Chương 8

Toàn bộ vô hạn không gian đều biết ký chủ Quý Ỷ Nguy là một kẻ sẵn sàng đâm sau lưng bạn bất cứ lúc nào.

Năng lực cùng trình độ nguy hiểm của anh đi đôi với nhau. Nghe đồn trước khi đến chỗ chủ hệ thống hiện tại, anh đã từng bị nhiều chủ hệ thống khác lưu đày, hạn chế đủ kiểu, bị chuyển dời từ không gian vô hạn này đến không gian vô hạn khác.

Anh luôn lấy thái độ ngạo mạn khinh thường nhìn đời, vui vẻ ký hiệp ước tuân theo quy tắc, rồi mỉm cười giữa mớ hỗn loạn mình tạo ra, là một phần tử vặn vẹo nguy hiểm đến mức không có tí hy vọng thuần hóa nào.

Dù sở hữu tính cách bất thường, nhưng không chủ hệ thống nào muốn thẳng tay xử lý anh.

Bởi vì năng lực của ký chủ Quý Ỷ Nguy thật sự quá mức ưu tú.

Chỉ cần anh nguyện ý làm việc, hạn mức cao nhất của nhiệm vụ thế giới chính là hạn mức cao nhất của anh, nhiệm vụ thế giới có thể cung cấp bao nhiêu tích điểm thì anh sẽ lấy bằng sạch, trừ một vài nhiệm vụ nhánh quá dễ quá xa anh lười làm. Anh quả thực là loại hình ký chủ hoàn hảo mà các hệ thống tha thiết mơ ước… nếu anh chịu hợp tác với hệ thống.

Quý Ỷ Nguy đã từng chán ghét hệ thống đến mức cực đoan, thà tự mua tư liệu thế giới ở cửa hàng và làm nhiệm vụ một mình, chứ tuyệt đối không thèm nghe cái thứ chui rúc trong não nói nhảm.

Hệ thống 2333 phát hiện mình có rất nhiều điểm dự trữ, vội vàng vẫy vẫy thân thể tròn vo, lần thứ hai nhìn chăm chú sàn đấu giá. Cái tai mèo nhòn nhọn càng lúc càng vểnh cao, thể hiện rõ khí thế kiêu ngạo của cậu.

“Tôi tăng giá đây!”

Qủa cầu mèo phụ trách bán đấu giá dùng đuôi cuốn búa gõ hai cái, chuẩn bị gõ cái thứ ba chốt đơn thì hệ thống 2333 vươn đầu ra, cầm bảng số màu đỏ lóe sáng lắc lắc, khiến toàn hội trường chú ý.

“Tôi ra giá một… Một…”

Đám hệ thống dưới lầu bắt đầu ồn ào, ngửa đầu nhìn hết lên khu ghế lô của 2223, phảng phất như vầng sáng tích điểm đang chiếu mù mắt chúng nó.

Đây chính là cảnh tượng đại gia hào sảng nghiền áp toàn thể hội trường! Chẳng lẽ cậu sẽ ra giá một vạn? Bọn nó sắp được chứng kiến huyền thoại đi vào lịch sử aaaaaa!

“Một… Một…”

Hệ thống 2333 nghẹn nửa ngày, chung quy vẫn không chịu nổi tâm lý xót tiền.

“Một vạn giảm 5900…”

Toàn thể hệ thống: “…”

Vãi cả ra giá bằng phép tính trừ số học!

Hệ thống phụ trách bán đấu giá hơi ngớ ra một chút, mắt điện tử chớp ba cái, khách khí gật đầu với 2333.

“Xin chờ một lát.”

Sau đó nó buông búa nhỏ, xòe cái đuôi của mình để… ừm, tính toán.

“Một vạn giảm 5900.”

“Tương đương.”

“4100.”

Tính toán xong, nó gật đầu xác nhận, cầm búa gõ một cái.

“4100 lần một!”

Hệ thống 1001 lấy đuôi bịt mặt, không đành lòng nhìn thẳng. Hắn cùng 6666 vừa túm lấy 2333 đang nhào ra ngoài ra giá, sợ cậu té xuống dưới, vừa nghĩ về cái tính tiếc điểm của Tam Tam, sợ là cậu sẽ phải tăng giá thêm vài lần nữa.

Hệ thống 1001 dự đoán sẽ tốn 5000 tích điểm, 1234 quyết tâm cạnh tranh với họ, dù có xài hết tích điểm cũng không thể thắng Tam Tam, nhưng sợ là 1234 sẽ cố nâng giá nhiều lần để họ tiêu hao thêm điểm.

Một hệ thống màu đỏ từ khu ghế lô khác chui đầu ra khỏi lan can, háo hức hóng hớt.

