Chương 2: Bαo ©αo sυ đã qua sử dụng

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Tô Huỳnh sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn cả ra.

Tuy trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời của cô cũng gà bay chó sủa lắm, nhưng có hỗn loạn cỡ nào thì cái thứ gọi là súng này cô cũng chỉ mới nhìn thấy trên tivi mà thôi.

Phản ứng đầu tiên của Tô Huỳnh là người đàn ông này lấy súng đồ chơi hăm dọa mình, nhưng một giây sau đó, bên ngoài liên tục vang lên một loạt tiếng súng. Trong một thoáng, sống lưng cô lạnh ngắt, bàn tay run tẩy đẩy cây súng chĩa ngay đầu mình ra: “...Đại ca, em chỉ đến để 419 thôi mà, em có biết gì đâu, anh tha cho em đi đại ca.”

“Đừng nhiều lời, tôi bảo cô tiếp tục.” Giọng nói của người đàn ông không quá lớn, giọng điệu nhẹ tênh khiến người khác đổ mồ hôi lạnh, anh hệt như âm hồn, nòng súng không chút tiếng động chĩa ngay đỉnh đầu của Tô Huỳnh lần nữa.

Tô Huỳnh hồn vía lên mây, tay cô run lẩy bẩy mò về về phía giữa đùi của người đàn ông, còn chưa sờ được cục thịt heo chết đó, đã có người gõ cửa từ bên ngoài: “Anh Thương, đã giải quyết xong rồi ạ.”

Người đàn ông nghe vậy đứng dậy, anh đặt đại ly rượu sang một bên, một tiếng “cạch” vang lên, anh nhanh chóng xử lý lại phần thân dưới. Tô Huỳnh nhân cơ hội mượn ánh sáng để nhìn rõ, nhưng vẫn không thấy được gì. Người đàn ông kia bỗng túm lấy áo cô, kéo lê cô đến trước cửa rồi mở cửa quăng cô ra ngoài.

Tô Huỳnh ngã sóng soài dưới đất đau đớn thét một tiếng, cô liếc về phía người đàn ông đứng ngược sáng lạnh lùng nhìn xuống rồi hỏi cô: “Có phải khi nãy tôi khiến cô sướиɠ lắm phải không?”

“...chúng ta có làm gì...”

Họng súng lạnh ngắt lại nhắm thẳng vào đầu cô, đầu óc Tô Huỳnh vào thời khắc này chợt hiểu rõ, những lời sau đó thay đổi 180 độ: “Đại ca à, nơi đó của anh vừa thô vừa dài, giống hệt như nòng pháo, xém chút nữa đã bị anh...”

“Cút.” Người đàn ông kia cất súng, quay về phòng: “Con này lỏng lẻo quá, ngày mai đưa một con khác khít hơn đến.”

“Vâng thưa anh Thương.”

Người đưa Tô Huỳnh về cũng là người đến đón cô, thế nhưng tâm trạng lúc đến với lúc đi hoàn toàn khác nhau. Cô vừa trải qua thời khắc sinh tử, dọc đường như ngồi trên đống lửa. Xe vừa vào đến thành phố cô đã hô đến rồi, người lái xe kia cũng chẳng thèm quan tâm cô đến thật hay giả, đạp phanh thắng lại, dừng xe bên đường.

Tô Huỳnh xuống xe liền chạy đi ngay, thấy người xung quanh đông dần, trái tim như đang đi trên dây của cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, thực sự giống như đang nằm mơ, chỉ có mỗi câu “Con này lỏng lẻo quá” lại gai tai cực kỳ.

Cô quay đầu lại cẩn thận liếc nhìn, sau khi xác nhận bản thân đã an toàn mới dám tức giận, trong lòng thầm mắng tên khốn liệt dương đó bản thân hắn ta cả cương cũng không cương nổi, còn dám nói cô lỏng, quần còn chưa cởi đây này.

Thế nhưng bất kể thế nào, cô đã may mắn nhặt lại được một cái mạng.

Về đến nhà đã mười giờ rưỡi, căng thẳng suốt lộ trình, gương mặt của Tô Huỳnh lúc này mới hồi phục lại bình thường. Lúc cô mở cửa bước vào, Lăng Linh mặc đồ ngủ của cô, trên tay còn có dĩa táo đã cắt miếng sẵn, đang ngồi trên sô pha xem tivi. Cô ta thấy Tô Huỳnh quay về không hề ngồi dậy, chỉ chào hỏi sơ: “Cô Tô Huỳnh về rồi ạ.”

Tô Huỳnh hai mươi sáu, Lăng Linh mười bảy, tiếng “cô” này không chỉ khiến Tô Huỳnh già hơn hai mươi tuổi, còn làm tăng khoảng cách giữa cô và Trương Bác Viễn.

Tô Huỳnh không quan tâm, đi thẳng vào trong thay giày rồi vào phòng ngủ. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, Trương Bác Viễn vừa tắm xong bước ra, nửa người trên của anh ta để trần, thân dưới mặc mỗi chiếc quần bốn góc màu xanh biển. Anh ta thấy Tô Huỳnh thì hơi ngạc nhiên, hỏi cô: “Không phải em bảo có việc nên về trễ hơn sao?”

Tô Huỳnh thấy anh ta liền nổi máu sùng, hận không thể tát cho anh ta một bạt tai, nhưng lại kìm nén, nói với giọng bình thường: “Làm xong việc rồi, hơn nữa cũng sắp mười một giờ rồi.”

“Anh tưởng phải đến sáng em mới về.” Trương Bác Viễn đáp một tiếng, anh ta chột dạ lấy tay che lại thân dưới: “Đi tắm quên mang đồ ngủ, anh đi mặc đồ cái đã.”

Bạn thân của Tô Huỳnh thất tình, cô đến bầu bạn uống rượu giải sầu với bạn, đúng là có vài hôm về nhà lúc nửa đêm, hoặc ngủ luôn ở nhà bạn.

Nhưng cũng vào một hai hôm ấy, cô trùng hợp phát hiện ra manh mối.

Ví dụ như có đêm cô rời nhà bạn về nhà sớm hơn, Trương Bác Viễn tắm trong nhà vệ sinh nhưng lại để cửa hở. Anh ta nhìn thấy Tô Huỳnh, sắc mặt hoảng hốt bất an, giải thích rằng đúng lúc Tô Huỳnh về, anh ta đi tắm quên mang qυầи ɭóŧ, đang chuẩn bị nhân lúc Lăng Linh không ở trong phòng khách mà chạy về phòng lấy.

Ví dụ như vết đỏ để lộ dưới lớp quần áo của Lăng Linh, ngoài miệng nói là bị muỗi hay côn trùng cắn, nhưng ngoại trừ vị trí xương quai xanh có vài vệt ra thì phần tay chân để lộ ra bên ngoài không hề có.

Tô Huỳnh cũng không lo nghĩ nhiều, mỗi một sự kiện vốn dĩ tách ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đến tận sáng nay, bởi vì đêm hôm trước cô uống rượu với bạn xong nhức đầu quá, không thoải mái nên cô xin nghỉ phép để về nhà. Khi cô đang dọn rác, bất ngờ phát hiện ra bαo ©αo sυ đã qua sử dụng.

Mà cô với Trương Bác Viễn, đã gần một tháng rồi chưa quan hệ.