Chương 8.1: Thục nữ không có sức cạnh tranh (1)

"Tình địch" của Chung Bút có nam có nữ, có trắng có đen, có lớn có nhỏ, có trong nước lẫn ngoài nước. Phong cách trường đại học Bắc Kinh là "Tự do, dân chủ, khoa học", cho nên thông thường sẽ không can thiệp vào vấn đề tình cảm của sinh viên. Có một đoạn thời gian Chung Bút rất hoài nghi xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Trương Hòa, cả ngày căng thẳng hề hề, về sau xác định anh không phải đồng tính luyến ái, cả người nhẹ nhõm hẳn. Nếu Trương Hòa thật sự là "Đoạn Tý Sơn" kia, thì cô cũng chỉ có thể cam chịu, đi nhảy xuống Trung Nam Hải.

Tình địch số một của Chung Bút chính là Viên Lam.

Viên Lam cũng là học viên của Quang Hoa, có thể vào Quang Hoa cũng không phải "Người thường", ít nhất không cùng một loại người với cô.

Viên Lam tóc đen thẳng, mặt trái xoan, mắt nhỏ, làn da trắng nõn, trên mặt có mấy đốm tàn nhang nhỏ, dáng người đầy đặn có lồi có lõm cực kỳ hấp dẫn. Có một cái răng khểnh nho nhỏ, lúc cười rộ lên liền lộ ra ngoài. Gia cảnh hẳn là tương đối khá, tùy tiện lấy một cái túi trang điểm cũng đều của hãng Dior.

Chung Bút vốn không để cô ta vào mắt, cảm thấy cô ta tuy là mỹ nữ, nhưng cũng không được gọi là tuyệt sắc.

Nhưng Ngụy Kiến Bình đã có Tiểu Vi còn híp mắt nói: "Lúc Viên Lam cười mắt híp lại, miệng vểnh lên, vừa gợi cảm vừa đáng yêu. Còn nữa, cảm giác ôm vào lòng nhất định rất thoải mái."

Nghe được lời ấy, Chung Bút giống như bị đánh tỉnh, thể hồ quán đỉnh. Đứng ở góc độ đồng tính, cô ta là dáng người tiêu chuẩn trong mắt phụ nữ, cốt nhục đình quân, tinh tế vừa độ, nhưng đổi thành mắt nhìn của người khác phái, có lẽ sẽ không phải như vậy. Viên Lam quả thật thân thể rất đẫy đà, quyến rũ phong lưu, có thần vận của Dương quý phi.

Cô rất không phục, quay sang Ngụy Kiến Bình ồn ào nói: "Tôi đây, tôi đây thì sao?" Cô nào cam chịu lép vế rơi vào thế hạ phong, nhất là với tình địch!

Ngụy Kiến Bình liếc cô một cái, hừ nói: "Cậu? Thái Bình công chúa!"

Khi đó cô giảm béo vô cùng khắc khổ.

Chung Bút vẻ mặt giận dữ, chỉ vào chóp mũi của anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn mách với Tiểu Vi, nói cậu sắc tính không thay đổi, lòng người không đủ, ăn trong bát nhìn trong nồi!"

Ngụy Kiến Bình cuối cùng cũng biết vĩnh viễn không thể đắc tội con gái, có thù tất báo.

Có một đoạn thời gian, Chung Bút luôn giãy dụa giữa muốn tăng cân hay muốn giảm cân. Có lẽ Trương Hòa cũng thích phụ nữ lồi lõm một chút?

Đàn ông mà, ánh mắt nhìn con gái còn không phải giống nhau sao. Sau đó trải qua vô số lần đấu tranh tư tưởng, vì ánh rạng đông thắng lợi của tình yêu, cô dù bất cứ giá nào cũng không muốn giảm béo. Vì vậy bữa tối thay vì cô ăn salad hoa quả, canh suông ít nước, mà thay vào đó là cơm trộn thịt bò cà ri, bữa khuya còn có một ly trái cây lớn của Mông Ngưu.

Buổi tối theo thường lệ là hoạt động tập thể của xã đoàn. Chung Bút gần đây khẩu vị rất tốt, thời gian lưu luyến ở căn tin tăng lên rất nhiều, chờ đến lúc cô chạy tới, mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu một mình cô. Cô thấy Viên Lam ngồi ở bên cạnh Trương Hòa nói thầm, trong lòng đã không vui, mà Trương Hòa còn không ngừng dựa đầu lại gần nghe cô ta nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu, rất là thân mật, lại càng không vui. Cô vọt tới trước mặt hai người, vươn tay đòi tiền: "Trương Hòa, Trương Hòa, nộp phí đi xem vườn thực vật cuối tuần."

Xã đoàn tổ chức cho mọi người cuối tuần đi vườn thực vật du xuân, mỗi người nộp hai mươi đồng, Chung Bút tạm thời làm chức vụ bộ trưởng tài chính.

Viên Lam bất đắc dĩ hỏi: "Vậy chúng ta cùng đi tìm hiểu một chút đi." Chung Bút trong lòng mắng cô ta "Giả tạo", ngoài miệng cười hì hì nói: "Giao trước đi, đỡ cho tôi phải chạy tới chạy lui."

Trương Hòa cúi đầu tìm ví tiền, Viên Lam đẩy sách ra, hai tay ôm ngực, nói: "Trương Hòa, cậu giúp tôi đưa trước một chút, lát nữa trả lại cho cậu." Trương Hòa lấy ra một tờ năm mươi đồng đưa cho Chung Bút, ánh mắt lại nhìn Viên Lam: "Không cần trả."