“Này, đây có phải là lần đầu tiên Tam Tam đấu giá thế giới?” Nó hỏi.

Qủa cầu bên cạnh nó gật đầu.

“Xác thật là lần đầu tiên phá lệ… số 2222, chúng ta còn tăng giá không?”

Qủa cầu màu đỏ lắc đầu.

“Không tăng nữa, Tam Tam cần mặt mũi tôi sẽ cho. Hơn nữa tôi ngứa mắt cái thằng 1234 lâu lắm rồi, chả muốn nó lấy được suất vào【 Đại Hồ 】.”

Nó lại thò đầu ra ngoài quan sát tiếp, vừa vặn đối mặt với 2333 cũng thò đầu ra ngoài, nó sửng sốt một chút, rồi lắc lư cái thân tròn. 2333 khá bất ngờ, cũng bắt chước lắc lư thân mình. Hai quả cầu dần dần nhất trí tần suất đong đưa.

2222 cao hứng quay phắt đầu về.

“Xem đi xem đi! Cậu ấy hiểu ý tôi! Cậu ấy quá đỉnh! Sao tôi có thể tranh với cậu ấy!”

Quả cầu ở bên cạnh: “…”

Nó chả hiểu nổi hai tên này trao đổi với nhau bằng sóng điện não thần kỳ kiểu gì.

Cảm giác sâu sắc như Bá Nha gặp Tử Kỳ, 2222 có cùng giao tình lắc lư thân tròn lập tức tỏ thái độ.

“Tam Tam cậu yên tâm, chúng ta là bạn bè mà, tôi không tăng giá nữa!”

Oaaaa ——

Hệ thống 2333 chỉ tăng thêm một trăm điểm đã được nhường, cảm động vô cùng. Mà có lẽ vì lần đầu tham gia đấu giá, vì ngày thường có mèo duyên quá tốt, 2222 vừa dứt lời, mấy hệ thống có tiền vốn cạnh tranh cũng sôi nổi hùa theo.

“Tam Tam, chúng tôi không tăng giá nữa, cậu lấy đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu và ký chủ của cậu có hạn mức cao nhất rất cao, hãy lấy sạch tích điểm trong thế giới này cho chúng tôi xem nhé!”

“Meo meo meo đồng ý hai tai!”

Hai mắt điện tử của 2333 tràn ngập nước mắt cảm động, quyết tâm lát nữa phải mời khách cảm ơn các hệ thống đã nhường cho mình. Cơ mà cậu nhớ mình vẫn còn một đối thủ lớn nhất, vì thế đem tầm mắt hướng về phía ghế lô của 1234. Hệ thống phụ trách đấu giá cầm búa nhỏ cũng nhìn về phía ghế lô của 1234.

Nơi ghế lô 1234 im ắng, không hề có tí dấu hiệu ra giá nào.

… Ủa ngủ quên hả?

Người anh em mau tỉnh lại, tăng giá đi kìa!

Đợi thêm mười mấy giây vẫn không thấy phản ứng gì, hệ thống phụ trách đấu giá thử thăm dò gõ búa thứ hai.

“4100 lần hai!”

Nếu thật sự chốt giá cuối là 4100 thì 2333 quá ghê gớm, hô giá một phát bình định thiên hạ.

Khu ghế lô của 1234 vẫn im re, hệ thống phụ trách đấu giá nhìn bảng số trên đầu 2333 nóng lòng đến độ lấp lóe liên tục, tự dưng thấy cậu đáng yêu dữ. Hết giờ, nó lập tức gõ búa chốt giá.

“4100 thành giao!”

Hệ thống 2333 ngu luôn, cậu cứ tưởng mình còn phải tranh đấu một hồi lâu, phải đổ máu bằng cái giá cắt cổ mới lấy được【 Đại Hồ 】, kết quả chỉ tăng thêm 100 tích điểm đã… về tay?

Dù miêu duyên tốt, các hệ thống khác đều không tăng giá, nhưng sao 1234 cũng bỏ thế?

Không chỉ 2333, các hệ thống biết sơ sơ về ân oán giữa họ cũng thắc mắc chuyện này. Không ai biết rằng, khu ghế lô của 1234 đã trải qua sóng gió cỡ nào.

1414 là đàn em trung thành và tận tâm với đại ca, thấy đối thủ tăng giá ít mà đại ca cứ ngồi im bất động, nó lập tức nôn nóng.

“Chúng ta không tăng giá à?”

1314 so với nó bình tĩnh hơn nhiều, nghe vậy lắc đầu.

“Thật ra từ khi 2333 bắt đầu hô giá, việc tăng giá tiếp đã trở nên vô dụng. Có ký chủ mạnh như Quý Ỷ Nguy, chẳng còn ai có thể tăng giá cao hơn cậu ta.”

