Chương 1

1.

Tôi là một tay săn ảnh có tiếng trong làng giải trí, được mọi người đặt cho biệt danh “Bổng Tử Thư”.

Bởi vì phương châm làm việc của tôi là: Một gậy (bổng) đánh tan mọi ảo tưởng về các ngôi sao trong làng giải trí.

Các ngôi sao trong làng giải trí này nhìn bề ngoài thì trông có vẻ rực rỡ hào nhoáng nhưng trong số 10 người thì có tới 8 người không sạch sẽ.

Đặc biệt là các sao nam.

Và nhiệm vụ của tôi là phơi bày mặt nạ giả dối của họ ra trước công chúng.

Từ những người lão làng, có kinh nghiệm nhiều năm cho đến những người mới 18 tuổi, chỉ cần bị tôi để mắt tới, thậm chí đến cái qυầи ɭóŧ tôi cũng không bỏ qua.

Tất nhiên, trong nhiều trường hợp, dù có chứng cứ rành rành đập thẳng vào mặt, một số người hâm mộ vẫn không chịu thừa nhận mà mắng mỏ, chỉ trích tôi.

Nhưng tôi không quan tâm.

Những thông tin đã được đưa ra lớn nhỏ đều có rất nhiều, cái nào đúng cái nào sai, đều do mọi người quyết định.

Nhưng gần đây tôi vẫn hơi khó chịu.

Bởi vì trong phòng livestream của tôi, đột nhiên xuất hiện một âm thanh kì lạ.

Một nhóm người đã hỏi tôi tại sao tôi không bao giờ tiết lộ thông tin về ngôi sao điện ảnh Chu Dĩnh Hoài.

Chu Dĩnh Hoài nửa năm trước vừa đoạt giải thưởng, gần đây lại còn gây bão cộng đồng mạng với bộ phim mới, nổi tiếng như vậy, nhưng trừ tính cách lạnh lùng ra, hoàn toàn không có một điểm xấu.

Trong phòng livestream của tôi luôn có người đặt câu hỏi về Chu Dĩnh Hoài nhưng thái độ của tôi luôn lảng tránh.

Điều này đã dấy lên sự nghi ngờ ở khắp mọi nơi.

[Tôi thấy cô ấy chính là không thể chụp ảnh được hoặc đã nhận tiền để không nhắc đến nam diễn viên đó. Trước đó còn không biết xấu hổ bảo gì mà bản thân tuyệt đối khách quan, luôn đứng về phía fan, có thông tin gì hot đều sẽ tiết lộ, còn có gan bảo muốn đào ai thì đào, bới ai thì bới. Giờ nghĩ lại làm tôi cười chết mất. ]

Dưới bình luận toàn những lời đồng tình.

Thực ra, người khác mắng tôi, chỉ trích tôi thế nào cũng được, đều không quan trọng.

Nhưng họ không thể nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của tôi được.

Tôi giữ im lặng, không nói về Chu Dĩnh Hoài, không phải vì tôi đã nhận được tiền, cũng không phải là vì tôi không thể tìm ra thông tin hot.

Mà bởi vì…..

Tôi là bạn gái cũ của Chu Dĩnh Hoài.

Mặc dù tôi là một tay săn ảnh nhưng tôi không muốn đưa những cảm xúc thực tế của mình vào để tìm kiếm lượt xem, tăng lượng truy cập.

Nhưng trong tình hình hiện tại, tôi phải xuất hiện và lên tiếng sẽ điều tra, đào sâu về Chu Dĩnh Hoài.

Tôi biết mọi thói quen của anh ta.

Nếu muốn tìm thông tin xấu về anh ta, chuyện này dễ như trở bàn tay.

2.

Với một chiếc máy ảnh độ phân giải cao, tôi lén lút đến địa chỉ trong trí nhớ của mình.

Bác bảo vệ đã quen mặt và không ngăn cản tôi.

Khi Chu Dĩnh Hoài không đi quay, thói quen sinh hoạt của anh ta rất có kỷ luật.

Thức dậy lúc 8 giờ, dắt chó đi dạo lúc 9 giờ, tập thể dục lúc 10 giờ...

Lúc này đã là buổi tối, nếu không có vấn đề gì xảy ra chắc anh ta sẽ ra ngoài đi dạo.

À không, theo cách nói của anh ta, là đi ra ngoài ngắm trăng.

Vì chưa ăn tối nên tôi rẽ vào cửa hàng tiện lợi dưới lầu nhà anh, định mua ít bánh mì vừa ăn vừa chờ đợi người xuất hiện.

Kết quả là, tôi đã va vào người đối diện.

Khi hơi thở thơm mùi bạc hà tỏa ra từ vòng tay anh ta, gần như ngay lập tức, tôi nhận ra người trước mặt mình là ai.

Không dám ngẩng đầu lên, tôi hốt hoảng giữ chặt khẩu trang và mũ của mình, đi nhanh đến các kệ hàng.

Cuối cùng, vì quá hoảng sợ, lo lắng, đầu tôi lại đâm thẳng vào ngực anh ta.

Còn dụi đầu vào cơ ngực của anh ta nữa.

Người trước mặt ngẩn người một lúc, nghiêng đầu: "Cô...".

Tôi vội vàng xua tay, quay lưng về phía anh, giọng đặc sệt nói: “Tôi không sao, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Tôi nhanh chóng quay lưng, vẫy vẫy tay: "Tôi không sao, thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Anh ta đứng đó im lặng một lúc lâu, tựa hồ muốn nhìn rõ mặt tôi, sau đó lại trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:

“Cô quay người lại đây cho tôi xem một chút.”

Làm sao tôi có thể quay đầu lại đây.

Tôi ở đây để lén chụp ảnh của anh ta mà.

Nếu để bị phát hiện thì xấu hổ chếc mất.

Sợ anh ta thực sự phát hiện ra tôi là ai, tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh và để lại một câu:

“Xin lỗi anh! Tôi đang vội!”

Thấy tôi định bỏ chạy, anh ta đưa tay định kéo tôi lại.

Tôi di chuyển cực nhanh, không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc phía sau gọi tên tôi với giọng trầm trầm.

Xa đến mức tưởng như đã đến từ nhiều năm trước.