Chương 13

Vào nhà hàng Pháp cao cấp này, Trình Gia Gia một thân mặc T-shirt, quần bò, có vẻ bất ngờ, “Tôi mặc thế này đến nhà hàng Pháp, có vẻ kì lạ”.

Trong khi đó, Trần Phong Vũ mặc âu phục, còn cô giản dị thế này, hai người nhìn không hợp chút nào,

Tại nhà hàng này, món ăn ít nhất cũng phải năm ngàn tệ, người đến nơi này dùng cơm nếu không phải giàu, không phải nhân vật nổi tiếng thì chính là VNĐ[2], người bình thường căn bản không có cơ hội đến đây.

“Có gì quan trọng, chỉ cần chúng ta đến đây ăn uống là tốt rồi, người nào kiểm soát được”. Anh nhấc ly rượu vang, muốn mời cô.

Một câu nói của anh thành công gạt bỏ bất an của cô, cô cũng nhấc ly rượu vang, nhấm nháp hương vị ngon lành của rượu.

Đêm nay, Trần Phong Vũ nghe những lời nói dí dỏm của cô, đôi môi ý cười không ngừng, cô đã quên Ngụy Thế mang đến tổn thương, đã quên đi cuộc kết hôn thương mại, cô một ngụm thưởng thức hương vị tốt đẹp.

Ở không khí tốt đẹp như vậy, cô uống đến mấy ly, một vài yếu tố đam mê trong lòng lặng lẽ bắt đầu.

Sau khi hưởng thụ món ăn nhà hàng Pháp, Trần Phong Vũ tự nhiên giữ tay cô đưa ra ngoài, cô cũng tư nhiên để anh dắt tay.

Lái xe A Chính thay bọn họ mở cửa sau xe, anh che chở cho cô ngồi lên xe trước, anh mới ngồi vào bên trong.

Hai bàn tay to của anh vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hai người thỉnh thoảng lại mắt đối mắt nhìn nhau, ánh mắt anh nóng rực, đôi khi cô liếc mở mắt, nhịn không được nhìn lại anh.

Dọc đường đi, hai người trên môi nét cười không ngừng, đó là loại hạnh phúc không cần ngôn ngữ.

A Chính nhìn theo gương chiếu hậu, lòng vui mừng, thì ra tổng giám đốc và cô chủ cảm tình tốt lắm đó thôi! Hồi trước sao có thể cảm thấy bọn họ một chút cũng không giống vợ chồng, chung sống thì ít mà xa cách thì nhiều, cảm giác đứng cùng lạnh như băng, xem ra anh nhất thời hoa mắt tưởng lầm rồi.

Hai người cả đường tuy không nói gì, nhưng có cảm giác tâm tình trong tim tràn đầy.

***

Sau khi trở về nhà, vốn hai người về một phòng, nhưng không biết có phải do rượu xúc tác, vẫn là hai người tâm động tình ý, để trở về phòng của cô, anh một tay giữ chặt thắt lưng cô, một tay vuốt ve trán cô, không kìm lòng được hôn lên môi cô.

Cô run run môi, cảm nhận miệng anh có hương vị của rượu, cô không đẩy anh ra, càng không thưởng anh một cái tát, chỉ thở hổn hển, ngượng ngùng thấp giọng hỏi, “Vì sao lại hôn em?”.

Anh hơi xoay người, để mắt mình nhìn thẳng cô, “Bởi vì anh thích em”. Đây là lời nói chân thành của anh, vào giờ phút này, anh thật sự rất thích nhìn bộ dạng thẹn thùng đỏ mặt của cô.

“Nhưng tình yêu không phải ở trong kế hoạch của em”. Cô vẻ mơ hồ.

“Không quan trọng, chúng ta có thời gian, từ từ sẽ đến, em nhất định sẽ thích anh”. Anh lại hôn cô, từ từ, từ từ, phát hiện cô không cự tuyệt anh, vì thế anh càng khuyến khích hành động.

