Chương 2

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông dường như vẫn còn vang vọng bên tai, Tần Cửu Cửu thở hổn hển, che ngực lại.

Thôi nào, cô tự nhủ.

Trong điện thoại di động của cô liên tiếp có cuộc gọi nhỡ, Tần Cửu Cửu tự nấu cho mình một bát mì ăn liền, những thứ này trước đây cô chưa từng ăn, nhưng hai năm nay cô cũng không thèm để ý.

Điện thoại lại vang lên, Tần Cửu Cửu liếc mắt nhìn ID người gọi, gạt tay nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại nói: "Chị, chị đã về nước rồi à?"

( câu này ở trong nguyên tác cũng ghi là chị nên mình giữ nguyên)

Tần Cửu Cửu sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"

"Cậu đã trở về Trung Quốc. Tớ đã xem tin tức."

Tần Cửu Cửu nắm lấy mấu chốt, hỏi: "Tin tức gì?"

"tớ chắc chắn không nhìn sai chính cậu là cô gái đã cứu người trên máy bay ngày hôm qua. Rất nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin."

Cô ấy vừa nói vừa gửi mấy cái link, Tần Cửu Cửu xem lướt qua, cảm thấy đầu ong ong, chưa kịp bình tĩnh lại, lại một quả bom nữa đánh xuống: "Quán bar của chúng ta hôm nay khai trương, cậu ở đâu? Tớ sẽ cho người đến đón cậu."

"Quán Bar?" Tần Cửu Cửu xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút đau đầu.

"Ừ, cậu có nhớ mình đã mua cổ phần không?"

Một tiếng nhạc nền ầm ĩ vang lên, Tần Cửu Cửu đem điện thoại ra xa, nghe thấy Giang Nhiễm vẫn đang hét lớn: “Cậu nhất định phải đến, tớ đi khiêu vũ trước.”

Cô có thể tưởng tượng khung cảnh bên đó như thế nào, Tần Cửu Cửu ngồi trên ghế một lúc rồi mới nhớ ra nửa năm trước mình đã cho Giang Nhiễm vay một khoản tiền, lần trước cô ấy muốn trả lại, Cửu Cửu thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, nếu cậu muốn mở cửa hàng hãy coi mình như một cổ đông".

Cô chưa bao giờ nghĩ đó là một quán bar.

-

Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Tần Cửu Cửu lại đứng trước quán bar có tên "Queen Club" mà không nói nên lời, Giang Nhiễm đã sắp xếp thời gian để ra ngoài và mỉm cười dẫn cô đến sàn nhảy.

Tần Cửu Cửu đã lâu không đến nơi như vậy, hiện tại trong lòng có chút không thoải mái, chỉ vào đôi giày cao gót nói: "Đừng nhảy."

Giang Nhiễm gọi người phục vụ lại hỏi: “Uống gì đây?”

“Nước lọc.”

Giang Nhiễm: "...chị, mới nửa năm không gặp sao chị lại bắt đầu giữ gìn sức khỏe thế? mình cho cậu thêm hai quả dâu tây nữa nhé?"

Tần Cửu Cửu bị cô ấy chọc cười, hoàn hảo giải thích: "Dì cả tới."

Dù đang vội nhưng Tần Cửu Cửu vẫn trang điểm kỹ càng, chiếc váy bó sát tôn lên những đường cong thanh tú của cô, dáng người duyên dáng khi mặc áo khoác mỏng, ngay cả màu sắc của kính áp tròng và hoa tai cũng rất phù hợp. tỉ mỉ Mọi thứ từ mái tóc đến gót chân đều tinh tế, và có một cảm giác xa lạ khó tả.

Giang Nhiễm bị nụ cười của cô làm rung động, cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi nhướng lên của cô một lúc mới định thần lại, lắc đầu nói: "Chị, tốt nhất chị đừng cười nữa."

Hai người tìm một chỗ ngồi trên tầng hai rồi ngồi xuống, ở đây đã cách âm được một chút, tiếng nhạc trên sàn nhảy bỗng nhiên xa đi rất nhiều. Bên cạnh có người đàn ông mang rượu tới, Tần Cửu Cửu tựa hồ không để ý tới, Giang Nhiễm lại uống hai ngụm.

