Chương 7.1: Nhớ lại chuyện cũ, dũng khí đáng khen (1)

Trương Hòa ôm Chung Bút đi ra: "Anh đưa em về." Giọng trấn định, bả vai rộng dày, cái ôm ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn, làm cho người ta sinh ra ý muốn ỷ lại.

Chung Bút gật đầu: "Ừm." Trong giọng nói vẫn có một tia nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến lê hoa đái vũ, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe đi,nhìn giống như quỷ.

Không hề có hình tượng mà khóc lớn một trận, tâm trạng của cô đã tốt lên không ít. Trương Hòa đưa cô đến cửa toilet: "Đi sửa sang lại một chút, khó coi muốn chết."

Cô nhìn mình trong gương, lớp trang điểm đã bị trôi đi, môi tím bầm, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng vô cùng thê thảm. Cô dùng khăn giấy lau khô tóc, tẩy trang, dùng nước lạnh rửa mặt, trấn an chính mình: Chỉ cần trời không sập xuống, mặt trời vẫn mọc như thường, thì không có gì ghê gớm cả.

Con người luôn phải khuất nhục, bị khinh thường mới biết suy nghĩ sâu xa.

Lúc đi ra, cô đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là mắt vẫn sưng đỏ như cũ.

Tâm trạng của cô không tốt, một đường đều không nói gì, gió đêm hơi lạnh từng chút từng chút thổi tan quá khứ hỗn loạn trong trí nhớ.

Trương Hòa nhắc nhở cô: "Đến rồi." Cô sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "Ai nha, hỏng bét!"

Trương Hòa vội hỏi làm sao vậy thì cô nói chuyện Tả Học muốn ăn Tuyết Mị Nương, sầu riêng tô cho anh. Thằng nhóc Tả Học này, nếu quên chuyện đã đồng ý với nhóc, nhóc con tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.

Trương Hòa suy nghĩ một chút: "Em cũng chưa ăn no phải không? Anh biết gần đây có một nhà hàng bán đồ ăn vặt rất ngon." Cứ như vậy để cô trở về, anh sẽ lo lắng.

"Gần đây" mà trong miệng Trương Hòa nói là gần Bắc Đại. Xe dừng ở ven đường dừng trước một cửa hàng, đây là một tiệm bán đồ ăn vặt mà trước đây Chung Bút thích nhất. Hoa quả khô, mứt hoa quả, bánh bích quy, bánh ngọt… Cái gì cần có đều có.

Nhiều năm không đến đây, kiến trúc xung quanh đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Trên người cô khoác âu phục của Trương Hòa, mở mắt to nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời không biết đang ở nơi nào, có chút mờ mịt luống cuống.

Đèn neon trên đỉnh đầu tỏa ra đủ mọi màu sắc, ánh mắt xuyên qua cỏ xanh trăm hoa đua nở đối diện, dừng lại trên mấy chữ được nạm vàng to trước cổng trường, nhắc nhở cô nơi này là Bắc Đại. Cảnh tượng cũ, người cũ, trong lòng cô bỗng dưng dâng lên một nỗi vui sướиɠ khó có được. Nhìn bảng hiệu cửa hàng quen thuộc dưới đèn đường, cô dùng sức đẩy cửa kính ra, vui vẻ gọi: "Ông chủ!"

Ông chủ mặc áo ba lỗ vải bông màu trắng, ưỡn bụng bia, tay cầm một cây quạt chuối tây bị mất một góc, ngồi ở đằng kia nghe radio, dưới chân là một đôi dép lê gần như muốn rơi xuống đất. Thấy có người vào cửa hàng, ông chủ lười biếng lên tiếng: "Mua cái gì tự mình lấy, tiền ở trong hộp giày, tự mình thối."

Vẫn là tính thối như vậy, nhàn nhã tự tại như vậy, hơn mười năm vẫn không thay đổi. Chung Bút chẳng biết tại sao, giống như là tha hương gặp cố nhân, bắt được một chút gì đó quen thuộc mà lại vĩnh hằng, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô hoa chân múa tay vui sướиɠ kêu: "Ông chủ, tôi muốn mua đồ ăn!"

Ông chủ đương nhiên không nhận ra cô, lảo đảo đi tới, cũng không nhìn người, mở miệng nói: "Bạn học, mua cái gì?"

Chung Bút gọi hoa hồng làm bằng trái cây khô, mơ muối đường, đậu Hà Lan vàng cùng với bánh ngọt việt quất, dáng vẻ chớp mắt vô cùng nghịch ngợm nói: "Ông chủ, tôi quên mang tiền, có thể ký sổ không?"

Ông chủ liếc lễ phục hoa mỹ trên người cùng dây chuyền kim cương trên cổ cô, biết cô đang nói đùa, sảng khoái đồng ý: "Được." Chung Bút nghe vậy cười ha ha, cảm thấy mình giống như đang trở lại thời sinh viên.

Trương Hòa lại gọi Tuyết Mị Nương và bánh sầu riêng, móc ví tiền ra trả tiền.

Hai người đi dọc theo con đường rợp bóng cây đi về phía nam, hai bên đường là cây ngô đồng, cao lớn xum xuê, kín không kẽ hở.

Bóng đêm thâm trầm, thỉnh thoảng mấy sinh viên về muộn đi lại vội vàng, lướt qua bọn họ. Còn chưa khai giảng, sân trường to như vậy nhưng lại cực kỳ yên lặng, xung quanh hoa cỏ khắp nơi, côn trùng kêu, tiếng ve hát khiến người ta càng cảm thấy yên tĩnh. Cảnh còn người mất, phong cảnh vẫn như cũ, trời cũng thế, khuôn mặt vẫn vậy, em cũng như trở về ngày đó, ngay cả anh ở bên cũng vậy.

Tức cảnh sinh tình, những hình ảnh ngày xưa dần ùa về ở trước mắt.

Lần đầu tiên hoạt động xã đoàn, cô không tìm thấy địa điểm, hỏi vài người cũng không biết tòa nhà số 2 khoa học kỹ thuật ở đâu. Có người vỗ vai cô: "Bạn học, bạn là thành viên của "Hội nghiên cứu vấn đề tự sát của xã hội" sao?"

Chung Bút quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, không để ý tới câu hỏi của người ta, vẫn nhìn chăm chú vào người bên cạnh. Đó không phải là thiếu niên đẹp trai cá tính mà cô hằng đêm mong nhớ sao! Quả nhiên là có duyên ngàn dặm vẫn gặp gỡ, trường học lớn như vậy cũng có thể gặp được.

Ngụy Kiến Bình ôn hòa hỏi: "Bạn học, cậu là hội viên mới sao? Tôi là đoàn trưởng của câu lạc bộ này, tên tôi là Ngụy Kiến Bình, Kiến trong nhìn thấy, Bình trong hòa bình."

Chung Bút bĩu môi, tên thật quê mùa, chỉ vào Trương Hòa hỏi: "Vậy anh ấy thì sao?"

Trương Hòa cắt ngang câu hỏi của cô: "Sắp hết giờ rồi, đi thôi."

Chung Bút đi theo phía sau, một lòng suy nghĩ nên bắt chuyện với anh như thế nào.