Chương 31: Đối diễn

Sau khi chính thức quay phim, đoàn làm phim lập tức trở nên bận rộn.

Là sủng phi của hoàng đế, Phương Niên trong vai Lệ phi trang điểm tinh xảo lộng lẫy. Mỗi lần diễn cung trang đều phải khác nhau, kể cả trang sức hay trâm cài, cũng thiên biến vạn hóa, xa hoa lộng lẫy.

Liên tục hai ngày liền, cô phải thức dậy lúc sáu giờ sáng, rồi trang điểm, tạo hình xong cũng đã mười giờ.

Hai ngày trước đều quay các cảnh cung diễn chung, chiều nay cô có cảnh diễn giường chiếu đơn độc với Hoàng đế.

Nói là cảnh giường chiếu, nhưng thực tế cũng không đúng lắm.

Cảnh này thực ra là cảnh Lệ phi sinh bệnh, sau khi nghe tin, hoàng đế lập tức bỏ hoàng hậu ở đó rồi chạy đến thăm cô.

Bệnh tình nàng không sao cả, nhưng thuận nước đẩy thuyền, hai người triền miên một đêm.

Phương Niên trang điểm rồi vội vã đi tới trường quay, sau khi vào, cô cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Bầu không khí vô cùng áp lực, mọi người vô cùng thận trọng.

“Làm sao vậy?” Tuệ Tuệ cũng nhận ra nên hỏi nhân viên đạo cụ thường trò chuyện với mình.

“Hai người vừa tới à? Bảo Phương Niên cẩn thận nhé. Thạch đạo vừa mới mắng Tô Yên, nói ánh mắt cô ta khi đối diễn với thầy Giang không đúng. Hai người NG mười mấy lần cũng chưa được qua.”

“Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi biết rồi.”

Sau khi hỏi xong, Tuệ Tuệ nói cho Phương Niên biết, thoáng chốc, hai người cũng khẩn trương theo.

Mấy cảnh trước, cô chỉ cần ngồi trong kiệu, diễn sao cho thần thái cao cao tại thượng là được. Nhưng cảnh diễn hôm nay không giống vậy, hôm nay cần phải đặc tả cảm xúc. Ôi, làm sao bây giờ?

Trong lúc sốt ruột, nhân viên đạo cụ đã điều chỉnh ánh sáng xong.

“Lệ phi đâu rồi? Lên giường nằm nhanh lên.”

Đứng sau camera, giọng nói Thạch Nham vô cùng nghiêm túc, mang theo sự cáu kỉnh khó che giấu.

“Đây ạ.”

Phương Niên hô một tiếng, sau đó vội vàng nhấc làn váy chạy vào.

“ACTION!”

Máy quay bắt đầu, trường quay ầm ĩ lập tức im lặng theo.

Nóng.

Nóng quá.

Lệ phi nằm trên giường, toàn thân như thiêu như đốt.

“Nương nương, người nên uống thuốc ạ.” Cung nữ hầu hạ bưng chén thuốc cung kính quỳ bên dưới giường.

“Cút!” Nàng khẽ mở môi mỏng, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.

“Nương nương.” Cung nữ sợ hãi, quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ nói: “Người phải uống thuốc thì cơ thể mới tốt lên được, mới được thị tẩm.”

“Ta bảo ngươi cút, ngươi điếc rồi sao?”

Lệ phi tức giận giơ chân lên đạp nàng ta, trong nháy mắt, chén thuốc kia đổ vương vãi trên mặt đất.

“Nương nương thứ tội, xin nương nương thứ tội…” Nàng ta sợ hãi quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.

Lệ phi nhíu mày, thật phiền, thật ồn, bên cạnh nàng chứa chấp kẻ vô dụng này, bảo sao mấy ngày rồi Hoàng thượng không tới.

Nàng vẫn đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói của thái giám: “Hoàng thượng giá đáo!”

“Hoàng thượng!”

Lệ phi vui vẻ vội vàng ngồi dậy.

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Không mau đỡ bổn cung dậy.”

“Dạ, nương nương.”

Hoàng đế bước đi rất nhanh, ngay khi nàng vừa quỳ xuống, người đã bước vào.

“Ái phi, không phải nàng đang bệnh sao? Sao lại quỳ?”

Nàng tiến cung đã mười năm nhưng vị hoàng đế Đại Dận này vẫnanh tuấn như thế, dịu dàng như thế.

“Hoàng thượng, ngài tới rồi sao?”

Lệ phi nói, giọng đầy nghẹn ngào.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước nồng đậm tình ý, so với Lệ phi xinh đẹp xưa kia, bây giờ nàng có thêm mấy phần mềm mại đáng yêu.

“Nào, để trẫm đỡ nàng lên giường.”

Nói xong, Hoàng đế bế nàng đi về phía giường.

