Chương 2.2: Dụ dỗ quấy phá

Nhiên như vậy, sảng khoái tránh ra.

Ngụy Minh Chinh bằng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trình Quân Nhiên đang ngồi trước mắt với cái tướng ngồi như một vị tướng quân, hắn nhìn Trình Quân Nhiên, lo lắng nói: “Anh đến những nơi thế này có làm sao không?”

“Yên tâm đi, tôi không bỏ kính ra đâu, sẽ không ai nhìn ra tôi hết, hơn nữa...” Trình Quân Nhiên nhìn lướt qua Ngụy Minh Chinh nói: “Tôi vì cậu mà xông pha chiến trường, đừng nói ngay cả công việc của cuộn giấy chùi đít cậu cũng không làm được đấy chứ?”

Ngụy Minh Chinh bị nói đến á khẩu, hắn oán hận nói: “Có thể nói tiếng người không?”

Trình Quân Nhiên cười khẩy một tiếng, nhe răng mỉm cười một nụ cười tiêu chuẩn, toàn thân như đang lan tỏa một loại ánh sáng thần thánh.

Ngụy Minh Chinh nhìn khí chất này của hắn, nhất thời lòng tin cũng được gia tăng: “Nhờ cả vào anh đấy, người anh em.”

Trình Quân Nhiên cười cười, sau đó cởϊ áσ khoác ra, ném áo Vest đi, xắn tay áo sơ mi trắng phía trong lên đến khủy tay, chân dài eo nhỏ bờ mông cong tròn hoàn mỹ.

Mặc dù ngoại hình của Trình Quân Nhiên vừa cao vừa gầy, nhưng sẽ không khiến hắn trở nên quá mong manh, vẫn có cơ bắp, phối hợp với gương mặt góc cạnh.

Hắn đi đến khu vực ghế sofa đã được bao trọn, dưới ánh đèn lờ mờ, hắn chiếm trọn ánh mắt của số đông, tay áo trắng tinh dáng người ưu nhã một chân vắt ngang một tay nhấc ly rượu, hắn lắc ly rượu vang vài vòng, sau đó không một chút do dự mà ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Có vài sợi tóc dài bị rơi ra khỏi nếp, ngũ quan tuấn mỹ trở thành tiêu điểm giữa chốn đông người, đường nét từ chiếc cằm đi thẳng xuống cổ.

Một bàn tay nhẹ nhàng sờ lên ngực, ngón tay mảnh khảnh sờ lên cúc áo, hơi do dự một chút nhưng sau đó liền cởi ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế.

“Hay!” Trong đám người không biết là ai hô lên một tiếng, Trình Quân Nhiên khẽ cười, dường như vừa rồi chỉ là mở đầu của một trò đùa mà thôi.

Hắn di chuyển chân, chiếc áo sơ mi cũng theo động tác đó sấn lên một chút, lộ ra khuôn ngực đẹp đẽ, thậm chí có thể nhìn thấy giữa ngực hắn có hai viên nhỏ nhô lên.

“Cũng không biết vật nhỏ nhạy cảm kia khi cọ lên áo sẽ có cảm giác gì nhỉ.” Có không ít người thầm than trong lòng.

Có điều đôi mắt của Trình Quân Nhiên lại nhìn chằm chằm người đàn ông to cao đang ngồi đối diện.

Hắn ta cũng đang nhìn Trình Quân Nhiên, hai tay chậm rãi khoanh lại, cặp lông mày đen nhánh khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn Trình Quân Nhiên không rời.

“Rất được.” Trong lòng Trình Quân Nhiên ngầm đánh giá người kia.

“Cậu là ai? Không thấy chúng tôi đang có việc quan trọng phải làm sao?” Ngụy Minh Nhiên em trai của Ngụy Minh Chinh nhìn Trình Quân Nhiên bằng ánh mắt phiền toái.

“Đến nơi như thế này? Để làm chuyện quan trọng?” Trình Quân Nhiên cười cười nhìn vị con riêng kia.

