Chương 5: Công và thụ 1

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Vừa nhìn thấy anh ta, Tô Huỳnh đã lập tức nhớ lại cảnh tượng khủng khϊếp lúc cô bị tên đàn ông yếu sinh lý kia chĩa súng vào đầu, sống lưng thoáng ớn lạnh.

Tô Huỳnh căn bản không thèm tìm hiểu đối phương có ý đồ gì đã quay người bỏ chạy theo phản xạ tự nhiên, nhưng có lẽ là do quá căng thẳng nên người còn chưa kịp chạy ra ngoài thì chân đã vấp phải bậc thang, ngã sõng soài xuống đất.

Hai lòng bàn tay đau rát, vừa chống tay đứng dậy thì một đôi giày da đã dừng ngay trước mắt. Hình như người tài xế kia không hề sợ cô chạy mất, đưa tay làm tư thế mời rồi lạnh nhạt nói: "Cô Tô, anh Thương sai tôi đến đón cô tan làm."

Hai chữ "anh Thương" khiến sự sợ hãi trong lòng Tô Huỳnh tăng lên gấp bội, cả người cô căng thẳng nhưng lúc này lại không còn chỗ trốn, cơ thể cứng nhắc cứ thế bị tài xế "mời" lên xe.

Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Tô Huỳnh rất bình thường, mọi thứ cô tiếp xúc hàng ngày cũng đều là những người hay những sự việc hết sức bình thường. Suốt hai mươi lăm năm qua, cô nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được có một ngày mình sẽ dính dáng đến xã hội đen.

Họ tàng trữ súng ống, hơn nữa còn nói cái gì mà cạy mồm bịt miệng, anh nọ anh kia nên chắc hẳn là xã hội đen nhỉ?

Nhưng xã hội đen tìm cô để làm gì?

Trong lòng Tô Huỳnh rất hỗn loạn, cô nhớ đến lời tên đàn ông yếu sinh lý kia đã nói hôm qua: "Người này lỏng lẻo quá, ngày mai mang người nào chặt chẽ một chút đến đây", tuy hôm qua hai người bọn họ chưa làm gì nhưng với sự hiểu biết của cô thì rõ ràng là anh ta cực kỳ không hài lòng về mình.

Lúc xe lái vào căn biệt thự ngày hôm qua, mặc dù đang ở giữa tiết trời tháng Sáu nhưng cả người Tô Huỳnh lại lạnh run lên, tối qua sau khi rời khỏi đây, cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đặt chân đến đây một lần nữa.

Tài xế ít nói lạnh lùng, dẫn Tô Huỳnh vào nhà giống như hôm qua rồi bảo cô ngồi chờ một lát, sau đó rời đi ngay.

Người giúp việc bưng nước tới, nhìn có vẻ khách sáo nhưng cũng lẳng lặng như thế, đặt cốc nước xuống, khẽ gật đầu rồi đi luôn.

Tô Huỳnh cảm thấy cục diện này giống như một vòng tuần hoàn.

Chẳng phải cảnh tượng lúc này cũng giống hệt hôm qua đó sao?

Ngồi một mình một lát cũng khiến tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tô Huỳnh phân tích.

Trên mạng cô dùng tên giả là Lý Tuyết, ngay cả tuổi tác cũng nói dối là hai mươi tám tuổi, nhưng chỉ trong một ngày, những người này không chỉ tra rõ tên thật của cô, mà thậm chí còn biết tường tận nơi làm việc và giờ tan tầm của cô.

Tô Huỳnh bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ.

"Ả đàn bà vừa nãy thế nào rồi?" Ngoài cửa có tiếng người nói chuyện.

"Không biết, chắc là chết rồi." Người kia cười đáp.

Người vừa lên tiếng trước tỏ ra nghi hoặc: "Chẳng phải gái trinh đó sao? Anh Thương vẫn không hài lòng à?"