Chương 10.3: Cùng nhau nghỉ trưa

“Còn tay của anh, chật chật.” Trình Quân Nhiên kéo lấy bàn tay to của hắn ta xoa xoa, chắc do thường xuyên vận động nên xuất hiện những vết chai mỏng.

Hai bàn tay của Trình Quân Nhiên trắng nõn thon dài, ngoại trừ khung xương còn lại một lớp da thịt mềm mỏng, nên Cố Nghiễn Đoan không kìm được mà nắm lấy tay hắn.

“Đừng có giở trò lưu manh, lại đây rửa chân.” Trình Quân Nhiên gạt tay cậu ra, sau đó đổ thêm một chút nước vào cùng với nước vừa rồi hắn ta rửa mặt, càm ràm nói: “Đây là nước trên núi, quý giá hơn và không nên lãng phí.”

Cố Nghiễn Đoan tự mình cởi giày, đôi tất đi lâu chắc chắn sẽ có mùi, hắn ta cầm lấy cảm thấy rất xấu hổ không biết phải cất vào đâu.

“Ồ, đôi tất nguyên vị của nam vận động viên thể thao, cất đi và rao bán trên mạng.” Trình Quân Nhiên mỉm cười và giúp hắn ta ném chúng vào một chiếc túi của riêng mình.

Cố Nghiễn Đoan đặt chân vào nước nóng, cảm giác nóng nhói dâng lên, hắn ta không kìm được mà thở dốc ra một hơi dài.

Trình Quân Nhiên nghe vậy không khỏi nuốt nước bọt, xua tay nói: “Vậy cậu rửa đi, tôi đi trước.”

“Đừng đi.” Cố Nghiễn Đoan vội vàng đưa tay giữ lấy Trình Quân Nhiên, cú trở người của Trình Quân Nhiên suýt chút nữa đã giẫm nát cái chậu.

“Chết tiệt!” Trình Quân Nhiên ngã vào l*иg ngực rộng và vững chắc của Cố Nghiễn Đoan.

“Tôi vẫn chưa ngủ say mà.” Cố Nghiễn Đoan chậm rãi rửa chân cho mình, nhưng vẫn ôm chặt Trình Quân Nhiên trong tay.

“Cậu kêu cha đây kể chuyện trước khi đi ngủ à?” Trình Quân Nhiên sờ lên đôi tay to khỏe của hắn ta, khi nghĩ đến hắn bị đôi bàn tay to lớn này nâng lên đυ., cậu không khỏi giãy dụa mà mềm nhũn ra.

“Thật bất lịch sự.” Cố Nghiễn Đoan cau mày, như là trừng phạt cắn vào tai Trình Quân Nhiên.

“Cậu là tuổi chó à? Tôi không nói đùa đâu.” Trình Quân Nhiên hít vào một hơi, bên kia Cố Nghiễn Đoan đã dọc theo dái tai của hắn, nhẹ nhàng lăn qua liếʍ lại trong miệng hắn ta.

Cơn đau nóng rát kèm theo một chút ngứa ngáy nhạy cảm truyền đến, Trình Quân Nhiên ậm ừ, để lộ chiếc cổ trắng ngần của hắn để cho Cố Nghiễn Đoan hôn và cắn, hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ ư ư a a.

“Nhẹ… nhẹ… đừng… mυ"ŧ… không cách nào đóng phim được.” Trình Quân Nhiên cau mày có chút đau đớn, nhưng cơ thể hắn đã mềm nhũn ra, chỉ còn nơi đũng quần cứng đến chảy nước.

Nghe câu này, Cố Nghiễn Đoan không kìm được liếʍ hai cái trước khi buông Trình Quân Nhiên ra.

Trình Quân Nhiên sờ vào cổ dính đầy nước miếng của người đàn ông, hung dữ nói: “Mấy ngày nay tôi không được tắm, cậu chủ cậu không thấy bẩn sao!”

“Không hề.” Cố Nghiễn Đoan nheo mắt, sau đó kéo Trình Quân Nhiên cùng nhau ngồi trên giường.

“Cậu cũng rửa.” Cố Nghiễn Đoan cúi người cởi giày cho Trình Quân Nhiên, Trình Quân Nhiên vươn tay nhẹ nhàng ấn vào tấm lưng rộng của hắn ta, lúc này cơn thèm nổi lên, đừng nói đến việc học diễn xuất.

Cố Nghiễn Đoan kéo đôi tất của Trình Quân Nhiên ra và đặt trước mũi ngửi nó, Trình Quân Nhiên bị kí©h thí©ɧ nắm lấy cánh tay của Cố Nghiễn Đoan và thầm nói: “Sản phẩm này có phải là đi theo xu hướng chất lượng cao không!”

Nhìn thấy dáng vẻ sắp suy sụp của Trình Quân Nhiên, Cố Nghiễn Đoan không nhịn được cười, cúi người đến trước mặt Trình Quân Nhiên ngửi rồi há miệng cắn vào miệng Trình Quân Nhiên.

“Ưm…a…”

Trình Quân Nhiên thè lưỡi và liên tục nuốt nước bọt khi hôn cùng với Cố Nghiễn Đoan.

“Đừng… tôi… không ổn.” Trình Quân Nhiên kéo mạnh thắt lưng, dòng nước nóng hổi mỏng manh từ hai nơi chảy ra, cơ thể hắn căng cứng.

“Rửa chân đi.” Cố Nghiễn Đoan cúi xuống cầm lấy phích nước nóng, đổ thêm một chút nước nóng vào rồi ấn chân của Trình Quân Nhiên vào.

“A ...” Trình Quân Nhiên giẫm lên bàn chân to lớn của Cố Nghiễn Đoan, bởi vì có chút cảm xúc nên mọi chuyện khác hẳn.

Nhìn thấy Trình Quân Nhiên như vậy, hơi thở của Cố Nghiễn Đoan gấp gáp mấy nhịp, sau đó dùng bàn chân to chạm vào Trình Quân Nhiên, rồi từ từ bắt đầu rửa chân cho hắn.

Trình Quân Nhiên bám chặt vào thành giường, trong lòng hắn bị làm cho ngứa ngáy.

“Cậu cũng rửa cho tôi.” Cố Nghiễn Đoan dõng dạc nói.

Trình Quân Nhiên vừa duỗi chân ra vừa cọ vào chân Cố Nghiễn Đoan.

Chân của Cố Nghiễn Đoan rung chuyển dữ dội, và ánh mắt họ chạm nhau.

“Không rửa nữa, đi ngủ đi.” Cố Nghiễn Đoan nhìn Trình Quân Nhiên nóng rực, sau đó để chậu rửa chân sang một bên, lấy khăn lau chân cho Trình Quân Nhiên.

Chân của Trình Quân Nhiên bị Cố Nghiễn Đoan dùng khăn giữ lại, dùng bàn tay to xoa bóp nhẹ nhàng, cảm giác đó khiến hắn không thể kìm được mà đè giữ cánh tay của Cố Nghiễn Đoan.

“Không thoải mái...”

Trình Quân Nhiên nhìn Cố Nghiễn Đoan như thể cổ họng hắn đang bốc cháy và nói.