Vị con riêng nhìn thấy bên khóe môi Trình Quân Nhiên nở một nụ cười trào phúng, đôi mắt sáng ngời bất giác nheo lại, ánh sáng từ đôi mắt phát ra luân chuyển như một viên ngọc quý, cuối cùng khẽ nhắm mắt lại, toàn thân chìm vào trong bóng tối nói: “Anh bạn này nói cũng rất có lý, vào những nơi thế này là để vui chơi.”

“Nhưng mà... Cậu Khải Đức, chúng ta...” Ngụy Minh Nhiên như muốn nói thêm gì đó, bên này Trình Quân Nhiên đột nhiên đứng dậy đi lại gần, đưa tay ra từ phía sau ôm cánh tay của vị con riêng kia lại, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cơ thể hắn, sau đó nói: “Mùi nước hoa XX, xem ra đêm nay cậu Khải Đức hẳn là sẽ đi săn nhỉ.”

Vị con riêng không quay đầu lại nhìn Trình Quân Nhiên, lại cầm lấy ly rượu của mình rót một ít vào ly của Trình Quân Nhiên.

Trình Quân Nhiên nhìn nhãn hiệu của chai rượu kia, hai chân đột nhiên run lên, lửa nóng trong người hắn vừa mới xuất hiện giờ đang dần chạy xuống dưới.

“Cạn ly, cậu có thể gọi tôi là Cố Nghiễn Đoan.”

Giọng nói của vị con riêng này rất trầm thấp, nhưng mang lại một loại cảm giác rất ấm áp.

Trình Quân Nhiên nhìn thoáng qua đôi mắt dưới lớp lông mi dài, tim đập nhanh dữ dội, hắn cười tủm tỉm nhấc ly rượu cụng với Cố Nghiễn Đoan, nhưng lại không hề giới thiệu tên của mình.

Ngụy Minh Nhiên ác cảm nhìn Trình Quân Nhiên và Cố Nghiễn Đoan đang tai kề tai áp sát vào nhau trò chuyện, hậm hực đá người được hắn mời đến một cái.

“Cậu Nghiễn Đoan, tôi...” Người kia mỉm cười nâng ly rượu lên.

Cố Nghiễn Đoan lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Chúng ta không phải bạn bè, phiền cậu gọi tôi là Khải Đức.”

Trình Quân Nhiên không ngờ rằng vị con riêng này lại thú vị đến vậy, hắn tựa đầu lên vai vị con riêng kia, cười cười, tinh tế thả một làn hơi lên cổ của Cố Nghiễn Đoan.

“Có thể mời anh nhảy một bài không?” Có điều rất nhanh Cố Nghiễn Đoan định thần lại giữ chặt bàn tay đang cố tình lướt trên cơ thể hắn đi dọc xuống phía dưới của Trình Quân Nhiên, hắn đặt ly rượu xuống quay đầu lại nhìn Trình Quân Nhiên.

Không ngờ Trình Quân Nhiên đang cơn hứng tình như bị bắt gian ngượng ngùng đẩy đẩy kính, sau đó gật đầu một cái.

“Cậu Khải Đức...” Ngụy Minh Nhiên tức giận đứng lên.

Cố Nghiễn Đoan quay đầu hờ hững nhìn Ngụy Minh Nhiên, lạnh nhạt nói: “Mặc dù cậu hai nhà họ Ngụy đã đưa ra nhiều điều kiện rất tốt, nhưng mà tôi còn có giới hạn cạnh tranh cơ bản, thật xin lỗi.” Cố Nghiễn Đoan nói xong, Trình Quân Nhiên vô cùng kinh ngạc không nhịn được nhìn Cố Nghiễn Đoan, phát hiện người này vậy mà lại vừa giảo hoạt vừa chính trực.

Thấy Cố Nghiễn Đoan không hề có ý định hợp tác với Ngụy Minh Nhiên, hắn lập tức an tâm hơn, cũng không giữ tư thế nắm tay như hiện giờ nữa, hắn rút tay từ trong tay Cỗ Nghiễn Đoan ra.

Cố Nghiễn Đoan nhìn Trình Quân Nhiên bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: “Cậu Ngụy cũng tới sao?”