Chương 43

Thôn trưởng cười lắc đầu: "Như cậu đã nói đó, đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy! Cậu xem chừng nào rãnh, tôi dẫn cậu đi xem mấy ngôi nhà này có dùng được hay không, không dùng được thì nói tiếp."

"Còn chuyện nhà cửa muốn sửa chửa thế nào thì cậu phải xem trước, chờ cậu xác định xong tôi sẽ ra mặt nói chuyện với chủ cho thuê. Đến lúc đó, hai bên nói rõ chỗ cần sửa chữa, chúng ta chữ trắng mực đen viết xuống, sau này cũng không sợ người tới kiếm chuyện."

Thôn trưởng nghĩ rất chu đáo, có rất nhiều chuyện mà Khương Bạch không hề ngờ tới, ông đã giúp Khương Bạch suy xét cả rồi.

Khương Bạch nhịn không được cảm thán mình thật làmay mắn, mỗi khi anh gặp khó khăn đều gặp phải người tốt.

Thẩm Nam Tinh và trưởng thôn trưởng là nhân chứng sống.

......

Sáng sớm hôm sau, chờ hai đứa nhỏ ăn sáng xong, Khương Bạch liền xách một túi trái cây lớn đi tới nhà trưởng thôn.

Gia đình trưởng thôn vẫn còn đang ăn sáng, trên chiếc bàn ở nhà chính còn đang đặt một tô cháo đầy nóng hổi, ăn chung với dưa muối và rau dưa.

"Tiểu Khương? Sao cậu tới sớm thế..." Thôn trưởng chú ý tới trái cây trong tay Khương Bạch, tức khắc ngượng ngùng, "Cậu tới là được rồi, còn mang theo đồ đạc chi nữa? Mứt trái cây lần trước cậu đưa nhà tôi còn chưa ăn xong đây này..."

"Trong vườn còn nhiều lắm, cũng không đáng bao nhiêu, cho mấy đứa nhỏ ở trong nhà ăn ạ." Khương Bạch nói, để trái cây lên bàn.

Trưởng thôn lại khách sáo hai câu, vội vàng mời cậu ăn sáng.

Khương Bạch lắc đầu, "Cháu ăn rồi mới đến, bác cứ từ từ ăn, con ngồi đây được rồi."

Nói xong, anh ngồi xuống ở bên cạnh.

"Ầy, vậy để tôi ăn nhanh đã." Bất tri bất giác, tốc độ ăn của trưởng thôn tăng nhanh.

Lúc này, trên bàn cơm ngoại trừ trưởng thôn, còn có hai đứa cháu của trưởng thôn trưởng nữa, một nam một nữ, hai đứa nhỏ cầm bát cháo đầy ụ húp cháo xì xụp, ánh mắt lại trộm nhìn Khương Bạc.

Quào, chú Đại Bạch đẹp quá đi.

Trưởng thôn ăn xong, ông nhanh chóng buông chén, rồi xuống bếp nói với vợ một tiếng, xong dẫn Khương Bạch đi xem nhà.

"Thật ra nhà trống ở trong thôn cũng không nhiều, nhưng phần lớn đều là nhà cũ. Năm nhà này đều là nhà mới, đều là phụ huynh xây cho con cái để kết hôn, mà sau khi mấy đứa nhỏ kết hôn xong liền kéo đi ra ngoài làm công hết, con cũng dẫn theo luôn, nên nhà mới để trống..."

Thôn trưởng vừa đi vừa nói tình huống của năm nhà.

Khương Bạch gật đầu phụ họa.

Bất tri bất giác, bọn họ liền đến một trong số những căn nhà đó.

"Hình như khóa cửa rồi..." Khương Bạch nói.

Thôn trưởng cười cười, đi tới phía trước rồi sờ sờ ở khung cửa, mò ra được một chiếc chìa khóa.

Khương Bạch ngạc nhiên liên tục, mở to hai mắt nhìn.

Thôn trưởng thấy anh giật mình, ha ha hai tiếng, cười nói: "Chỗ chúng ta hẻo lánh thế này, thôn dân xung quanh đều là người một thôn, rất ít khi nào xuất hiện trộm cướp."

