Chương 27: Anh là thuốc giải

“Cậu đến tham gia buổi tiệc họp lớp à?” Có bạn học nữ hỏi.

Từ Nhược Ngưng gật đầu, “Đúng rồi.”

“Cậu thay đổi nhiều thật.” Bạn học nữ cười có chút gượng gạo, trước đó bọn họ còn thảo luận ở trong nhóm nói Từ Nhược Ngưng không dám đến đâu, bởi vì không ít người đoán chắc hẳn cô sống chẳng ra làm sao, cho nên buổi tiệc họp lớp lần này, mọi người đơn thuần là muốn xem một màn kịch hay.

Muốn nhìn xem, cô gặp lại người con trai lúc trước mình đã tỏ tình, sẽ có tâm trạng như thế nào.

Nhưng ai biết được, người ta không những sống rất tốt, mà bên cạnh còn có thêm một người đàn ông vừa nhìn vào thì biết vô cùng có tiền.

Điều quan trọng nhất là người đàn ông này vô cùng đẹp trai, quả thật đè bẹp sự tồn tại của Hứa Tư Triết, nghĩ đến đây bạn học nữ lại lặng lẽ liếc nhìn Hứa Tư Triết ở bên cạnh.

Hứa Tư Triết có lẽ đã đoán được trong lòng đối phương đang nghĩ gì, chân mày nhíu càng chặt hơn.

“Thế…đi cùng nhau không?” Bạn học nữ cười cười hỏi, “Bọn tôi định đi đến nhà hàng đây.”

“Ừm, mọi người đi trước đi.” Từ Nhược Ngưng nhìn cô ta rồi chỉ về phía khách sạn, “Tôi đưa anh ấy về khách sạn trước, rồi qua sau.”

“Ừm được.” Bạn học nữ vẩy tay với cô, “Vậy lát nữa gặp.”

Từ Nhược Ngưng mỉm cười, xoay người kéo Tạ Ngật Thành đi lấy vali hành lý, đi được khoảng một đoạn xa, Tạ Ngật Thành thấp giọng hỏi: “Là người đó sao?”

“Cái gì?”

“Mười năm trước, người khiến em đau lòng.”

Cô chợt dừng chân, chủ động nắm tay anh, nghiêng đầu nhìn anh, cười cười nhướng mày, “Ghen rồi à?”

“Không có.” Tạ Ngật Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”

“Sao thế? Thật sự không yên tâm về em à?” Cô bật cười.

Anh bỗng nhiên cúi người ôm cô thật chặt, âm giọng khàn khàn, “Chỉ là lo lắng cho em.”

Đầu trái tim cô như bị thứ gì đó chạm trúng, sau khi hơi tê dại, một cỗ chua chát nồng đậm được bao bọc bởi sự ấm áp giống như một dòng nước nóng, loại cảm xúc này khiến cô có chút thất thố, cô ngẩn người ở trong lòng anh hồi lâu, mới nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo anh.

“Không cần lo lắng cho em, em sớm đã bách độc bất xâm rồi[1].”

[1] Bách độc bất xâm: Trăm loại độc cũng không thể xâm nhập vào cơ thể.

“Thế anh là gì?” Anh cúi người áp sát đến gần, hơi nóng quanh quẩn bên tai, nóng đến mức khiến cô rùng mình một cái.

Cô cười cười sờ vành tai của anh, giọng nói rất dịu dàng:

“Anh là thuốc giải.”

Sắp xếp cho Tạ Ngật Thành xong, Từ Nhược Ngưng cầm túi xách và điện thoại đi ra ngoài, địa chỉ tụ tập ở cách đây không xa, cô bắt xe đi, chưa đến mười phút đã đến nơi.

Nhà hàng này khá cao cấp, nhân viên kéo cửa ra đón cô đi vào trong, cô báo tên phòng bao, được nhân viên phục vụ dẫn đến gian phòng vip.

Khoảnh khắc cửa phòng bao mở ra, cô phảng phất như quay trở về mười năm trước.