Chung Bút búng tờ tiền mới tinh, bốp bốp rung động, liếc mắt nói: "Trương Hòa, người giàu nha." Cô tức giận nghĩ: Hừ, thật hào phóng ghê nha! Lần trước hai người cùng đi ăn bún Quế Lâm ở căn tin số 5, sao anh không trả tiền giúp cô? Chung Bút đã quên mình nhất thời vui vẻ, đầu óc nóng lên, phấn đấu quên mình cướp quẹt thẻ cơm, một mạch thanh toán toàn bộ tiền của hai người.

Cô nên để Trương Hòa quẹt thẻ, sau đó tìm mọi cách trả lại cho anh, tạo cơ hội cho hai người ở chung.

Trương Hòa nhìn bộ dạng lưu manh cà lơ phất phơ của cô, rất không thích, biết giảm béo là sự nghiệp cả đời của cô nên cố ý đả kích cô, giật mình nói: "Chung Bút, cậu có nọng cằm."

Một câu nói dẫn tới người chung quanh đều đến xem cô, mồm năm miệng mười nghị luận nói: "Chung Bút, quả nhiên béo lên nha, cậu xem, cậu xem, nọng cằm cũng lộ ra rồi..."

Chung Bút trong lúc nhất thời xấu hổ tức giận muốn chết, quyết định tiếp tục tiến hành kế hoạch giảm béo đến cùng, kiên trì, kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản… Bao gồm cả Trương Hòa. Phụ nữ thời đại mới của thế kỷ 21 không nên chỉ sống vì đàn ông, mà nên sống vì chính mình.

Nào biết chuyện tăng cân lên xuống dập dờn, hậu hoạn vô cùng.

Cuối tuần, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới vườn thực vật, cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở, du khách đông đảo, chen chút vô cùng. Mọi người chia nhau hành động, Chung Bút còn đang nghĩ cách đi cùng với Trương Hòa, Viên Lam đã kéo tay áo anh lại: "Trương Hòa, chúng ta cùng đi vườn Anh Đào chụp ảnh di."

Chung Bút oán hận nhìn bọn họ sóng vai đi về phía trước, trong lòng ghen tị, chọc chọc Ngụy Kiến Bình: "Hai chúng ta cũng đi vườn Anh Đào, nghe nói nơi đó phong cảnh rất đẹp."

Bốn người hai tổ, một trước một sau leo lên. Viên Lam đang thương lượng với Trương Hòa: "Ở rãnh Anh Đào có một ao nước suối, ở giữa có một khối đá cuội to rất đẹp. Trước đây tôi vẫn muốn đứng ở đó chụp ảnh, đáng tiếc không có cơ hội, lát nữa cậu chụp giúp tôi nha." Trương Hòa đồng ý.

Chung Bút ở bên cạnh nghe được nghiến răng nghiến lợi, thấy trên bảng chỉ đường viết hướng bên trái chính là chùa Ngọa Phật, một lòng không muốn để cho Viên Lam thực hiện được ý đồ, mặc kệ tất cả, chạy tới chen chúc ở giữa hai người, cố ý tách bọn họ ra, tùy tiện nói: "Chúng ta đi đến chùa Ngọa Phật đi! Chúng ta đi chùa Ngọa Phật đi!"

Trương Hòa không nói chuyện. Viên Lam kỳ quái hỏi: "Đi chùa Ngọa Phật làm gì?" Chung Bút cười đến vẻ mặt vô tội: "Thắp hương nha, gần đây không phải cậu nói mình năm nay bất lợi, vận đạo không tốt, chuyên gặp một ít tiểu nhân mà!"

Ngụy Kiến Bình cho rằng cô thật muốn thắp hương bái Phật xua đi xui xẻo, liền phụ họa nói: "Trước đây tôi ra ngoài mất tiền, đạp xe bị đυ.ng, luận văn không qua, cũng đi chùa Ung Hòa đốt hương, sau đó quả nhiên gặp may mắn, trong một cuộc thi lấy được giải thưởng."

Viên Lam nửa tin nửa ngờ: "Thật hay giả đó?"

Trương Hòa khinh thường nói: "Ngụy Kiến Bình, cậu vẫn luôn theo chủ nghĩa duy vật, vậy mà lại tin cái này."

Chung Bút nghiêm trang nói: "Tin cái này thì sao? Giáo viên dân tộc học đều tin cái này." Còn đẩy mọi người: "Đi! Đi! Thà rằng tin có, chứ không thể tin không, dù sao đi một chút cũng không thiếu miếng thịt nào."

Mấy người dưới sự nửa khẩn cầu nửa ép buộc của cô, đành phải đi đến chùa Ngọa Phật.

Nào biết bậc thang đá xanh của chùa Ngọa Phật kia liếc mắt một cái đã nhìn không thấy điểm cuối, tựa như từ trên trời treo thẳng xuống, đi hết một tầng lại một tầng. Đi chưa được một nửa, Chung Bút đã chống đầu gối lau mồ hôi: "Nghỉ một lát đi." Ngụy Kiến Bình giễu cợt cô: "Cậu cũng quá vô dụng rồi đó, đi vài bước đã mệt thành như vậy."

Chung Bút trả lời lại một cách mỉa mai: "Là ai thấy gián còn muốn kêu hai tiếng?"

Ngụy Kiến Bình vội vàng im lặng.