"Với cả điều kiện vật chất trong thôn cũng không tốt, trong nhà cũng không có gì đáng giá, gia cụ với máy móc trong nhà toàn là đồ cũ lỗi mốt, không đáng tiền! Dù là có ăn trộm thật đi nữa cũng không thèm trộm mấy cái đó đâu, đã cồng kềnh không nói, còn không dễ vác đi, cậu cũng biết đường trong thôn chúng ta đâu có dễ đi, lái xe còn khó nữa là..."

"Cho nên rất nhiều người nhét chìa khóa tùm lum chỗ hết, để ở trong giày, hoặc là trong khung cửa, hoặc là nhét phía dưới cục gạch... Cửa mở rồi, tôi dẫn cậu vào xem xem có thích không."

Thôn trưởng vừa nói vừa mở cửa, ông đi ở phía trước dẫn đường cho Khương Bạch.

Giống như lời trưởng thôn nói, đúng là nhà còn mới, chỉ là lâu rồi không dọn dẹp nên khắp nơi đều phủ bụi.

Dường như chẳng cần chỉnh sửa gì, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ rồi đặt thêm một vài gia cụ là có thể vào ở ngay.

Khương Bạch nhìn sơ qua rồi chọn luôn nhà này.

Ngay sau đó, anh đi theo trưởng thôn để xem mấy nhà khác

Xem hết một lượt, cuối cùng anh chọn ra ba nhà, định để 2 nhà làm ký túc giá công nhân, còn một nhà để làm kho hàng.

Sau khi anh chọn xong, trưởng thôn liền trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhà, nhanh chóng xác định việc thuê nhà thông qua điện thoại, rồi hợp đồng này nọ thì để trưởng thôn viết giùm.

Trưởng thôn dẫn Khương Bạch trở về nhà, phát hiện hai đứa cháu vẫn còn ở đây.

"Sao không đi ra ngoài chơi?" Trưởng thôn vừa hỏi vừa tìm giấy bút.

Hai đứa nhỏ không nói gì, chỉ trộm nhìn Khương Bạch vài lần.

Trưởng thôn thấy thế thì hiểu ngay.

Hai đứa cháu này không ra ngoài chơi là vì Khương Bạch.

Ông tìm giấy bút xong, vừa viết hợp đồng cho thuê nhà vừa trêu chọc Khương Bạch: "Tiểu Khương có duyên với con nít quá ha, hai đứa nhóc nhà tôi ngày nào cũng ra ngoài phá phách, hôm nay cậu đến bọn nó còn không thèm ra ngoài chơi luôn này."

Khương Bạch bị trêu mặt mày đỏ bừng.

Trưởng thôn viết điều khoản cho thuê xong đưa bút cho Khương Bạch: "Đây, Tiểu Khương ký tên là xong."

Khương Bạch nhận lấy bút, đọc nội dung cho thuê, xác định không thành vấn đề rồi ký tên.

Trưởng thôn cũng ký theo.

Sau đó, trưởng thôn đưa cho Khương Bạch ba số tài khoản ngân hàng, "Đây là tài khoản của ba nhà, tên giống như trong hợp đồng."

"Cháu chuyển tiền ngay đây."

"Không cần gấp..." Trưởng thôn sợ Khương Bạch đang khó khăn, tính nói đỡ thì Khương Bạch đã chuyển tiền thuê nhà 1 một năm luôn rồi.

Trưởng thôn nhịn không được lắc đầu, "Thằng này sao mà thành thật quá vậy..."

Khương Bạch cười cười, lại nghĩ tới tiền thuê đỉnh núi, dù sao bây giờ cũng mới tháng 10, trong tay anh đang có tiền nên gửi luôn một lượt.

Trưởng thôn nhìn di động mình vừa truyền đến tin nhắn 50 vạn nóng hổi, ngây người nửa ngày.

Trong ấn tượng của ông, rừng cây ăn quả của Tiểu Khương vẫn luôn trong trạng thái lỗ lã.

Tuy nói trong khoảng thời gian này, Tiểu Khương ở trên mạng có mở tiệm trái cây, tình trạng kinh doanh cũng chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, trong thôn mỗi ngày đều có xe vận tải chạy vào lấy hàng, nhưng ông cho rằng Tiểu Khương nhiều lắm chỉ lời được mười mấy vạn, ai dè đâu Tiểu Khương vừa ra tay một cái là bay luôn 50 vạn!

Không đúng, không chỉ có mỗi 50 vạn.

Tiểu Khương trả tiền thuê nhà cả một năm, một hộ 3000, ba hộ 9000.