Anh đẩy lưỡi sâu thâm nhập, thăm dò lưỡi cô, hút nhẹ, hai người hô hấp càng lúc càng trầm, đây đúng là hương vị tuyệt vời.

Cô không nghĩ quá nhiều, chỉ biết mình rất thích anh đυ.ng chạm, rất thích cảm giác anh hôn cô, điều này khiến cơ thể cô lâng lâng, như trên mây, toàn thân thoải mái tan chảy.

Anh hôn chậm rãi tiến thẳng vào cô, một đường đi vào xương quai hàm của cô, bàn tay to lớn lang thang trên cơ thể tuyệt đẹp của cô, cô ưm ưm ~~ một tiếng, phát ra âm thanh vừa vui thích lại khó chịu.

Anh khẽ cắn lên vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay tham lam tiến vào vạt áo, sờ lên khuôn ngực tròn trịa của cô, anh hạ nửa người mình kề sát với cơ thể cô.

Hương vị kí©ɧ ŧìиɧ không thể kiểm soát, cô giống như tàu bay lượn tận trời, kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ lại bất lực bối rối khi nghĩ tới khuôn mặt của Ngụy Thế.

Cô mới bị Ngụy Thế làm thương tích đầy mình, đã thề không bao giờ yên nữa, vì sao lại cùng Trần Phong Vũ hôn môi?

Hai tay Trần Phong Vũ để trước ngực cô, đột nhiên bị đẩy ra, “Tôi xin lỗi….tôi…..”. Cô thở hổn hển, vội vàng trốn vào phòng của mình.

“Giai Giai….”. Anh dịu dàng gọi, cũng không ngăn cản cô trốn tránh.

Cô giả không nghe tiếng gọi, không nghe thấy âm thanh thất vọng của anh.

Cô rõ ràng rất ghét đàn ông trăng hoa, đã có bài học lúc trước, sao lại cùng Trần Phong Vũ nói chuyện yêu đương, cô sẽ lại thất bại lần nữa.

Cô rất vô dụng đúng không? Kết quả vẫn bị lời lẽ ngọt ngào của Trần Phong Vũ hấp dẫn.

“Giai Giai ….”. Tiếng đập cửa cùng với tiếng gọi của Trần Phong Vũ.

Cô điều chỉnh cảm xúc, mới mở cửa phòng, “Tôi …”

Anh cười nhìn cô dịu dàng, anh có thể bá đạo, cũng không nghĩ cô tương đối cao tay hơn.

“Đừng hoảng sợ, chúng ta có thể từ từ”. Anh hiểu được vẻ bối rối của cô.

“Em phải suy nghĩ”. Cô rất buồn rầu, không biết nên làm thế nào thích ứng mối quan hệ mới, điều duy nhất nghĩ thông, là đêm nay thật sự mĩ lệ, cô uống quá nhiều rượu mới không kháng cự được vẻ dịu dàng của anh.

Anh vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt dịu dàng như nước, “Đừng nôn nóng, nếu em không muốn, anh tuyệt đối không ép buộc em”.

“Em….”. Lời nói của cô nhả ra nuối vào vài lần, cuối cùng mới nói, “Ngủ ngon”. Sau đó, cô nhanh chóng đóng cửa.

Mũi anh đập vào cửa phòng, cô thực sự cho anh ăn một đòn nặng! Rốt cuộc là người nào có lỗi?

Nhìn du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn của mình bị dập tắt, anh chỉ có thể cười khổ hướng về phía phòng mình, có lẽ anh nên uống cốc nước lạnh để hạ nhiệt.

Vì sao tình yêu lại không trong kế hoạch của cô?

Vừa mới thấy rõ cô rất thành tâm hôn anh, chẳng lẽ cô có gì khúc mắc gỡ không ra sao?

Cô khuấy động sự tò mò của anh, mặc dù chỉ là vợ trên danh nghĩa! Anh đột nhiên không muốn làm quân tử, rất muốn biến cô thành vợ chính thức của mình.

Nếu vì cô mà buông cả rừng rậm, chỉ yêu một cây là cô, rốt cuộc có đáng giá hay không?