Chương 57

-Tôi mới là trò đùa của các người!Chính các người là người xoay tôi như chong chóng đấy.Những ngày qua ở đây các người đến một câu nói thật về tình trạng của tôi cũng không ai nói cho tôi biết,thậm chí còn lừa tôi đây là một cuộc tiểu phẫu nhỏ .Kết quả thì sao?Bây giờ đôi tình nhân các người ở đây chơi trò khổ nhục kế để xoa dịu dư luận và tôi sao ? Các người nghĩ chỉ cần hiến giác mạc cho tôi thì mọi chuyện sẽ xong sao?Sự nghiệp của tôi sẽ phát triển hơn sao ? Gia đình tôi sẽ hạnh phúc sao ?Diệp Ngôn giác mạc của cậu và Xài Tiểu Cách cô ta là thứ dơ bẩn nhất thế giới này,có mù cả đời Tiêu Chiến này cũng không cần ,đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây ,cút ,cút hết đi !

Tiêu Chiến kích động chửi bới Diệp Ngôn,xem ra lần này ,thật sự rất nghiêm trọng rồi .Vương Nhất Bác cũng sững sờ,không ngờ ngoài cậu,Diệp Ngôn và Xài Tiểu Cách lại sẵn sàng hiến giác mạc cho Tiêu CHiến.Họ là thật lòng hối cải rồi sao ?

Giáo sư Hiên lắp bắp :

-Y tá Mike,sao bệnh nhân Tiêu lại ở đây ?Tôi nói đưa bệnh nhân đến phòng phẫu thuật trước mà !

-Tại vì bệnh nhân nói tâm lý không được ổn định lắm nên họ và người nhà muốn gặp giáo sư một chút ! - y tá Mike càng không ngờ,đưa Tiêu Chiến đến đây sẽ gặp phải cảnh này .

-Anh Chiến,có thể bây giờ với anh tôi và cô ấy thật sự khốn nạn,đáng sợ .Nhưng chúng tôi thật sự biết bản thân sai rồi .Muốn tặng giác mạc cho anh ,chỉ mong bù đắp được một phần nhỏ cho những tổn thương chúng tôi gây ra,không dám mong anh tha thứ! - Diệp Ngôn nhìn anh bằng ánh mắt cầu khẩn

-Đến một câu xin lỗi cô ta cũng không nói được.Vậy thì cậu Diệp Ngôn ạ,hai người cứ về bên nhau hạnh phúc đến già đi ,mãi mãi đừng xuất hiện ở cuộc đời tôi!Tôi không cần mấy người đau xót thương hại ,tôi thành ra thế này là do ai chứ.Nhất Bác,đưa anh về phòng,anh không thể ở đây thêm một giây nào nữa.

Những lời Tiêu Chiến vừa nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào Diệp Ngôn.Diệp Ngôn cười chua chát ,phải ,đến tư cách chuộc lỗi với Tiêu Chiến hai người còn không có ,làm sao anh có thể chấp nhận giác mạc của cậu .Có lẽ đến ông trời cũng không thèm ủng hộ cậu,vậy nên đã quyết định để anh biết được sự thật này ngay trước khi phẫu thuật .

Vương Nhất Bác thật sự không muốn quan tâm đến mấy người đó,ngay cả khi họ muốn hiến giác mạc cho Tiêu Chiến thì cậu cũng chỉ ngạc nhiên chứ không lấy gì làm xót thương,đó là cái giá họ phải trả,thế nhưng cái tôi của Tiêu Chiến lại lớn hơn ,anh không thể tha thứ cho họ,thì bất cứ việc gì họ làm anh cũng đều thấy dơ bẩn .Đưa Tiêu Chiến về như vậy ,lòng Vương Nhất Bác thật sự rất bất an .Anh đã biết sự thật về mắt của mình ,lại còn không chấp nhận giác mạc của Diệp Ngôn,rốt cuộc phải chịu đả kích như thê nào ?

Vương Nhất Bác cẩn thận đỡ Tiêu Chiến lên giường ,nắm chặt tay anh,dịu dàng:

-Anh nghỉ ngơi chút đi,đừng nghĩ nhiều nữa.Em cũng rất bất ngờ,giáo sư Hiên chỉ nói là có người hiến giác mạc,không ngờ lại chính là cậu ta.