Cậu ấy còn phải trả tiền lương cho nhân công hái trái cây mỗi ngày ——

Tính hết một lượt, số tiền này cũng không có ít đâu!

Trưởng thôn hoàn hồn, nhịn không được tò mò hỏi: "Tiểu Khương, cậu phát tài rồi à?"

"Cũng không đến mức phát tài, chỉ là thu nhập ổn định thôi! Tính luôn tiền nhân công với tiền thuê mặt bằng ra thì cũng chẳng có lời được bao nhiêu..." Khương Bạch nói chính là sự thật.

Tuy lượng đặt hàng càng ngày càng tăng, bên Hà Miểu còn chiết khấu chi phí vận chuyển, nhưng anh bán trái cây quá rẻ, lại còn bao luôn ship, lợi nhuận tới tay thật sự cũng không nhiều.

Không nói cái khác, chỉ nói phần tiền mà hôm nay anh chi thôi đã khiến thẻ của anh chỉ còn thừa hơn hai mươi vạn ——

Thời buổi này làm nông khó kiếm sống lắm.

Đối với lời nói của Khương Bạch, trưởng thôn tin tưởng không nghi ngờ.

Thứ nhất, ông rất tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Khương, Tiểu Khương không cần phải nói dối lừa ông.

Thứ hai, gia thế của ông có nhiều thế hệ là nông dân, cũng quen không ít người trồng cây ăn quả, biết bọn họ kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, năm nào mà không kịp thu hoạch là trái chín rớt đầy trên mặt đất, tổn thất biết bao nhiêu.

"Làm việc chăm chỉ các cậu sẽ sớm thành công thôi, càng ngày càng phất!"

Thôn trưởng vỗ vỗ bả vai Khương Bạch, nói vài lời khích lệ.

Sau khi Khương Bạch trở về thì nói với Thẩm Nam Tinh chuyện thuê nhà và đóng tiền thuê.

Thẩm Nam Tinh vừa mừng vừa lo.

"Chúng ta bỏ ra thời gian dài mới vất vả kiếm được tiền, chỉ mới một buổi sáng mà đã... Híc, kiếm tiền quá khó khăn rồi!"

Nghĩ đến việc mất 50 vạn trong nháy mắt, tim Thẩm Nam Tinh rỉ đầy máu.

Đều là tiền mồ hôi nước mắt của y và Đại Bạch đó!

Khương Bạch vỗ vỗ bờ vai của y, học theo lời khích lệ của trưởng thôn nãy, an ủi Thẩm Nam Tinh: "Chúng ta sẽ càng ngày càng phất mà!"

"Ừ, nhất định sẽ càng ngày càng phất!" Thẩm Nam Tinh lòng mang chí khí nói.

Sau bữa trưa, Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh liền bắt đầu cân nhắc chuyện nhân sự.

Thẩm Nam Tinh có ấn tượng sâu sắc với một bình luận dưới weibo của Đại Bạch Weibo, bèn hối thúc anh nhắn tin cho người ta.

Cái bình luận đó có số like khá cao, Khương Bạch không cần tốn nhiều sức đã tìm được.

Anh không ôm nhiều hy vọng nhắn tin cho người ta.

【 Xin chào, xin hỏi bạn có ý định làm việc tại tiệm trái cây Khương Bạch không? Nếu có ý định bạn có thể gửi sơ yếu lý lịch cho tôi được không, nhưng tôi phải nhắc nhở trước một chút, hoàn cảnh chỗ của chúng tôi tương đối gian khổ, địa phương hẻo lánh, không có chỗ để giải trí, xin hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định. 】

"Gửi rồi, không biết có trả lời lại không nữa."

Khương Bạch cảm thấy bình luận này chỉ là nói giỡn mà thôi.

Thẩm Nam Tinh lại ôm chờ mong rất lớn.

Trong lúc chờ trả lời, bọn họ tới trang web tìm việc địa phương của Hương Thành đăng bài tuyển dụng, bởi vì nghề nghiệp đặc biệt của Khương Bạch cho nên cũng không để lại số điện thoại, mà chỉ để địa chỉ email dưới danh nghĩa của tiệm trái cây Khương Bạch.

Vì sao lại chọn trang web tìm việc địa phương mà không phải nơi khác, Khương Bạch cũng đã suy xét kỹ.

Chỗ này vắng vẻ, rất nhiều người đều hướng tới các thành phố lớn, không quá thích nơi hẻo lánh này, tốt nhất là nên thuê người địa phương, hơn nữa làm việc lại càng ổn định.

