Chương 9.3 Boss, anh đã từng nghe tới chuyện bao nuôi chưa?

Cố Nghiễn Đoan quay đầu nhìn hoàn cảnh sống của Trình Quân Nhiên, nhịn không được hơi nhíu mày.

“Uống trà không, trà ở nơi này không tồi, bao giờ đi thì đem theo mấy gói.” Trình Quân Nhiên quen thuộc rót trà cho Cố Nghiễn Đoan.

“Ly nước của tôi, anh không chê chứ?” Trình Quân Nhiên đưa ly nước tới, sờ sờ bàn tay to lạnh lẽo của Cố Nghiễn Đoan.

Cố Nghiễn Đoan nhìn hắn một cái, sau đó nắm chặt lấy ly nước, hơi mất tự nhiên cười nói: “Cậu còn phải ở lại đây bao lâu? Không phải là quay mấy ngày thôi sao?”

Trình Quân Nhiên bị chọc đúng tâm sự trong lòng, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

“Ý của tôi không phải là như thế……” Cố Nghiễn Đoan vội vàng xua tay.

Trình Quân Nhiên lại cười nói: ‘ Ban đầu đúng là không nhiều, đạo diễn cũng đã yêu cầu diễn cảnh quay của tôi rồi, đáng lẽ mấy ngày này quay chút là xong rồi, nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì?” Cố Nghiễn Đoan nhìn Trình Quân Nhiên cười híp mắt nhìn chằm chằm mình, trong lòng mềm mại như có cọng lông phớt qua, chỉ muốn kéo hắn qua chà đạp một phen.

“Chỉ là tôi diễn tốt quá nên đạo diễn cho tôi thêm diễn.” Trình Quân Nhiên thấp giọng hưng phấn nói một câu.

“A……” Cố Nghiễn Đoan nhíu mày.

“Sao vậy?” Trình Quân Nhiên nghi hoặc nhìn Cố Nghiễn Đoan.

“Không, chuyện tốt, là chuyện tốt.” Cố Nghiễn Đoan giải thích một chút, lúc này tài xế ôm đồ tới: “Ông chủ, những đồ này để ở đâu?”

“Anh chuyển nhà đấy à?” Trình Quân Nhiên nhìn đống chăn lớn kia kinh ngạc nói.

Cố Nghiễn Đoan chờ đến khi tài xế ra ngoài hắn ta mới ngượng ngùng nói: “Vốn dĩ tôi muốn ở với cậu đến khi cậu quay xong, hiện giờ chỉ sợ……”

Trình Quân Nhiên nhìn biểu tình của hắn ta, trong lòng nhịn không được giật mình, cực kỳ xấu hổ, phải biết rằng vừa rồi hắn vẫn còn đang nghĩ làm cách nào để lấy tiền từ chỗ của người ta đấy, thế mà người ta lại nhân nghĩa như vậy.

“Sao vậy?” Cố Nghiễn Đoan duỗi tay chạm vàoTrình Quân Nhiên.

Trình Quân Nhiên lắc đầu, cố nén ý trong lòng, cười nói: “Đoàn phim của chúng tôi rất nghiêm khắc, không cho người ngoài vào đâu.”

“Hả? Tôi đã hỏi nhà làm phim của các cậu, hắn ta nói có thể.” Cố Nghiễn Đoan nghĩ một chút rồi nói.

“Hắn…… Hắn……Anh đã dùng bao nhiêu tiền vậy?” Trình Quân Nhiên quay đầu nhìn Cố Nghiễn Đoan.

Cố Nghiễn Đoan cười, nói: “Mười vạn……”

“Phụt.” Trình Quân Nhiên phun một miệng trà ra, nhìn Cố Nghiễn Đoan nói: “Anh điên rồi, mười vạn tệ để ngủ ở dưới đất tại cái ngọn núi lớn này?”

Cố Nghiễn Đoan bị nói bật cười, hắn ta ngượng ngùng nói: “Tôi cũng muốn xem cậu đóng phim.”

Trình Quân Nhiên nghe thấy hắn ta nói như thế thì mặt nóng không chịu được, trong lòng như nai con chạy loạn, âm thầm cảm thấy tất cả mọi chuyện bắt đầu phát triển theo lộ tuyến không bình thường.

“Quân Nhiên, cậu vẫn còn tức giận sao?” Cố Nghiễn Đoan giơ tay giữ chặt Trình Quân Nhiên, cánh tay ôm rất chặt, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc chọc vào eo của Trình Quân Nhiên.

“Tức……tức giận cái gì?” Trình Quân Nhiên bị hơi thở nóng rực của người đàn ông bao bọc, cả người run lên.

“Sáng ngày hôm đó…… cậu rời đi mà không nói một lời.” Cố Nghiễn Đoan nghĩ đến tâm tình lúc mình mở cửa không thấy Trình Quân Nhiên liền nhịn không được nhẹ cắn lên vành tai của Trình Quân Nhiên.

“A…… Nhẹ chút.” Trình Quân Nhiên đã tới nơi này gần nửa tháng, nhớ lại chuyện sáng hôm đó thế nhưng lại không có chút cảm giác nào.

“Không đấy.” Cố Nghiễn Đoan thấp giọng hừ một tiếng, nhưng đã chuyển thành liếʍ láp, hơi thở ướŧ áŧ nóng rực kết hợp với âm thanh nước miếng đã khuếch đại vô hạn ở bên trong lỗ tai của Trình Quân Nhiên.

“Cố…… Cố…… Cố Nghiễn Đoan.” Tâm Trình Quân Nhiên nhảy loạn bang bang, đang là ban ngày ban mặt hắn cũng không muốn bị người ta phát hiện mình đang bạch bạch bạch với người khác, nhưng mà khi mở miệng ra giọng của hắn lại run rẩy và mang theo một tia khát cầu.

“Khóa cửa?” Cố Nghiễn Đoan nguy hiểm nhìn cửa, tay đã sờ vào trong quần của Trình Quân Nhiên.

“Không…… Không thể.” Trình Quân Nhiên bị kí©h thí©ɧ hung hăng đẩy Cố Nghiễn Đoan ra.

“Trình Quân Nhiên!” Ánh mắt Cố Nghiễn Đoan đột nhiên tối sầm lại, mang theo tia lửa giận đáng sợ.

“Này…… Nơi này không được, nếu như anh mở ra thế giới của lão cán bộ là tôi xong đời.” Trình Quân Nhiên vội vàng đóng cửa lại, đưa tay kéo chiếc duỗi quần đã bị kéo ra, lộ ra đoạn eo trắng như tuyết.

May mà lý tính của Cố Nghiễn Đoan vẫn còn, hắn ta nghe thấy câu đó thì ngửa mặt nằm ở trên giường Trình Quân Nhiên, đũng quần dựng thành một túp lều.

Trình Quân Nhiên dùng tay trêu chọc hắn ta như vậy, trong lòng hắn nổi lên một tia dũng khí, hắn thử nhìn Cố Nghiễn Đoan nói: “Boss à, anh đã từng nghe nói tới bao dưỡng chưa?”