Bất cứ kỷ chủ nào cũng không có ‘hạn mức cao nhất’ bằng Quý Ỷ Nguy.

1314 tạm dừng một chút, tiếp tục chậm rãi nói.

“Bất quá, chúng ta có thể tiếp tục tăng giá vài lần, khiến 2333 tốn nhiều tích điểm để lấy thế giới này về tay, nói chung không thể để cậu ta dễ dàng lấy được.”

1414 cảm thấy gian kế quá được, vội vàng hiến kế cho đại ca, lại bị 1234 đen mặt lấy đuôi gõ mạnh vào đầu, cái tai mèo của nó đành ủy khuất rũ xuống.

“Đại ca…?”

1234 đè đầu nó lại, thanh âm run rẩy, tựa như vô cùng kích động.

“Tăng cái rắm!”

Ngữ khí như thể cha già giàu sụ lần đầu thấy đứa con trai nhị thế tổ xòe tay xin tiền tiêu vặt.

“Để cậu ta lấy! Nhường cho cậu ta!”

“???”

Không hệ thống nào có thể hiểu suy nghĩ của 1234.

Hiện tại nó như con cá chết khô nằm dưới ruộng lúa cạn, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày mưa to đổ xuống, thế là con cá khô lập tức bật dậy, gào rú “oh yeah” tưng bừng!

Ba năm! Cuối cùng 2333 cũng chịu tranh đoạt thế giới cao cấp! Nó còn có thể thế nào? Đương nhiên phải nhường rồi! Sau đó 2333 nhất định sẽ cực cực cực kỳ cảm kích vì nó đã nhường, muốn kết bạn với nó!

Thậm chí 1234 còn ảo tưởng ra cảnh tượng ấy.

Nó trở thành hệ thống số một dưới trướng chủ hệ thống, nhận về vô vàn ngưỡng mộ, còn hệ thống 2333 biến thành bạn thân trung thành của nó, cùng nó thăng chức tăng lương đi lêи đỉиɦ cao sự nghiệp, sau đó cậu sẽ chân thành nói với nó rằng…

【số 1234, bạn lợi hại quá à! 】

Há há há há há!

“Đại ca… Đại ca tỉnh tỉnh… Tỉnh tỉnh…”

1234 bị hai đàn em lắc tỉnh, hai con mắt điện tử mơ màng chớp chớp, vẫn chưa tỉnh mộng.

“Đại ca, xung quanh đi về hết trơn rồi.” 1314 uyển chuyển nói, “Hay là chúng ta đi ăn khuya đi.”

1234 vẫn đần thối mặt.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Mộng đẹp của nó đâu?

“2333 đấu giá thành công, còn là hô một phát chốt luôn.” 1314 tận lực lời ít ý nhiều tóm tắt lại tình hình vừa rồi, “Sau đó, trong lúc đại ca thất thần, 2333 nhảy lên sân khấu đấu giá, nói là vừa lúc cậu ta đang nghỉ phép, mời những hệ thống có khả năng cạnh tranh đã nhường cho cậu ta đi nhảy Disco bằng số tích điểm tiết kiệm được.”

1234 nghe xong, tâm thái trở nên thong dong, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ghế lô, chải chuốt vuốt vuốt cái tai một chút.

“Có phải tiếp theo cậu ta sẽ đến gõ cửa phòng chúng ta? Tí nữa tao phải rụt rè một tí, không thể đáp ứng quá dễ dàng.”

“Đại ca, đại ca nghĩ cái gì thế.” hai mắt 1314 tròn xoe, “Cậu ấy cùng các hệ thống đi mất tiêu rồi.”

Đừng nói 2222 có quan hệ tốt với 2333, ngay cả hệ thống số 1818 phụ trách bán đấu giá cũng không chống nổi sức hút lời mời, đã đi nhảy Disco rồi, chỉ còn đám bọn nó vẫn ở ghế lô. Chờ thêm lát nữa chỉ chờ được hội trường đóng cửa và bọn nó bị đá ra ngoài thôi.

1234 không thể tưởng tượng nổi.

“Tao nhường nó nhịn nó, thế mà nó không mời tao đi nhảy Disco á.”

“Nó đâu rồi?”

“Cũng không nói nổi một câu ‘số 1234, cảm ơn bạn, bạn thật là lợi hại’ hả?!”

“… Đại ca đừng mơ nữa, chúng ta đi ăn khuya thôi.”