Khương Bạch cho rằng cần phải ít nhất qua hai ngày mới có người liên hệ.

Không nờ tới chưa đến nửa giờ, đã có người liên hệ anh.

"Anh Hà?" Nhận được điện thoại của Hà Miểu, Khương Bạch có chút kinh ngạc.

Lần trước lên hot search cùng với Khương Bạch, Giao Hàng 1 Giây xem như cũng trở nên nổi tiếng, bây giờ việc làm ăn cũng nhiều hơn, không ít người từ khắp nơi trên cả nước liên hệ Hà Miểu, hy vọng có thể trở thành đại lý của công ty.

Theo anh biết, Hà Miểu trong khoảng thời gian này luôn rất bận rộn.

"Tôi nhìn thấy tin tuyển dụng của cậu!" Hà Miểu nói.

Từ lúc công việc bận rộn, Hà Miểu cũng phát rầu vì chuyện tuyển nhân sự, hắn muốn tuyển tài xế cho công ty.

Mấy ngày nay hắn đã post vài bài tuyển dụng, cũng có vài người tới phỏng vấn, nhưng vẫn không đủ.

Hôm nay lúc hắn định spam bài lần nữa thì ngoài ý muốn thấy được bài đăng tuyển dụng của tiệm trái cây Khương Bạch, mà bên hắn có vài người thích hợp nên liền gọi điện thoại cho Khương Bạch.

"Tôi có hai người anh em, bọn họ là thương binh có tật nhẹ, nhưng không làm chậm trễ công việc đâu! Bọn họ còn có gia đình phải nuôi, không đủ tiền sinh hoạt, bên cậu có cần người không, nếu cần thì tôi giới thiệu người tới, không cần thì thôi."

Khương Bạch có hơi kinh hỉ.

Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Không đợi Khương Bạch trả lời, Thẩm Nam Tinh ở bên cạnh đã gật đầu dữ dội, xen vào nói: "Cần chớ cần chớ, bên chúng em vừa thuê xong ký túc xá cho nhân viên, chỉ cần xách đồ vào ở thôi, còn tiền lương thì..."

Thẩm Nam Tinh dò hỏi nhìn về phía Khương Bạch.

Khương Bạch tiếp lời: "Bao ăn ở, một tháng 5000, nhưng anh Hà này, anh biết công việc của tụi em đó, đóng gói giao hàng này nọ rất vất vả..."

"Uầy, không sao đâu, bọn họ làm ở công trường còn nhọc hơn! Thế nhé, tôi liên hệ bọn họ ngay đây, lát nữa gọi lại cho cậu."

"Vâng, cảm ơn anh Hà!"

Điện thoại mới vừa cúp, Thẩm Nam Tinh đột nhiên kêu lên một tiếng.

"Đại Bạch, người ta trả lời rồi này!"

Khương Bạch click mở tin nhắn.

【 Có có có, có ý định ạ! Công việc hiện tại của em vừa nhọc vừa cực, chủ yếu là điều kiện không khí ở trong kho hàng không tốt, bụi rất nhiều, dễ bị ho khan, ờm... cho em hỏi, tiền lương bên mình là bao nhiêu ạ? Có bao ăn ở hay không? 】

【 Tiền lương 5000, lượng công việc khá nhiều, rất vất vả, nhưng không khí trong lành, bao ăn ở. 】

【 Được được được, vô cùng đượ luôn ạ! Em không gửi file qua inbox được, em gửi hình CV qua nhé, làm ơn tuyển em vào làm nha!】

Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh cùng xem kinh nghiệm làm việc của đối phương, khá là vừa lòng, lập tức tuyển ngay.

Anh không gửi thẳng địa chỉ, chỉ gửi địa chỉ nhà ga của trấn trên, cùng với số điện thoại của Thẩm Nam Tinh, bảo đối phương gọi cho Thẩm Nam Tinh hai tiếng trước khi đến, đến lúc đó Thẩm Nam Tinh sẽ tới đó đón người.

Dù sao cũng là người lạ trên mạng, không thể tin hoàn toàn được, phòng hờ vẫn luôn là tốt nhất.

【 Giờ em từ chức luôn đây, đêm nay mua vé tới đó liền, em vừa mới xem lộ trình đường đi, ngày mai chắc là tới nơi á, tới đó em sẽ gọi ạ! Cảm ơn ông chủ, gặp sau ạ. 】

"Chắc đủ người rồi ha?" Khương Bạch nói.

