Chương 23: Lại tiếp tục ngứa ngáy (1)

Chuyển ngữ: team sunshine

Lúc Tô Huỳnh đi xuống dưới, đàn em của Đàm Thương đều đang có mặt ở đó, dưới ánh mắt của cả đám chó săn, cô nắm chặt tay vịn vào cầu thang, hai chân run rẩy đi xuống tầng một.

Có lẽ là do nhìn thấy Tô Huỳnh di chuyển bất tiện, ánh mắt của người đàn ông có chút phức tạp, người lái xe lúc nãy quăng đống bài trong tay xuống, định đứng dậy thì A Uy đã giơ tay lên ngăn, “Các cậu tiếp tục chơi đi, để tôi đưa cô ấy về."

Tên tài xế nghe thấy vậy lập tức nhặt bài lên, hô hai người kia tiếp tục chơi.

Tô Huỳnh vốn chẳng quan tâm ai sẽ đưa cô về, dù sao thì chỉ cần có người đưa về là được.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua mấy tên đàn ông, cô không nhịn được âm thầm suy xét rốt cuộc Đàm Thương là loại xã hội đen gì, một người đàn ông bất lực không cứng lên nổi, vậy mà cần đến bốn người đàn ông cao to lực lưỡng bảo vệ mình, thậm chí lúc quan hệ trong tay anh ta lúc nào cũng kè kè một khẩu súng, rốt cuộc là sợ chết đến mức nào.

Chẳng phải những kẻ tham gia vào xã hội đen đều là loại không sợ trời không sợ đất cũng chẳng sợ sống chết sao?

Ớ, không phải, Đàm Thương không phải là công sao? Vậy trong bốn tên này có phải có thụ của anh ta hay không? Nhưng bốn người đàn ông đó trông dáng dấp đều thô kệch, chẳng lẽ Đàm Thương lại là thụ, vậy ai trong đó là công?

Vừa rồi ngồi xổm rất lâu, chân cô bây giờ vẫn còn tê dại, Tô Huỳnh đặt mông xuống trước, sau đó lấy tay túm lấy góc quần, bê hai chân lên xe.

A Uy cạn lời nhìn cô, bước lên xe hỏi cô "Cô Tô, về nhà đúng không?"

Tô Huỳnh nghe được câu này, đầu óc đột nhiên linh hoạt đến lạ thường.

A Uy không hỏi cô sẽ đi đâu, mà lại hỏi cô có về nhà không, A Uy chưa từng đến nhà cô, điều này có nghĩa là đám người bọn họ không chỉ tra ra chỗ làm của cô mà còn biết cả địa chỉ nhà.

Nghĩ đến đây, trái tim Tô Huỳnh đột nhiên đập loạn xạ, cái loại cảm giác này chính là rất đáng sợ.

"Cô Tô, trực tiếp về nhà đúng không?"

Tô Huỳnh định thần lại, "Ừ" một tiếng, sau đó lại suy nghĩ lại "Đến bệnh viện."

Cô và Trương Nhất Bác đã nói ly hôn rồi. Quay về nhà còn ra cái thể thống gì, dù sao cũng đã vạch mặt nhau, chẳng lẽ bây giờ lại diễn màn xin lỗi nhận sai, nói rằng mình chỉ là nhất thời hồ đồ.

So với loại màn hài kịch cay đắng này, Tô Huỳnh thà lần tới gặp lại Trương Bác Viễn là khi cả hai trực tiếp đến Cục dân chính để hoàn tất thủ tục ly hôn còn hơn.

Cô tin Trương Nhất Bác chỉ là nhất thời say mê Lăng Linh, nhưng cho dù Trương Bác Viễn không yêu Lăng Linh, thì Tô Huỳnh cô cũng không thể chấp nhận tiếp tục cuộc hôn nhân này.

Nhìn chung cũng đã xác định rõ ràng rồi, Tô Huỳnh cảm thấy nhẹ cả người, cô ngả người ra sau, nhìn thấy ánh mắt A Uy đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, suy nghĩ một lúc rồi cô ra vẻ thản nhiên hỏi "Anh Uy này, anh Đàm có người phụ nữ khác không?"

A Uy có lẽ cảm thấy hơi kỳ quái, lông mày cau lại, nhưng vẫn trả lời cô, "Không có."

Tô Huỳnh nghe thấy câu trả lời đó, giả bộ khá nghi hoặc, làm bộ nói thê, "Vậy, ngày hôm đó, tôi nghe thấy có hai anh nói cái gì mà người phụ nữ đã chết ..."

"À, bọn họ nói đùa thôi, thời đại bây giờ là nhà nước pháp quyền, gϊếŧ người là phạm pháp đó."