Chương 4

Vì vậy, nụ hôn của Cố Nhược Đình nhẹ nhàng như vậy lại khiến tôi khá bất ngờ.

Nhưng lúc này Cố Nhược Đình toàn thân căng thẳng, cơ bắp mịn màng phồng lên, giống như đang chịu đựng gì đó, ánh mắt hoàn toàn khác với nụ hôn dịu dàng này.

Ánh mắt tôi nhìn thấy nhiều nhất ở Cố Nhược Đình là sự chán ghét và thờ ơ.

Tuy nhiên, bây giờ hàng mi dài của hắn hơi khép lại, vẻ ngoài điềm tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ, trong mắt tràn ngập tình yêu dồn nén.

Giống như một con thú rục rịch ngóc đầu dậy, có vẻ như giây tiếp theo nó sẽ vượt qua rào cản và nuốt chửng lấy tôi.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lần đầu tiên tôi cảm thấy run rẩy khi đối mặt với Cố Nhược Đình.

Cố Nhược Đình trước mặt rõ ràng có một khuôn mặt rất quen thuộc, nhưng bây giờ lại trở nên xa lạ như vậy.

Nếu bây giờ tôi có thể cử động, tôi sẽ làm một con cá chép chui ra từ dưới thân của Cố Nhược Đình.

Sau này tôi mới muộn màng nhận ra, khi Cố Nhược Đình nhìn tôi, tình yêu trong mắt hắn khiến người khó có thể không chú ý.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Ông trời ơi, đây chính là kẻ thù không đội trời chung luôn đối đầu với tôi sao...

Cố Nhược Đình nhanh chóng kết thúc nụ hôn, quay người ôm tôi vào lòng, từ bên cạnh cầm lấy điện thoại.

Tôi dần dần tỉnh táo lại, sau đó mới nhận ra vừa rồi Cố Nhược Đình là đang quay phim.

Cho dù ở góc độ người xem như tôi nhìn vào cũng thấy được, trong mắt Cố Nhược Đình tràn đầy sự xâm lược.

Tôi lại một phen kinh hồn khϊếp vía.

Cố Nhược Đình phóng to mắt mình trong video, sau đó cúi đầu nhìn tôi: "Vẫn là không được, nếu hôn em như thế này, em sẽ phát hiện."

"Đến lúc đó nhất định em sẽ chạy trốn."

Không thể không nói rằng Cố Nhược Đình vẫn rất hiểu tôi.

Ít nhất bây giờ tôi thực mẹ nó chỉ muốn lái tên lửa lên mặt trăng.

Rõ ràng, tên gia hoả này đã làm hành vi này không chỉ một lần...

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại, trời đã sáng sớm, năm tiếng nữa chúng tôi sẽ phải tập trung ở phim trường.

Cố Nhược Đình hiển nhiên đã nhận ra điều này, giơ tay xóa video trên điện thoại rồi ôm tôi ngã xuống giường.

Tuy nhiên, hắn không có ý định ngủ mà đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vùi đầu vào lòng con búp bê.

Tôi không thấy được biểu cảm của Cố Nhược Đình lúc này, chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ bừng, nghe thấy giọng nói đột nhiên ngượng ngùng của hắn: “Hôm nay đã cùng em nắm tay.”

“Em còn gọi anh là anh trai…”

Bởi vì ngượng ngùng, giọng điệu của hắn có chút biến đổi, giống như một thiếu niên hoài xuân.

Tôi: "..."

Lúc đó thằng nhãi nhà anh cũng không phải là phản ứng như vậy!

Chỉ là Cố Nhược Đình thì ra cũng có một mặt xấu hổ như này sao...

Từ lúc mở mắt ra, mọi thứ xảy ra trước mắt từng giây đều khiến tôi phải thay đổi nhận thức.

Trong lòng tôi cầu nguyện rằng đây chỉ là một giấc mơ nực cười, nếu không từ nay về sau tôi sẽ không chỉ bị mắc kẹt trong cơ thể con búp bê này, mà còn phải đối mặt với Cố Nhược Đình não tàn này sao?!