Chương 58

Không ngờ sau tất cả , thằng nhóc ngốc nghếch đó vẫn quyết định tặng giác mạc của mình cho người nó yêu thương nhất , sau tất cả , dù có bị ông chửi mắng ra sao , nó vẫn nhăn mặt ra cười hì hì :

- Nốt lần này thôi giáo sư . Không còn lần sau đâu mà . Những chuyện xảy ra gần đây , đều là ngoài ý muốn .

Tất cả , cũng do ông trời định đoạt hết rồi. . Bởi trước khi quyết định phẫu thuật , mọi bài kiểm tra về sức khoẻ Vương Nhất Bác đều đạt yêu cầu , hơn nữa ông còn chẳng ngờ được hai người này có cùng nhóm máu, khi xét nghiệm thử trộn lại không có phản ứng chống lại , vậy tỉ lệ thành công sẽ cao , và có thể cơ thể Tiêu Chiến sẽ không bài trừ giác mạc mới .

Giáo sư Hiên khẽ thở dài, quay sang hỏi y tá Mike .

- Chuẩn bị xong hết chưa ??

Y tá Mike nhìn Tiêu Chiến rồi khẽ gật đầu .Tâm trạng những ngày qua của Tiêu Chiến cũng thật tồi tệ , gầy gì xanh xao hơn, chẳng nói chẳng rằng với ai cả , lúc nào cũng co ro trong một góc , bần thần cả ngày, thậm chí đến lúc Tiêu Sở nói đã có giác mạc phù hợp, Tiêu Chiến cũng chẳng mảy may có chút bận tâm. Lần này để đưa anh vào phòng phẫu thuật , mọi người đã vất vả rồi .

Lúc này giáo sư Hiên mới ra hiệu cho Vương Nhất Bác ra ngoài. Cậu đã ngồi bên trong đợi mấy tiếng rồi . Nhìn Tiêu Chiến nhợt nhạt không có chút sức sống, còn gầy hơn trước nhiều, lòng Vương Nhất Bác quặn thắt lại , đều tại cậu , tại cậu không tốt . Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến , rồi lại nhìn giáo sư Hiên , run run:

- Cho tôi hai phút được không ? Chỉ hai phút thôi !

- Được .

Vương Nhất Bác khẽ nắm lấy bạn tay anh , nhìn anh thật lâu , cố lưu giữ hình ảnh anh thật sâu đậm trong ký ức, phẫu thuật xong rồi , sẽ chẳng được bên anh nữa , không được nghe giọng nói của anh mỗi ngày , thậm chí còn chẳng nhìn được anh , dõi theo anh trên truyền hình nữa .

Cố lau đi giọt nước mắt nóng hổi đang chảy xuống má mình , Vương Nhất Bác xoa xoa mái tóc loà xoà của anh , hôn lên trán anh một cái thật sâu , nghẹn ngào :

- Em sẽ nhớ anh lắm !

- Được rồi !

Vương Nhất Bác gật đầu nhìn giáo sư Hiên , lấy hết cam đảm của cuộc đời mình, nằm xuống chiếc giường còn lại để y tá sửa soạn máy móc và gây mê :

- Cảm ơn ông giáo sư Hiên !

Chưa có một buổi phẫu thuật nào khiến giáo sư Hiên cảm thấy nặng nề như vậy , dù sao đi nữa với ông, việc lấy giác mạc của một người đang khoẻ mạnh chẳng dễ dàng gì , chỉ vì cậu ấy yêu người đó hơn chính bản thân mình mà hết lần này lần khác đã van xin ông . Hai người đó đều rất tốt, đều đáng được hạnh phúc, vậy nên ông càng phải làm cẩn thận, không thể có bất cứ một sai xót gì. Tiêu Chiến cậu ta nhất định phải sống thật tốt , thật hạnh phúc , nổi tiếng và thành công hơn nữa , vì đôi mắt người yêu cậu ấy nhất dành tặng cậu ấy , là thứ trang sức đẹp nhất , quý giá nhất cậu ấy sẽ mang theo suốt cuộc đời , không gì có thể so sánh được .

Lấy giác mạc và tiến hành ghép cũng rất nhanh , mấy chốc mà đã xong. Đèn phòng cấp cứu đã tắt , các y tá nhanh chóng đưa Tiêu Chiến ra ngoài, nơi cả gia đình anh đang vô cùng lo lắng , thấp thỏm không yên .