Một màn vừa nhếch nhác vừa nhục nhã ấy sục sôi ẩn hiện trong đầu cô, cô nhìn về hướng Hứa Tư Tĩnh đang ngồi trên ghế cầm điện thoại tự sướиɠ, híp mắt, liếʍ lên hàm răng.

Đương nhiên cô không thể để Tạ Ngật Thành đi cùng, hôm nay cô đến đây để đánh nhau với người khác cơ mà.

Sao có thể để anh nhìn thấy một màn máu tanh như thế được.

“Từ Nhược Ngưng đến rồi! Ôi trời mau ngồi đi, hiếm khi gặp một lần, bạn học cũ.” Có người săn sóc chuẩn bị chỗ ngồi cho cô, thật trùng hợp, cô ngồi ở đối diện Hứa Tư Triết.

Bầu không khí yên tĩnh một giây, có người đưa mắt nhìn nhau, giống như đang cười.

Nhưng Hứa Tư Triết vẫn im lặng không nói gì, một nhóm người chỉ có thể nhịn cười thăm hỏi Từ Nhược Ngưng: “Gần đây sống thế nào? Nếu như không phải nhìn thấy video kết hôn của em họ cậu, chắc cũng không biết cậu đang ở gần đây, nhiều năm rồi chưa gặp nhỉ, mỗi năm bọn tôi đều có buổi tiệc họp lớp, nhưng cậu chẳng đến lần nào.”

Từ Nhược Ngưng nhàn nhạt cong môi, “Vậy sao? Cũng đâu có ai mời tôi.”

Giọng nói của cô mang theo sự giễu cợt.

Bạn học ngồi quanh thành một vòng không hẹn mà cùng nhìn về phía Hứa Tư Tĩnh, phải biết là không ai mời Từ Nhược Ngưng, đây hoàn toàn là ý của Hứa Tư Tĩnh.

Mười năm trước, cô ta cho Từ Nhược Ngưng một cái tát, sau đó bị lưu manh chặn đường ở cổng sau trường học, đánh cho hai tát.

Hứa Tư Tĩnh về nhà vừa khóc vừa làm loạn, mất mặt muốn chết, còn nói lời ngông cuồng muốn chơi chết Từ Nhược Ngưng, kết quả Từ Nhược Ngưng bỏ đi nhiều năm chưa từng quay lại.

“Nào có, muốn mời cậu đến chứ, kết quả không phải cậu không quay về đó sao.” Có người cười haha.

Ngoài ra có người chen lời hỏi, “Đã kết hôn chưa? Không phải vẫn còn độc thân đó chứ?”

Có người lặng lẽ bỡn cợt, gọi Hứa Tư Triết, “Lớp trưởng, người ta vẫn còn độc thân kìa.”

Từ Nhược Ngưng xoay xoay cái ly trong tay, cười cười không nói gì.

Hứa Tư Tĩnh không hiểu tại sao Từ Nhược Ngưng lại không giải thích, nhưng cô ta vui sướиɠ khi thấy mọi người đùa bỡn Từ Nhược Ngưng nên không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm đố kỵ, không biết Từ Nhược Ngưng lấy đâu ra may mắn được yêu đương với Tạ Ngật Thành.

Hứa Tư Triết cuối cùng cũng mở miệng, “Mọi người cũng đến đủ hết rồi, gọi món đi.”

Nhân viên phục vụ cầm menu đến, Hứa Tư Triết gọi vài món Hứa Tư Tĩnh thích ăn, sau đó đưa menu cho người bên cạnh.

Ánh mắt của cậu ta không khống chế được rơi lên trên người Từ Nhược Ngưng, chợt thấy Từ Nhược Ngưng không tránh không né mà nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu ta.

Đôi mắt ấy của cô vừa thẳng thắn vừa cởi mở, ngược lại khiến Hứa Tư Triết bại trận, cậu ta gượng gạo cầm cái ly lên, uống một ngụm rượu.

Có người phát hiện ra bầu không khí giữa hai người, lặng lẽ nở nụ cười.

Từ Nhược Ngưng cũng cười, nụ cười mang theo vẻ giễu cợt nhàn nhạt.