Thẩm Nam Tinh gật đầu, chắc là đủ rồi.

Không đủ thì lúc đó bọn họ đi kiếm trưởng thôn vậy.

Lựa trái cây và đóng gói không cần dùng quá nhiều thể lực, mấy bác trai bác gái đầu 50 có thể làm giúp.

Tuyển đủ người rồi, Khương Bạch liền gỡ bỏ thông báo tuyển dụng.

Buổi tối lúc xe tải của Giao Hàng 1 Giây tới đây lấy hàng, Hà Miểu cũng có đi theo.

Hắn đã nói chuyện với hai người anh em nọ, ngày mai bọn họ sẽ tới đây.

Đáng lẽ chuyện này có thể nói qua điện thoại, nhưng Hà Miểu cảm thấy hắn phải giáp mặt nói với Khương Bạch nghe có vẻ có thành ý hơn.

Việc này nhìn có vẻ như hắn giúp Khương Bạch tìm người, nhưng thực chất là Khương Bạch giúp anh em của hắn tìm được việc, hắn phải tự mình đến đây nói lời cảm ơn với Khương Bạch.

Đối với chuyện này Khương Bạch dở khóc dở cười.

Hà Miểu giới thiệu hai người anh em, một người tên Hà Đông, một người tên Hà Tây.

Bọn họ không những là chiến hữu của Hà Miểu, mà còn ở cùng một thôn.

Sáng sớm bọn họ đã ngồi xe tải của Giao Hàng 1 Giây tới, tổng cộng có 6 người.

Cha mẹ, Hà Đông và vợ cộng con gái, còn có Hà Tây.

Lúc này, Khương Bạch còn chưa kịp làm bữa sáng, anh không ngờ bọn họ sẽ tới sớm như thế.

"Mau vào ngồi đi!" Anh mời bọn họ vào sân nhà, vừa dọn băng ghế vừa nói: "Các anh tới sớm thế chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ? Ăn ít trái cây lót bụng nha, tôi đi làm bữa sáng!"

"Không cần đâu..." Người nhà họ Hà định từ chối.

Thẩm Nam Tinh đã xách giỏ trái cây ra, y ngồi xổm xuống trước mặt bé gái, nói: "Bên trong có đào mật, lê và táo, bé thích ăn cái nào nè?"

Bé gái ngửi thấy mùi trái cây ngọt ngào, màu sắc tươi đẹp, theo bản năng liền nuốt nước miếng, không lấy ngay mà quay đầu lại nhìn cha mẹ.

Cha mẹ có còn có chút chần chờ, Thẩm Nam Tinh lại nói: "Bé nó còn nhỏ, đừng để bé đói, không tốt cho dạ dày."

Y nói như thế, bọn họ cũng không chối từ nữa, rồi gật đầu với đứa nhỏ.

Bé gái cười cười với Thẩm Nam Tinh, cầm quả đào to bự: "Cảm ơn chú ạ!"

Cô bé vừa gặm quả đào, vừa nhai nhồm nhoàm nên nói không rõ chữ.

Thẩm Nam Tinh đưa trái cây cho những người khác.

Bởi vì đông người cho nên Khương Bạch làm bữa sáng rất đơn giản, cháo trắng ăn với dưa chua, còn có bánh bao hấp.

Dưới sự tiếp đón của anh, bọn họ ăn no phồng cả bụng.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ sẽ làm việc luôn ngày hôm nay, nhưng Khương Bạch để bọn họ sắp xếp mọi chuyện xong xuôi trước đã, dù sao vừa có người già vừa có con nít, ngày mai làm việc cũng không muộn.

Sáu người ở trong một căn nhà là được, anh cầm chìa khóa, dẫn một đám lớn nhỏ tới ngôi nhà kia.

"Sau này mọi người ở đây nhé!" Khương Bạch ngượng ngùng nói: "Tôi không ngờ mọi người đến sớm thế, nhà cửa còn chưa kịp quét tước, nhưng đồ dùng sinh hoạt bên trong có đầy đủ cả rồi, tôi đã nói qua với chủ nhà, các anh có thể dùng lấy."

"Tủ lạnh TV, lát nữa tôi sẽ chuyển tới cho các anh, còn thiếu đồ gì nữa thì các cứ nói cho tôi nhé..."

