Chương 3: Tiếc rằng em vẫn bị cái nhà này làm lỡ bước

7.

Kể từ ngày hôm đó anh dâu nhỏ bắt đầu tránh mặt tôi như chuột gặp phải mèo, thật sự không trốn nổi đành rụt rè chào tôi rồi xoay lưng bỏ chạy, sợ tôi lại giở trò gì đó với em.

Cho đến cùng tôi không ép em giãi bày bất bình, dù sao cũng là tôi ăn hϊếp em hơi quá.

Anh dâu nhỏ tốt nghiệp Học viện Mĩ thuật X, trước đây đã từng hợp tác với người khác đồng tổ chức triển lãm hội họa và thư pháp. Tôi đoán hẳn là em rất thích những thứ đó nên đã nhờ bạn kiếm một vài bức thư họa gốc từ khắp nơi bày trong phòng sách.

Quả nhiên em thường lén chạy tới ngắm, hiếm khi tôi có thể nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh tựa những vì sao của em. Lòng tôi lắng lại không nỡ ức hϊếp em nữa, tặng thẳng bức họa cho người đẹp, tiện thể chuẩn bị thêm một vài dụng cụ vẽ tranh trong phòng sách, sắp xếp một góc riêng để em có thể tha hồ vẫy vùng.

Nhận thấy những lo liệu tính toán của tôi vừa vô cùng đứng đắn vừa khéo chiều đúng sở thích của mình, sau nửa tháng dỗ dành, anh dâu nhỏ mới dám ở lại phòng sách cùng tôi, thậm chí còn chủ động kể tôi nghe điển cố về thư họa. Tuy rằng tôi không hiểu những thứ đó nhưng nếu em muốn nói tôi sẽ lắng nghe, gật đầu phụ họa và dõi theo câu chuyện của em chẳng chút phiền hà.

Em sẽ cong cong đôi mắt đẹp đẽ của mình vì một vài câu nói của tôi. May mắn rằng chỗ tôi sắp xếp cho em vẽ vời gần cửa sổ kính sát đất, ánh chiều tà buông xuống nhẹ nhàng ôm lấy em, càng tôn lên vẻ ấm áp dịu dàng của em.

Tôi nghĩ rằng giờ đây mới là dáng vẻ vốn có của em, phải không?

8.

Tiếc rằng em vẫn bị cái nhà này làm lỡ bước.

Lại là một đêm tên anh trai về nhà trong tình trạng say khướt. Cách âm của nhà cũ không tốt, tôi ở trong phòng sách cũng có thể nghe loáng thoáng tiếng anh dâu nhỏ đang bận tới bận lui chăm sóc anh ta ngay phòng cách vách, thậm chí còn nghe thấy tiếng cốc thủy tinh bị ném xuống đất, tiếp đó là tiếng ‘lách cách’ thu dọn những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn.

Chút bực bội không khỏi dâng lên trong lòng tôi. Chuỗi âm thanh nối tiếp nhau không biết qua bao lâu mới yên tĩnh trở lại. Tôi đặt sách xuống định đi tới phòng khách rót nước, không ngờ rằng tầng một vẫn đang sáng đèn, anh dâu nhỏ ngồi trên sofa ôm bộ quần áo trong người.

“Anh dâu?” Tôi hơi ngạc nhiên, về lý mà nói hẳn em sẽ tranh thủ thời gian ở bên cạnh tên anh trai nhiều hơn.

Dường như em đang ngẩn ngơ, mãi một lúc sau mới nhận ra tôi đang ở đây, hoảng hốt vo viên đống quần áo kia lại rồi mới cất tiếng chào tôi, sau đó giải thích nói: “Mùi rượu trong phòng nồng quá, anh ra ngoài hít thở không khí.”

Tôi có thể nhìn thấy chiếc băng urgo dán trên ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của em trong động tác ấy, tôi chỉ vào đó, hỏi em bị làm sao.

Đôi mắt em càng lúc càng đỏ nhưng vẫn giấu tay sau lưng, lắc đầu nói: “Lỡ tay đánh rơi cái cốc nên bị xước nhẹ.”

Giọng điệu em nhẹ bẫng. Tôi biết rằng đó không phải sự thật nhưng cũng không nhất thiết phải vạch trần. Tôi ngồi xuống sofa ngắm nhìn em, khoảng cách không quá gần nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương pheromone ngọt đến ngấy người bám trên bộ quần áo đó.