Tần Cửu Cửu nép mình trên ghế sô pha, ngón tay mảnh khảnh đặt trên mép cốc, nước đun sôi bốc hơi nghi ngút, khuôn mặt như bóng người trong làn sương trắng.

Giang Nhiễm có ảo giác, nếu cô không nói, một giây tiếp theo Tần Cửu Cửu sẽ hóa thành tiên nhân.

"Chị, sao đột nhiên trở về Trung Quốc?"

Nghe vậy, Tần Cửu Cửu hơi cụp mắt xuống, lông mi dài khẽ run lên, một lúc lâu sau mới mỉm cười thản nhiên nói: " Bị đuổi về."

Hai người trò chuyện một lúc, Tần Cửu Cửu từ chối đứa bé ấm áp mà Giang Nhiễm lôi từ đâu ra, ôm đứa bé ấm áp ở một nơi như thế này, như vậy sẽ khiến cô đau chết mất, cô cũng không biết làm thế nào. trước đó, cô thậm chí còn không biết uống nước nóng.

Không, trước đây có người đã dụ cô uống nước đường nâu gừng ở nơi như thế này, đó là thời điểm tốt nhất của họ...

"Anh ơi! Đây!"

Dòng suy nghĩ của cô bị Giang Nhiễm cắt ngang, Tần Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn theo nơi cô ấy vẫy tay, một nhóm người mặc vest, đi giày da hình như vừa mới từ bữa tiệc đi xuống, cách đó vài bước có một người đàn ông đi tới, trìu mến nói với Giang Nhiễm: "Sao thế? ừm, tôi còn mời Lục tiên sinh tới đây, hôm nay phô trương thế là đủ rồi."

Người đàn ông họ Lục lùi lại phía sau ba bước, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt thờ ơ, khiến người ta không dám coi thường.

Bây giờ muốn chạy trốn cũng đã muộn, Tần Cửu Cửu nắm chặt ly rượu trong tay, cảm thấy người đàn ông này chỉ nhìn mình trong chốc lát liền rời mắt đi.

Tần Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, không muốn Giang Nhiễm kéo cô lên, tự giới thiệu: “Đây là cộng sự của tôi, thế nào, cô ấy là một đại mỹ nhân đúng không?”

"Anh đang suy nghĩ xem tại sao em mở quán bar không có nhờ anh giúp đỡ, anh còn đang băn khoăn không biết em lấy tiền từ đâu ra."

“Tội nghiệp anh trai cậu còn đang đợi.” Bên cạnh có người trêu chọc.

Nhóm người này đã quen với việc này, nhưng may mắn là không có người quen, Tần Cửu Cửu nhìn về phía sàn nhảy, muốn ngăn cản cuộc trò chuyện của họ, nhưng lại có người đi tới trước mặt cô, cười nói: " Tôi không biết tên chị là gì, chị có thích khiêu vũ không?"

Tần Cửu Cửu miễn cưỡng cười nói: "Xin lỗi, hôm nay tâm tình của tôi không được tốt."

Người đàn ông đang muốn nói thêm điều gì, thì phía trước truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Viên Châu."

“Đi”. Anh tiếp tục.

Giọng nói của anh rất rõ ràng, anh dẫn đầu mọi người tiến về phía trước.

Lúc này Tần Cửu Cửu mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, cô dựa vào lưng ghế, cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức không nhịn được.

Giang Nhiễm nói: "Đây là Lục Tiên Đình? Tôi thường nghe anh trai nhắc đến..."

“A Nhiễm.” Tần Cửu Cửu ngắt lời cô ấy, “Có chỗ nào để nghỉ ngơi không, chỗ nào yên tĩnh hơn một chút.”

Thấy sắc mặt cô không ổn, Giang Nhiễm vội vàng nói: "Tầng bốn có sân thượng, tôi dẫn cậu lên đó."

Tần Cửu Cửu lắc đầu nói không cần, cũng không đi thang máy, xoay người vào phòng tắm mở vòi nước tỉnh táo một lát mới đi lên

Tình cờ mưa đã tạnh, cô đẩy cửa kính ra nhưng lại sững người khi chạm vào hình người phía trên. Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi, áo khoác gấp làm đôi, tùy ý ném lên lưng ghế, cổ tay áo hơi xắn lên, đầu ngón tay hơi ửng đỏ, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá. .