“Cái này, xảy ra chuyện gì vậy?”

Bước chân Hoàng đế dừng lại khi nhìn thấy đống đổ vỡ trên sàn.

Là một vị vua, hắn chỉ chau mày nhẹ thôi cũng khiến quần thần xung quanh sợ hãi.

“Hoàng thượng.” Lệ phi hoảng hốt, nàng mở to mắt nũng nịu dựa vào l*иg ngực hắn nói: “Thuốc này đắng lắm, thần thϊếp… không uống được.”

“Nàng đó…”

Hoàng đế bất đắc dĩ than nhẹ, giọng nói tràn đầy cưng chiều.

“CUT! Qua!”

Giọng nói Thạch Nham vang lên, lúc này trái tim đang treo lơ lửng của Phương Niên mới được hạ xuống.

Nhưng sau đó, cô lại lo sợ tiếp.

Cảnh diễn tiếp theo, là ở trên giường, cô cùng Giang Ngộ…

Ngày thường hai người ở bên nhau, cô có thể táo bạo được, nhưng ở trước mặt đông người như này…

Phương Niên ngẩng đầu, bất giác nhìn về phía Giang Ngộ.

Anh đã đi đến bên cạnh Thạch Nham, thì thầm bàn luận về vấn đề gì đó.

Rất nhanh, Phương Niên đã hiểu họ bàn về việc gì.

“Ừ, cảnh diễn tiếp theo, ngoại trừ hoàng đế và Lệ phi, mọi người dọn dẹp rồi ra ngoài hết đi.”

Hả?

Phương Niên ngạc nhiên.

Ngay sau đó, mọi người nhỏ giọng bàn tán.

“Cảnh diễn này muốn thanh tràng*? Nhưng đây đâu được tính là cảnh nóng?

*Thanh tràng: Giảm bớt số lượng người ở hiện trường, ở đây thanh tràng là khi quay cảnh nhạy cảm, hiện trường chỉ có đạo diễn, camera và diễn viễn chính.

“Đúng rồi, trước kia chúng ta quay cảnh táo bạo hơn nữa cũng có sao đâu.”

“Tôi nghe nói, thầy Giang không thích quay cảnh thân mật với bạn diễn, nên có lẽ đạo diễn chiều theo ý anh ấy.”

“Ừ, cũng không lạ gì…”

Mọi người luôn tay luôn chân, hơn mười phút sau, tổ ánh sáng vào vị trí, tất cả mọi người đều tránh ra ngoài.

Trong hoàng cung nguy nga tráng lệ, chỉ có mỗi Giang Ngộ, Phương Niên, đạo diễn và camera.

“Khụ khụ, bắt đầu thôi.”

Vừa dứt lời, Thạch Nham nghiêm mặt nhìn vào màn hình.

Trên màn hình, Lệ phi uống thuốc xong nằm xuống, nàng cầm lấy tay hoàng thượng, nhỏ nhẹ hỏi: “Hoàng Thượng, đêm nay người có đi không?”

“Không đi, trẫm ở lại chăm sóc nàng.”

“Vậy còn hoàng hậu…” Nàng tỏ vẻ muốn hỏi lại thôi.

“Bên hoàng hậu đã có người hầu hậu, nàng bị bệnh, ta sẽ tự mình chăm sóc.”

“Hoàng thượng, người đối xử với thần thϊếp thật tốt.”

Mắt Lệ phi long lanh hạnh phúc, nàng duỗi tay ngọc, vòng quanh cổ hắn, chủ động đưa môi anh đào.

Mang bệnh trong người, nàng không có nhiều sức, chỉ một lúc sau, hoàng đế chiếm thế thượng phong.

Hắn đè trên người nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, câu lấy chiếc lưỡi thơm ngọt, khuấy đảo khoang miệng.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ vang tiếng thở dốc miên man không dứt.

“Ưm… Hoàng thượng…” Lệ phi ý loạn tình mê gọi hắn.

Câu tiếp theo nói gì nữa nhỉ.?

À, cô nhớ ra rồi.

“Thần thϊếp vẫn còn bệnh, sẽ lây sang cho người đó.”

“Không sao, vậy trẫm cùng bệnh với ái phi.”

Lệ phi, không, Phương Niên mở mắt ra, hoảng hốt nhìn anh.

Tại sao anh lại đổi lời thoại?

Trong kịch bản rõ ràng viết: “Vậy trẫm sẽ dỗ nàng ngủ một giấc.”

----------------------

Phương Niên: “Thạch đạo, thầy Giang chơi lớn, tự ý sửa lời thoại.

Thạch Nham: “Cái đấy… Tôi cảm thấy sửa cũng không tồi.

Giang ảnh đế: “Đạo diễn, phiền anh tránh ra nào.