Người nhà họ Hà không nghĩ tới sẽ có đãi ngộ tốt như vậy, sửng sốt vui mừng hồi lâu mới phản ứng lại, liên tục nói cảm ơn với Khương Bạch, cuối cùng Khương Bạch thấy ngại quá bèn mau mau rời đi.

Trên đường trở về, Khương Bạch còn tính toán ở trong lòng, chờ Thẩm Nam Tinh lên trấn trên đón người phỏng vấn ở Weibo có thể ghé mua tủ lạnh TV và một ít đồ dùng sinh hoạt đem về.

Anh vừa bước vào nhà liền nói với Thẩm Nam Tinh về việc này, sau đó Thẩm Nam Tinh liền nhận được điện thoại của người phỏng vấn.

Người gọi là con gái, bảo rằng còn hơn một tiếng nữa sẽ tới nhà ga.

Thẩm Nam Tinh cầm chìa khóa xe, lập tức lên chiếc xe bán tải, y vừa nổ động cơ vừa nói với Khương Bạch : "Đại Bạch, cụ thể muốn mua đồ gì thì cậu cứ gử danh sách qua tin nhắn cho tớ, tớ sợ tớ mua thiếu á."

"Được, cậu lái xe chầm chậm thôi nhé, chú ý an toàn."

"Ừm."

Khương Bạch nhìn theo chiếc xe bán tải đã đi xa, bắt đầu liệt kê danh sách.

Tủ lạnh, TV, còn có nồi chén gáo bồn thùng khăn lông bàn chải đánh răng ——

Danh sách anh liệt kê ra rất dài, rất kỹ càng tỉ mỉ, mất hơn nửa giờ mới làm xong, xác định không để sót thứ gì mới gửi cho Thẩm Nam Tinh.

Bên kia.

Thẩm Nam Tinh nhàn nhã lái xe tới nhà ga.

Y định đi đón người trước rồi mới đi mua đồ, dù sao đồ thì mua lúc nào cũng được, chứ lỡ bỏ mất người ta, hoặc để người ta chờ lâu thì không tốt lắm, người ta từ xa tới đây lận.

Quá trình đón người rất thuận lợi, y vừa đến không bao lâu thì người kia cũng vừa bước ra khỏi nhà ga, dựa vào điện thoại, hai người mau chóng gặp nhau.

"Xin chào, em là Trần Thu, anh gọi em là Thu Thu hoặc Tiểu Trần đều được."

Qua tiếp xúc ngắn ngủi, Thẩm Nam Tinh biết được Trần Thu là một cô gái hào sảng phóng khoáng, bởi vì bằng cấp không cao cho nên phải làm những công việc nặng nhọc, thậm chí còn bởi vì thế mà để tóc ngắn ——

"Hoan nghênh em gia nhập tụi anh."

Lúc y và Trần Thu bắt tay, y có để ý trên tay đối phương có vết chai, hẳn là một cô gái có thể chịu cực.

Thẩm Nam Tinh có ấn tượng rất tốt với Trần Thu, lúc hai người đi chợ ở trấn trên y có nói qua với Trần Thu tình trạng hiện tại của tiệm trái cây.

Trần Thu thế mới biết, Thẩm Nam Tinh là ông chủ phụ.

Lúc đi mua đồ, Thẩm Nam Tinh trực tiếp đi đến cửa hàng xịn, chưa kịp đi vào thì đã bị Trần Thu kéo lại.

"Anh chủ phụ à, chỗ này bán đồ mắc lắm, đi tới mấy tiệm second-hand có lợi hơn nhiều mà chất lượng cũng không kém là bao." Trần Thu biết mấy đồ này là cho nhân viên xài, lấy tình hình của tiệm trái cây hiện tại nên cô mới đề nghị như thế.

Thẩm Nam Tinh không hiểu mấy cái này lắm, tìm vài chợ bán đồ second-hand gần đây rồi đi đến đó.

Dưới sự trợ giúp của Trần Thu, bọn họ không tốn hơn phân nửa số tiền đã mua được 9 đồ gia dụng còn mới, lại được chủ tiệm cho bảo hành tận một năm.

Ngay sau đó, bọn họ mua vài đồ lặt vặt khác.

Tính tổng cộng hết thì Thẩm Nam Tinh để dành được khá nhiều tiền, ánh mắt y nhìn về phía Trần Thu cũng thay đổi.

