô như biểu hiện ngoài mặt đúng không?"

Hai người bắt đầu quen biết nhau từ câu lạc bộ lướt sóng ở trường đại học, đến bây giờ đã hơn mười năm, trong mười mấy năm tình bạn ấy, nếu anh ta còn không hiểu Ôn Tư Sâm, thì là một người bạn thất bại rồi.

"Anh đến Trung Quốc nhận công việc giáo viên vào tháng 10 à?"

Sean gật đầu: "Đương nhiên là thật" Anh ta giật mình nhìn cô: "Có phải cô muốn hỏi tôi dạy ở đâu đúng không?"

"Tôi và Wen đều dạy ở..."

"Không không không." Lam Vãn Thanh giơ tay, ngăn cản lời của anh ta: "Chắc hẳn anh ấy không muốn anh nói cho tôi biết. Tôi cũng không muốn giữa hai người nảy sinh vấn đề gì, chuyện này tôi sẽ tự mình tìm hiểu."

Cô biết anh là người Đông Thành, không thể làm khó được cô.

Vẻ mặt Sean vui mừng: "Đúng là tôi không nhìn nhầm người, Lan, cô là một cô gái tốt."

Lại tiếp tục cảm thán: "Tôi hy vọng Wen và cô có một cái kết đẹp."

"Cám ơn." Lam Vãn Thanh cười: "Sean, anh cũng là một người bạn tốt."

Nếu là trước kia, Lam Vãn Thanh hoàn toàn không tin giữa người với người có thể thu hút lẫn nhau, nhưng bây giờ chuyện này lại diễn ra trước mắt cô.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Tư Sâm, cô cảm thấy anh rất giống mình, xem ra là ngoài mặt mà thôi, cô hiểu rõ bên ngoài mình lạnh lùng, bên trong rất nhiệt tình. Hiểu sự chờ mong và khát vọng của bản thân, cô rất muốn biết có phải anh cũng giống cô hay không.

Hơn nữa cô từng nghe nói, trong mười vạn người chỉ có hai người ở bên nhau với khả năng khá cao.

Đúng là một con số khổng lồ, có nghĩa là xác suất xảy ra vô cùng nhỏ bé.

Mặc dù cô mới 27 tuổi, nhận thấy cuộc đời rất ngắn, có một số chuyện sẽ rất tiếc nuối nếu không kịp thời bắt lấy.

Giống như năm đó cô...

"Lan." Sean gọi cô, cắt ngang mạch suy nghĩ vẩn vơ.

"Hả?" Một giây sau, Lam Vãn Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta.



"Wen trở lại rồi." Anh ta nháy mắt, sau đó nhỏ giọng đưa ra chủ ý: "Ngày mai, cô có thể nhờ cậu ấy dạy bơi cho cô."

Đôi mắt Lam Vãn Thanh bám chặt vào "cơ thể được điêu khắc tỉ mỉ" đang đi về phía bọn họ, hơi do dự nói: "Anh ấy sẽ không đồng ý chứ?"

"Không đâu." Sean cổ vũ cô: "Mở miệng hỏi mới có cơ hội."

Được rồi.

Khi Lam Vãn Thanh ngẩng đầu, nở nụ cười tươi: "Có người đẹp nhờ Sean dạy cô ấy lướt sóng, anh ta đã đồng ý rồi, cho nên ngày mai không thể dạy bơi cho tôi, làm phiền anh dạy tôi được không?"

"Không thể." Ôn Tư Sâm không cần suy nghĩ, trả lời ngay lập tức.

Lam Vãn Thanh: "......"

Người này không giống như trong tưởng tượng của cô.

"Anh biết đấy, cho dù anh không thích chuyện tôi thích anh, nhưng dù sao chúng ta cũng coi như là đồng hương, ở nước ngoài khó khăn như vậy mà còn gặp được nhau, anh không cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ diệu sao?"

Cô đổi phương thức khác, bắt đầu đánh bài tình cảm.

Ôn Tư Sâm lấy khăn lông lau tóc, mở một chai nước ra, uống hai ngụm, rồi mới cúi đầu nhìn cô, mặt không cảm xúc nói.

"Tôi không nghĩ vậy."

Lam Vãn Thanh: "......"

Thật giỏi.

"Quên đi." Lam Vãn Thanh nhún vai: "Không muốn dạy thì không dạy, tôi cũng không thích làm khó người khác."

"Ngày mai tôi đi spa, sẽ không đi chơi cùng hai người nữa."

Cô thu dọn đồ đạc đơn giản, ngẩng đầu lên, chỉ vào cái ô che nắng, "Lát nữa các anh đi trả ván lướt sóng, làm phiền trả đồ giúp tôi."

"Tôi lên tàu đợi các anh." Cô nói xong, khóe miệng nhếch lên, sau đó xoay người đi về hướng tàu Doni.

Ôn Tư Sâm nhìn bóng lưng cô đi xa không khỏi nhíu mày, chai nước trong tay bị bóp chặt, phát ra tiếng lúc nào cũng không biết.

Sean nhìn bóng lưng cô đơn của Lam Vãn Thanh, nhất thời không phân biệt được cô đang khổ sở hay là kế hoạch.

Sean: "......"

Nếu là sự thật, thì Lan vô cùng nghiêm túc với Wen, còn nếu là một kế hoạch, thì... kỹ thuật diễn của Lan tốt thật đấy!

Sean nhìn sang người bạn thân vẫn nhíu mày, lắc đầu uể oải, anh ta vỗ vỗ bả vai của anh, "ngữ trọng âm trường (1)" nói với anh: "Wen, cậu biết đấy, đôi khi bước đầu tiên không phải chuyện quá khó, Lan rất dũng cảm.

(1).Ngữ trọng âm trường: nói một cách nghiêm túc, chân thành.

Anh ta thu cái ô che nắng lại, mang theo ván lướt sóng, lúc đi về cửa hàng nhỏ bên bờ biển, anh ta nhắc nhở Ôn Tư Sâm: "Wen, cẩn thận nghĩ lại thái độ hai ngày nay của cậu đối với Lan đi, cậu so sánh với các cô gái khác thử xem, rồi sẽ hiểu vì sao tớ đứng về phía Lan."

Ôn Tư Sâm không trả lời anh ta, anh vẫn dõi theo bóng lưng nhỏ xinh kia.

Chỉ là, đôi lông mày nhíu chặt lại.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Ôn, anh càng ngày đi càng xa trên con đường chết đó!