Chương 2

Những giọt nước dày đặc liên tục xối xuống mặt anh, men theo chiếc cổ thon dài của anh từ từ lăn xuống, trượt khắp cơ thể cân đối của anh.

Xu Mạn nằm trên mặt đất, nghe tiếng nước chảy ào ào, lòng cô dấy lên cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Nhưng cùng với thời gian dần trôi, dòng nước chầm chậm chảy qua bộ rễ của cô, một luồng linh khí cũng theo nước mà xâm nhập vào hoa và lá của cô, khiến cho đau đớn như thần hồn bị xé rách cũng giảm bớt.

Lúc này Xu Mạn mới có sức nhìn về phía người đàn ông, từ góc độ nằm trên đất này của cô thì chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của anh, cùng với đường cong duyên dáng ở lưng.

Xu Mạn bỗng nhớ tới bộ điện ảnh văn nghệ “The Sεメ Monster” mà không lâu trước đây cô đã xem cùng người đàn ông này.

Người đàn ông mãi cũng không nhúc nhích, một tay anh chống tường, một tay buông thõng ở bên người, cúi đầu để nước từ vòi sen tùy ý chảy từ đầu xuống khắp người anh.

Người đàn ông tắm mất cả tiếng đồng hồ mới tắt vòi hoa sen, quấn lấy khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm. Dường như anh có chút mỏi mệt, nhưng trông có tinh thần hơn không ít so với lúc trước, ít nhất là không nhếch nhác thê thảm như vừa nãy.

Anh bật đèn phòng tắm, đi vào phòng quần áo thay áo choàng ngủ, đóng cửa sổ đang mở hờ, bật điều hòa phòng ngủ, sau đó đi về phía phòng tắm bừa bộn.

Anh vươn tay nhặt gốc lan, đặt vào trong phần mảnh vỡ tương đối lớn của chậu hoa để sang một bên, lại nhặt một ít đất sạch để lấp rễ, sau đó đặt cô về vị trí ban đầu.

Điện thoại trong áo choàng ngủ liên tục rung lên, người đàn ông rửa sạch bùn đất trên tay, lấy điện thoại ra, nhấn nút trả lời, bật loa ngoài rồi để lên tủ thấp.

Một giọng nói hồn hậu phát ra từ điện thoại: “Ông chủ, bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi gọi điện cho cậu cả nửa ngày trời mà sao cậu không nghe máy? Chủ tịch Trương đợi cậu để bàn về vấn đề đại ngôn(3) khu vực Châu Á – Thái Bình Dương đấy.”

(3) Đại ngôn (代言): hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Tôi bị người ta bỏ thuốc.” Người đàn ông đứng đối diện với vị trí của Xu Mạn, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Xu Mạn với vẻ lạnh lùng mà cô chưa từng thấy qua.

Người ở đầu dây bên kia bị dọa giật mình, cân nhắc hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Không có chuyện gì chứ? Tôi lập tức đến tìm cậu.”

“Tôi phát hiện ra sớm, lượng thuốc cũng không nhiều, đã không sao rồi, bây giờ đang ở nhà.” Người đàn ông khôi phục vẻ bình tĩnh: “Tiệc rượu đã kết thúc chưa?”

Người ở đầu bên kia điện thoại thở phào một hơi, đồng thời lại tiếc nuối nói: “Chủ tịch Trương rời đi vào lúc mười một giờ. Chuyện tối nay chắc chắn là bên đối thủ đã có chuẩn bị mới tới, vừa nãy lúc cậu gọi điện thoại cho tôi, điện thoại của tôi lại đúng lúc bị người khác thuận... Haizz, cũng không thể nói rõ bằng vài ba câu trên điện thoại được, tôi qua chỗ cậu nói chi tiết cho cậu nghe.”

Người đàn ông hơi cúi xuống, vươn tay phủi bùn đất bám trên lá cây lan.

Ngón tay anh sạch sẽ thon dài, có chút ấm áp, Xu Mạn bị anh vuốt đến mức hơi ngứa ngáy. Nhưng giờ cô chỉ là một gốc lan, đến cả việc phát ra tín hiệu dừng lại cũng không thể, chỉ có thể nằm yên mặc anh vuốt ve.

Đến gần hơn, Xu Mạn mới phát hiện ra con ngươi của người đàn ông có màu sắc hơi nhạt, giống màu hổ phách, ở nơi ngược sáng dường như có ánh sáng đang chuyển động.

Không biết cái gì đã tác động đến anh mà vẻ mặt của anh đã chịu đi rất nhiều, trong mắt hiện lên sự dịu dàng nhàn nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ thì sự dịu dàng đó lại giống như một cơn gió nhẹ lướt qua.

“Khi nào đến dưới nhà thì gọi điện cho tôi, tôi phải ra ngoài mua chậu hoa.”

Câu nói này của người đàn ông thành công làm người ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây: “Ông chủ à, bây giờ là nửa đêm canh ba, chợ hoa sớm đã đóng cửa rồi, chúng ta đi đâu mua chậu hoa bây giờ? Sao mà gấp đến phải mua ngay trong đêm thế? Ngày mai đi không được sao... Đừng bảo là lúc này mà cậu còn có tâm trạng đi mua hoa hoa cỏ cỏ giá cao ngất trời gì đó chứ?”

Tuy rằng không thấy người đang nói chuyện, nhưng từ tốc độ nói chuyện như bay và giọng điệu khó tin này cũng có thể nghe ra đối phương có bao nhiêu bất lực và phát điên đến thế nào?

Người đàn ông nghe xong thấy buồn cười, giải thích: “Vừa nãy lúc về nhà không bật đèn, không cẩn thận làm vỡ chậu lan rồi, tôi thấy phần rễ của nó hư hại có chút nghiêm trọng. Nó mới đang chớm nở, nếu may mắn thì trước khi tôi về đoàn làm phim không chừng có thể thấy nó nở hoa. Tôi có thể mua được hay không anh không phải lo, tôi dọn dẹp đống bừa bộn này trước, anh đến dưới nhà thì gọi cho tôi.”