Chương 48: Tống Tuyền

Thói quen là một thứ gì đó đáng sợ, năm năm chia tay kia cô cũng không cảm thấy khó khăn như bây giờ, hai người chỉ mới xa nhau được mấy ngày thôi nhưng đối với Phương Niên, một ngày trôi qua cứ như một năm, thậm chí là mỗi giây trôi qua cứ như một năm vậy.

Khi ăn cô nghĩ tới anh, khi xem một bộ phim hay cô sẽ chia sẻ suy nghĩ với anh, kể cả đóa hồng nở đẹp làm sao, cô cũng chụp gửi anh xem.

Nhưng Giang Ngộ lại rất bộn bề công việc.

Hiện giờ là giai đoạn gấp rút của đoàn phim.

Thời gian trước có rất nhiều nhân vật quay xong rời đi chỉ còn lại những cảnh cuối cùng của diễn viên chính.

Đoạn sau kịch bản Phương Niên đã đọc qua, mỗi cảnh quay đều phải tốn công suy nghĩ.

Tuy đây là phim truyền hình nhưng Thạch Nham vẫn yêu cầu rất cao, chẳng hạn như Giang Ngộ, anh cũng rất nghiêm túc cẩn thận.

Mấy hôm trước, đêm nào anh cũng call video với cô, dỗ dành cô mặc những bộ đồ kia cho anh ngắm, đợi đến khi Phương Niên thϊếp đi rồi anh mới tắt.

Hai ngày nay, khi Giang Ngộ quay xong thì cô đã đi ngủ, trước khi cô thức dậy anh lại bắt đầu công việc.

Call video trên phim trường rất bận tiện, Phương Niên chỉ có thể ngắm anh qua những bức ảnh mà Kevin chụp được.

Bọng mắt anh thâm đen, cô thực sự rất đau lòng chỉ có thể nhắc nhở Kevin chăm sóc anh kĩ hơn.

Hôm nay là cuối tuần, đồ ăn trong tủ lạnh đã cạn kiệt, Phương Niên làm tổ trong nhà được hơn tuần nên quyết định ra ngoài mua đồ.

Cô đi đến một trung tâm thương mại gần nhà, mua chút nhu yếu phẩm cùng nguyên liệu nấu ăn.

Khi xuống thang máy, để đến bãi đỗ xe phải đi qua một cửa hàng thời trang dành cho nam giới, ma xui quỷ khiến như nào, Phương Niên bước vào trong đó.

Cửa hàng thời trang này là một thương hiệu nội địa mới mà Phương Niên mới biết gần đây. Trước đó cô có đọc qua tạp chí, nó được thiết kế bởi nhà thiết kế nữ rất có guu, thương hiệu này có phong cách mà cô rất thích.

Khi ấy, cô cảm thấy đây là thương hiệu rất thích hợp với Giang Ngộ, khiêm tốn, trầm ổn, cũng rất khéo léo, tinh tế.

Thái độ của nhân viên ở đây rất tốt, họ giới thiệu cho Phương Niên một số kiểu mẫu khá đẹp.

Cô mua một bộ âu phục, một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo len cùng hai chiếc cà vạt.

Vừa vào bãi đậu xe, cô vui vẻ gửi tin nhắn wechat cho anh: “Thầy Giang, bao giờ anh về vậy? Em có mua quà cho anh này.”

Từ sau đêm cosplay kia, cái tên Thầy Giang này vừa đẹp cũng vừa mập mờ.

Đợi vài phút rồi anh vẫn chưa trả lời.

Cô biết anh bận nên chạy xe về nhà.

Đi được nửa quãng đường, điện thoại cô vang lên.

“Alo?”

“Đàn chị.”

Giọng nói tràn đầy nhựa sống vang lên, Phương Niên chợt hiểu.

“Tống Tuyền?”

“Em đây ạ. Chị đang ở thành phố B hả? Hôm qua em vừa hoàn thành phim xong, hai ta đi ăn cơm nhé?”

Phương Niên im lặng một lúc, một lát sau mới đáp: “Chị không đi được rồi.”

“Chị bận gì sao?”

“Chị không bận, nhưng hai ta…”

“Không bận là được rồi, có ai đó tìm em, em cúp máy trước nhé, đàn chị, lát nữa em gửi địa chỉ cho chị.”

“Hả?”

Phương Niên bất lực tháo tai nghe xuống.

Thanh niên bây giờ toàn như thế à? Nói gió là mưa [1].

[1]: Khi mưa sẽ nổi gió trước rồi mới mưa, câu nói ở đây mô tả một người nói và làm việc một cách nhanh chóng.

Mười mấy phút sau, Tống Tuyền gửi địa chỉ nhà hàng.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Phương Niên nhẹ nhàng từ chối nhưng đối phương quá mức nhiệt tình, nói rằng chỉ là bạn bè tụ tập bình thường, làm cô không thể từ chối nổi.

Phương Niên nghĩ bản thân đã làm quá lên, có lẽ cậu không có suy nghĩ kia đâu.