Giáo sư Hiên khẽ lau mồ hôi trên trán, quả thật từng giây từng phút trôi qua ở phòng phẫu thuật ông đều thấy rất nặng nề :

- Phẫu thuật thành công , hiện tại cần thời gian để quan sát xem cơ thể cậu Tiêu tiếp nhận giác mạc mới thế nào, gia đình không cần quá lo lắng , đưa đến phòng hồi sức cấp cứu được rồi .

-Được được ! Bác sĩ vất vả rồi.

Tiêu sở cùng dì Hiểu Thanh rối rít cám ơn giáo sư Hiên rồi chạy theo xe đẩy Tiêu Chiến đến phòng hồi sức cấp cứu .

Lúc này Uông Trác Thành cùng Ái Tử Băng mới run run hỏi giáo sư Hiên :

- Cậu ấy ổn chứ ?

- Băng bó cẩn thận rồi , chỉ sợ hết thuốc tê sẽ đau một chút !

- Không sao đâu , cậu ấy ổn là được, chút đau đớn ấy , không là gì so với cậu ấy cả !

Uông Trác Thành cười gượng.

- Để cậu ấy ở đây để tôi chăm sóc vài hôm , tiện thay băng và theo dõi nữa .

- Cảm ơn ông , nhưng ở đây không tiện, tôi đã hứa với cậu ấy sau khi phẫu thuật xong sẽ đứ cậu ấy đến bệnh viện khác , sau khi lành lặn cậu ấy sẽ sang Mỹ .

- Vậy à ? Tôi đã cố gắng rất nhiều để không ảnh hưởng đến thẩm mỹ hay về ngoài đôi mắt của cậu ấy . Khi lành rồi, nhìn vẫn rất bình thường . Còn mắt Tiêu Chiến , cũng phải tầm một năm sau đó, sẽ hồi phục hoàn toàn. - Giáo sư Hiên giải thích.

Uông Trác Thành cảm động nắm chặt lấy tay giáo sư Hiên :

- Thật sự cảm ơn ông rất nhiều !

- Được rồi , ta gọi y tá ra giúp mọi người , chuẩn bị xe đưa cậu ấy đến bệnh viện mới . Nếu không người nhà cậu Tiêu biết được , có lẽ cũng không như ý cậu ấy muốn .

Làm thủ tục nhập viện mới xong xuôi , Uông Trác Thành mới thở phào nhẹ nhõm :

- Nhất Bác vất vả rồi !

- Đừng lo , em sẽ luôn bên cạnh anh , cùng chăm sóc anh ấy . - Ái Tử Băng nắm chặt lấy tay Uông Trác Thành

Uông Trác Thành mệt mỏi gục đầu vào vai Ái Tử Băng , run run :

- Cảm ơn em , nếu không có em , anh không biết phải làm thế nào?

- Không sao mà ? Bây giờ sau khi anh ấy ra viện , cứ để anh ấy tĩnh dưỡng ở nhà em ở dưới quê , ba mẹ em chỉ có mỗi em là con gái , nếu biết anh ấy là bạn thân của em , cũng coi anh ấy là con trai thôi à . Ít ra ở đó còn có ba mẹ em chăm sóc , thỉnh thoảng chúng ta cũng thăm nom được , còn nếu đi xa một mình anh ấy bơ vơ chúng ta phải làm sao ? Anh Chiến không thân với em đến mức biết được cả gia đình em ở đâu , với lại anh ấy cũng chẳng thể nghĩ ra anh Nhất Bác sẽ ở đó . Ngược lại anh giúp anh ấy quản lí tiệm mô tô sẽ vất vả hơn nữa đó , cố lên nha , rồi chúng ta sẽ ổn cả thôi !

Em luôn bên cạnh hai người ! - Ái Tử Băng khẽ mỉm cười .

Uông Trác Thành im lặng một hồi lâu , lại chợt hỏi :

- Một vận động viên đua xe , không thể nhìn thấy gì nữa, không thể đua xe nữa, cảm giác thế nào ?

——————-

Ối các cô ơi , định đi ngủ sớm mà tự dưng lại muốn viết lách một tí . Nhưng thật sự ngành học và cviec của tôi chả liên quan gì đến y học, nên tôi vấn đề này còn phải ib cho mấy đứa bạn học y . Léo nhéo về việc hiến giác mạc cả tối chúng nó còn tưởng tôi làm sao , sau đó tôi phải thừa nhận là để viết truyện 🤣🤣🤣 bạn tôi bảo viết truyện thì cứ chém gió ra cũng được 😂😂😂