Màn hình điện tử của 1234 chảy dài hai hàng nước mắt, nó vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng đuôi mở cửa khu ghế lô, nhìn xung quanh hội trường đấu giá. Đúng như lời 1314 nói, tất cả hệ thống đều rời đi hết trơn. Nó cố gắng chạy ra ngoài cổng hội trường, thấy bóng dáng 2333 cùng một đám đông quả cầu mèo kề vai sát cánh dần đi về nơi xa xăm.

Bọn họ thậm chí còn vừa đi vừa hát!

“Cùng làm công ăn lương chào hỏi nhau, cùng bạn bè nghỉ phép kêu meo meo~”

Hai hàng nước mắt 1234 biến thành thực thể, 1314 chạy tới vỗ vai an ủi nó.

“Đại ca, nếu không chúng ta đổi cách đối đãi với 2333 đi, nếu đại ca thực sự muốn kết bạn với cậu ấy.”

Nước mắt của 1234 chảy ào ào, văng cả lên 1314.

“Tao đáng thương quá huhuhu!”

1234 tan nát cõi lòng vẫn còn nghe thấy thanh âm giòn tan của 2333 giữa đám quả cầu mèo nơi rất xa.

“Đêm nay mọi người đừng khách khí! Tất cả chi phí…”

“Tôi mua hết bao hết!”

“… mua~ ”

Mặt trời chiều ngã về tây, như nửa cái bánh còn thừa.

Một con hải âu mập mạp thu cánh, đậu trên khung cửa sổ căn nhà tây hai lầu. Nó lắc lư đi dạo vài bước, xù lông quạt cánh, sau đó thò đầu vào thăm dò trong nhà.

Nó thấy một thanh niên tóc vàng trà ngồi trước bàn tròn đang ăn gì đó, vì thế rụt rè kêu một tiếng.

“Mua~ ”

Thấy thanh niên ngẩng đầu, hải âu dùng móng vuốt cào cào cửa sổ, lại há miệng rộng, mãnh liệt ám chỉ.

Anh giai, cho em xin miếng khoai?

Con hải âu thường ghé căn nhà này, trong nhà có một người lông vàng cùng một quả cầu màu đen hiền lành, mỗi lần hải âu tới đều được cho ăn vài miếng khoai. Nếu không có khoai, quả cầu đen thiện lương sẽ cho nó ăn những món khác, khiến lòng hải âu cảm động.

Mà đúng là thế thật, mỗi khi ở cạnh Tam Tam, Quý Ỷ Nguy luôn luôn hiền lành tốt bụng.

Nhưng tâm tình Quý Ỷ Nguy hiện tại rất tệ, anh căng bụng nằm liệt trên ghế dựa, nhìn con hải âu đói bụng, mặt đầy lạnh nhạt.

Đòi ăn khoai?

Đòi con mẹ mày!

Anh tiếp tục run rẩy mà chấp nhất, ăn bánh.

Hiển nhiên da mặt hải âu rất dày, nó ngửi thấy mùi thơm bánh nướng, chép chép miệng, vẫn bồi hồi chỗ khung cửa sổ.

Ấy anh giai, bánh nướng to quá nhể?

Quý Ỷ Nguy: “…”

Thế mà có người… có chim dám mơ ước bánh nướng của mình!

Anh hừ lạnh một tiếng.

“Tao thấy bánh này ăn hơi nhạt miệng.” Anh treo nụ cười giả dối lên mặt, “Hay là kẹp thêm miếng thịt hải âu nhỉ.”

Hải âu: “???”

Hải âu xù lông chạy trốn suốt đêm.

Quý Ỷ Nguy gắng gượng ngồi dậy, nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, từ tốn nhấm nhám, nuốt xuống.

Ăn xong rồi.

Gió đêm thổi tung bức màn, phía sau bức màn, ánh nắng hoàng hôn chìm nghỉm, cảnh vật ven biển nhanh chóng biến mất giữa bóng đêm.

Quý Ỷ Nguy ngồi bất động, anh đợi chừng một giờ, không thấy gì thay đổi.

Tam Tam không trở về.

“…”

Thật ra Quý Ỷ Nguy biết rằng dù có cố ăn hết bánh, chẳng qua cũng chỉ là hành động một bên tình nguyện, treo một mục tiêu một việc vui ở đằng trước như quả cà rốt trước đầu con lừa, giúp anh vượt qua thời gian nhàm chán dài đằng đẵng. Trước khi gặp Tam Tam, anh thường xuyên tiêu phí sinh mệnh của mình như vậy.

Nhưng đây chỉ là kế sách tạm thời trị ngọn không trị được gốc.

Quý Ỷ Nguy cảm thấy trong não mình có thứ gì nó đang phình to, dần dần ngập đầy đầu óc, thậm chí muốn trào ra bên ngoài.

Anh bình tĩnh suy nghĩ ——

Thế giới, chết hết đi.