Anh dâu nhỏ là Beta, lại không có gia thế nên tên anh trai có chỗ dựa chẳng hề sợ hãi chút nào mà ngày càng phách lối. Anh dâu nhỏ chỉ không thể ngửi được pheromone chứ không bị ngu, đương nhiên em có thể nhận ra chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ nhưng cũng đành bó tay chẳng thể làm được gì.

Có lẽ do ánh mắt của tôi như lửa đốt khiến người khác bứt rứt nên anh dâu nhỏ cúi đầu siết góc áo mình, rốt cuộc không thể ngồi nổi nữa liền trốn tránh theo bản năng.

“Em… em cứ ngồi đi, anh, anh đi giặt quần áo đã.”

Em nói rồi ôm đống quần áo bỏ chạy. Tôi vừa cảm thấy đau lòng vừa hận em không biết phấn đấu, tay nhanh mắt lẹ túm chặt em, giành lấy quần áo trong tay em ném thẳng vào thùng rác rồi giẫm hai phát cho lún xuống.

Em giương hai mắt đỏ hoe nhìn tôi, tưởng chừng như sắp khóc.

Tôi thật sư tức giận, thậm chí là đố kị với tên anh trai dốt nát vô công rồi nghề kia. Anh dâu nhỏ vẫn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tủi hờn và buồn bã. Tôi sợ bản thân mình sẽ đánh mất lý trí gây ra chuyện gì đó nếu ở lại lâu hơn nên đành quay người định rời đi nhưng lần này lại đổi thành anh dâu nhỏ gọi tôi.

“Trên đó toàn là mùi pheromone đúng không?”

Thật ra anh dâu nhỏ rõ mười mươi mọi chuyện. Vì vậy tôi quay đầu lại liếc nhìn em, anh dâu nhỏ cúi đầu không nói gì, một hồi sau, rốt cuộc em cũng bưng kín mặt không kìm nổi tiếng khóc của mình.

9.

Nói ra thì mất mặt, những chuyện bẩn thỉu bỉ ổi của tên anh trai đã truyền tới tai bố tôi bằng cách nào đó. Sau đó tôi và anh ta bị gọi tới cùng nhau để ông già dạy bảo.

Thật ra bố tôi và mẹ anh ta kết hôn đã nhiều năm như vậy nên bố tôi đối xử với hai người con cũng bình đẳng. Từ trước tới nay ông luôn thưởng – phạt công minh, tôi không đắc tội gì nên có thể yên tâm ngồi trong văn phòng của Chủ tịch tập đoàn Phó bắt chéo chân cắn hạt dưa còn thẳng anh trai phải đứng chịu giáo huấn.

Tôi cảm thấy những lời mắng mỏ của bố tôi khá khách quan và hình phạt cũng không nặng lắm. Suy cho cùng nếu tôi gây ra thứ chuyện này có lẽ ông sẽ đánh tôi nhừ tử mà rõ ràng tên anh trai lại không nghĩ như vậy, trước khi rời đi còn hung hăng lườm nguýt tôi.

Chậc, tôi nhìn về phía bố tôi vô cùng vô tội, kết quả ông cũng trừng mắt lườm tôi, bảo tôi xử sự đúng mực chút. Tôi lúng túng đặt hạt dưa xuống rồi ngồi tử tế, đáp vâng lia lịa.

Đúng lúc cuối tháng trong giới tổ chức một bữa tiệc tối, nói rằng mang tính chất giải trí có thể đưa bạn tới cùng. Dù gì đây vẫn là cuộc gặp gỡ doanh nghiệp, bên cạnh tôi không có người khác, cũng không thể đưa anh dâu nhỏ tới nên đành tham gia một mình.

Nhưng tôi không ngờ rằng lại có thể gặp được anh dâu nhỏ tại đây, chỉ có điều em tới cùng tên anh trai.

Hôm nay em rất đẹp, mặc âu phục trang điểm nhẹ, đôi môi nhạt màu thường ngày trở nên tươi tắn đôi chút, tựa như trái anh đào nhỏ căng mọng. Bọn họ đều nhìn về bên này, tôi nâng ly hướng tới hai người khiến sắc mặt tên anh trai sầm xuống làm bộ khinh khỉnh tôi, khịt mũi một tiếng. Có vẻ anh dâu nhỏ khuyên nhủ vài câu rồi bị nổi đóa, chỉ có thể hướng về phía tôi gật đầu xin lỗi.

Tôi cười lắc đầu tỏ ý không sao. Tôi cũng không quan tâm tới thái độ của tên anh trai, chỉ là anh ta chẳng hề để ý tới thể diện của dòng họ chút nào, nếu bị bố tôi phát hiện sẽ lại bị dạy cho một bài học.