"Về sau cửa hàng chúng ta mà cần mua gì thì em phụ trách hết nhé!" Thẩm Nam Tinh quyết định nói.

Trần Thu có chút vừa mừng vừa lo, "Thật ra em cũng không biết gì nhiều đâu, chỉ là quen tiết kiệm mà thôi..."

"Tụi anh cần mấy người tiết kiệm mua sắm như em lắm á!" Thẩm Nam Tinh cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Trần Thu, nói: "Sau này em ở chỗ bọn anh làm chăm sóc khách hàng, lên hóa đơn kiêm luôn việc mua sắm, nhiều chức quá ha."

Trần Thu: "... Sao nghe cực dữ vậy anh..."

"Đúng là hơi cực, nhưng phúc lợi của bọn anh rất tốt, ngoại trừ tiền lương ra thì mấy ngày lễ ngày tết còn có thưởng thêm, em cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi em đâu!"

Dưới sự đảm bảo của Thẩm Nam Tinh, Trần Thu bước lên chiếc xe bán tải.

"Đồ cũng mua xong hết rồi, chúng ta trở về thôi!"

Thẩm Nam Tinh vừa điều khiển tay lái, vừa quan sát kính chiếu hậu, đột nhiên ——

Kétttttt, y bỗng nhiên dừng xe lại.

Vẻ mặt Trần Thu mờ mịt nhìn sang: "Sao vậy ạ?"

"Không, không có gì..." Thẩm Nam Tinh hoang mang rối loạn nổ động cơ lần nữa, y nhìn lén kính chiếu hậu lần nữa, rồi nhanh chóng đạp chân ga, lái thẳng xe ra ngoài.

Ảo giác ảo giác, nhất định là ảo giác!

Người kia sao lại đến nơi này?

Không thể nào!

Đã 5 năm rồi, người kia nhất định đã sớm kết hôn với bạch nguyệt quang rồi.

Nhìn lầm rồi, nhất định là y nhìn lầm rồi!

Thẩm Nam Tinh xanh mặt, cưỡng bách bản thân chú ý tập trung lái xe.

Cùng lúc đó.

Chiếc Bugatti không hề muốn tỏ vẻ xa hoa dừng ở trước cửa sân.

Khương Bạch nghe tiếng còn tưởng rằng Thẩm Nam Tinh đã về tới, anh cười cười đi ra sân nghênh đón thì vừa lúc chạm mắt với Tần Đông Việt đang xuống xe.

"Tiểu Tần? Sao cậu lại tới đây?" Anh hỏi, ánh mắt liếc nhẹ chiếc xe đằng sau.

Bugatti đời mới nhất, sản xuất có hạn toàn thế giới, số lượng không vượt quá ba chiếc.

*setting tổng tài điển hình

"Xe này là công ty phát cho cậu hả?" Khương Bạch hỏi.

"Không phải..." Liên tục lái xe cả một đêm, giọng Tần Đông Việt có chút khàn khàn, hắn bình tĩnh nhìn Khương Bạch, lần đầu tiên thành thật nói: "Xe này là của em."

Sau khi hắn nói xong thì đặc biệt chú ý tới biểu tình của thần tượng.

Quả nhiên, thần tượng không kinh ngạc chút nào, chắc chắn trước đó thần tượng đã đoán được cái gì rồi.

Tần Đông Việt hít sâu một hơi, hắn hoàn toàn thành khẩn cúi đầu xin lỗi: "Em xin lỗi, trước đây em đã lừa anh, em không phải là sinh viên mới tốt nghiệp tìm việc làm, em đã đi làm được 5 năm rồi!"

"Tại sao lại nói dối?" Khương Bạch hỏi Tần Đông Việt.

Từ trước tới nay Tần Đông Việt chưa từng lo lắng như thế, lòng bàn tay hắn thậm chí còn đổ mồ hôi, "Em... Thật ra em là fan của anh!"

"Ở trên mạng em thấy tin tức anh ở Hương Thành liền chạy tới đây, nhưng em thề..." Hắn vội vã giải thích: "Em không phải tư sinh, em chưa từng điều tra anh, em chỉ nghĩ có khi nào chúng ta có thể sẽ gặp nhau hay không..."

"Ngày đó, em ở tiệm trái cây nghe thấy blogger bảo anh ở bệnh viện trấn nên em mới tới đó, không nghĩ tới anh ở đấy thật!"