Hết cách rồi, cả đời này cô chỉ có một người bạn trai, một người chồng tên là Giang Ngộ, từ năm năm trước cô đã không quan tâm tới chuyện tình cảm của người khác dành cho mình.

Cuối tuần ở nội thành, tình trạng kẹt xe rất tệ, Phương Niên quyết định trực tiếp đi đến nhà hàng.

Vừa mới dừng xe, Tống Tuyền đã đến đón.

“Đàn chị.” Chàng trai trẻ tươi cười chào đón.

“Xin chào!” Phương Niên chào lại, cô nhìn lại bộ đồ từ trên xuống dưới của cậu, nhíu mày: “Sao cậu lại mặc thế này?”

“Mặc như này không được ạ?” Cậu hỏi lại.

“…”

Không phải là không được mà nó quá khoa trương, đến khẩu trang cậu cũng không đeo.

Tống Tuyền đang rất nổi tiếng, weibo của Phương Niên cũng có follow, tuy địa vị trong giới giải trí không cao bằng Giang Ngộ nhưng fandom khá lớn mạnh, mỗi ngày có hàng vạn người gọi “chồng ơi, chồng à”.

“Vào thôi.” Phương Niên đi vào trước.

Nhà hàng này Phương Niên đã từng đến một lần vì công việc, nên chưa thưởng thức được hết, lần ăn cùng Tống Tuyền này, cậu đã gọi món trước, hương vị rất ngon.

Khoảng thời gian ăn uống trôi quá khá nhẹ nhàng, hai người nói chuyện về quá trình quay phim, về lịch trình tiếp theo của cậu.

“Đàn chị, em nghe nói chị hủy hợp đồng với công ty cũ rồi?”

“Ừ, vừa đến hạn nên chị hủy.”

Đều là người trong giới nên cậu khá hiểu.

“Chị có suy nghĩ đến công ty em chứ? Teaser [Dung phi truyện] cả công ty em đều xe rồi, ai cũng khen chị hết.”

“À…”

Phương Niên không quen nói dối bạn bè nên lúc này bị bí từ, không biết kiếm lý do gì để che giấu.

Không ngờ việc này lại khiến Tống Tuyền hiểu lầm.

“Chị đừng lo, giám đốc công ty là chú của em, em có thể giúp chị, đãi ngộ với hoạch định phát triển trong tương lai sẽ khiến chị hài lòng.”

Sự chân thành của chàng trai này khiến cô có chút cảm động, Phương Niên cười nói: “Cảm ơn cậu nhé, nhưng chị đã ký hợp đồng với công ty mới rồi.”

“Thật sao? Là công ty nào vậy?” Cậu ngạc nhiên.

“Studio Ngộ Kiến.”

“Ngộ Kiến…” Tống Tuyền lẩm bẩm rồi ngỡ ra: “Là studio của Thầy Giang ạ?”

“Đúng rồi.”

“Chỗ đó quả thật không tệ nhưng cũng đã có nghệ sĩ nữ ký hợp đồng với bên đó rồi, chị qua bên đó chỉ sợ không có tài nguyên tốt, hay chị tới công ty em, việc hủy hợp đồng chị không cần lo, em có thể lo chuyện đàm phán.”

Phương Niên cảm thấy bây giờ cô giống hệt như một món đồ chuyển tới chuyển lui.

Một người, hai người ai cũng tranh nhau hủy hợp đồng.

Phương Niên từ chối: “Cảm ơn cậu nhé nhưng bên kia khá tốt, chị không muốn đổi.”

Họ ngồi thêm một lúc thì trời dần tối, Phương Niên muốn về sớm.

“Để em đưa chị về.”

“Không cần đâu, chị lái xe được rồi.”

“Vậy chị đưa em về đi, em bắt xe tới đây.”

Lý do này, cô không còn cớ nào để từ chối.

Tống Tuyền ngồi lên ghế lái.

Cậu hỏi địa chỉ nhà cô, rồi lái đến đó.

Phương Niên vừa cởi đai an toàn vừa ngạc nhiên hỏi: “Không phải về nhà cậu à?”

“Ưu tiên phụ nữ trước, em đưa chị về, chị tiễn em được rồi.”

“…”

Cái quần què gì thế này?

“Haha, em đùa chị thôi, em bắt taxi về mà.”

Tống Tuyền xách đồ xuống xe giúp cô, đưa cô đến trước dưới tiểu khu.

Dưới màn đêm, đôi mắt chàng trai trẻ như phát sáng.

“Đàn chị, chị không mời em lên ngồi à?”

“À… Bây giờ muộn rồi, để lần khác đi.”

Dáng vẻ thẹn thùng này làm Tống Tuyền không nhịn được mỉm cười.

Thực ra bây giờ không tính là muộn, nhưng cô muốn lần sau thì để lần sau, cậu không vội.

Tống Tuyền đưa túi đồ cho cô: “Vậy tạm biệt chị nhé, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Khoảnh khắc hai người nói chuyện, không ai chú ý rằng, cách đó không xa, bên trong một chiếc xe, một người đàn ông cầm chiếc máy ảnh không ngừng chụp lấy chụp để.