Tiêu Chiến lơ đễnh với khoảng không tối đen trước mắt,chỉ cười nhạt ,khẽ đẩy Vương Nhất Bác ra,nằm xuống giường chùm kín đầu mà co ro :

-Vương Nhất Bác em rõ ràng cũng biết tình trạng mắt anh như thế nào ,nhưng cuối cùng em cũng chọn cách nói dối anh.Từ bao giờ anh trở thành một kẻ vô dụng đến nỗi mình bị làm sao cũng không được biết vậy ?À mà cũng đúng,bây giờ anh chỉ là một tên mù vô dụng mà thôi ,ảnh hưởng đến em rồi !

-Anh Chiến em chưa từng có ý đó ! -Vương Nhất Bác bối rối giải thích

-Thì ra lúc trước em đột nhiên nổi nóng cáu gắt với anh ,còn muốn ra đi ,cũng là do không chịu đựng được một tên mù sao Vương Nhất Bác.

-Anh đừng nghĩ linh tinh được không?Hai chuyện này không hề liên quan đến nhau .Em vẫn ở đây với anh mà Tiêu Chiến.Em biết tâm trạng anh bây giờ rất rối ,nếu là em em cũng không thể bình tĩnh được ,anh nghỉ ngơi đi .

Vương Nhất Bác khẽ thở dài đóng cửa lại .Bên ngoài ai cũng đều lo lắng trở về từ phòng phẫu thuật :

-Chiến Chiến sao vậy ? sao lại về đây?

-Có trục trặc gì sao ?

Vương Nhất Bác đôi mắt đượm buồn ,mãi mới nói được thành câu:

-Không ngờ người muốn hiến giác mạc cho anh ấy lúc trước là Xài Tiểu Cách,còn vừa ban nãy là Diệp Ngôn.Anh ấy vừa biết chuyện đã rất tức giận ,đòi về phòng luôn ,bây giờ không muốn nói chuyện với ai cả .

-Chiến Chiến biết hết rồi ư ?Haiz ,chị biết tính nó mà,nó ngang ngược cố chấp như thế ,lại còn là người nó hận như vậy ,nó đã biết thì không thể nào chấp nhận được .

-Chị Tiêu Sở,chị biết trước chuyện này rồi ? -Vương Nhất Bác ,Uông Trác Thành và Ái Tử Băng cũng vô cùng ngạc nhiên ?

-Cũng không ngờ Diệp Ngôn lại tìm chị ,cầu xin chị để hiến giác mạc cho Chiến,với điều kiện phải buông tha cho Xài Tiểu Cách .Thật ra chị biết chuyện này không dễ dàng gì,mới đầu chị cũng nghĩ như Chiến thôi,nhưng dù sao thì ánh sáng của en trai chị là trên hết ,nên cuối cùng chị cũng đồng ý với điều kiện đó ,tiếc là,Chiến Chiến không đồng ý .

Cuộc sống này ,đúng là không có chút gì dễ dàng cả,chỉ vừa vui được vài ngày ,không khí đã tồi tệ đến đáng sợ thế này .

Thật ra Vương Nhất Bác hiểu được tâm trạng của Tiêu Chiến,người ta chỉ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn và dễ dàng khi người ta không phải người trong cuộc thôi ,nếu chính mình đang ở trong hoàn cảnh đó,suy nghĩ sẽ tiêu cực hơn rất nhiều .Vương Nhất Bác tất nhiên càng hiểu cảm giác biết bản thân sẽ phải sống trong bóng tối ,không biết ngày nào sẽ có giác mạc ,không biết bao lâu sẽ thấy ánh sáng đáng sợ thế nào ,còn đáng sợ gấp nhiều lần khi anh ấy là một minh tinh ,còn có chút ngang bướng,kiêu ngạo,quan trọng vẻ bề ngoài như vậy.

Vương Nhất Bác phải làm sao đây ? Nghĩ đi nghĩ lại ,cuộc sống này,con người chỉ thấy tiếc nuối những thứ mất đi khi chưa tìm được thứ thay thế tốt hơn.Có phải tình yêu cũng vậy ,chỉ cần tìm được người tốt hơn cậu,có lẽ thứ anh cần để quên được cậu chỉ là thời gian thôi.Người đó sẽ quan tâm anh hơn cậu ,chăm sóc anh tốt hơn cậu , và xứng đáng với anh hơn cậu .Vương Nhất Bác cậu ,suy nghĩ kĩ rồi !