Chương 4

Sau khi chơi chán, cô lại cẩn thận đánh giá bản thân mình ở trong gương, mặt nhỏ, mắt hạnh, môi anh đào, là một tiểu yêu tinh rất xinh đẹp, so với kiếp trước của cô... Ồ kiếp trước cô là một tiên thú, giống loài khác nhau, không thể so sánh được.

Xu Mạn đang tự trầm trồ khen ngợi bản thân, bỗng thấy có tiếng động ở trong phòng khách, dọa cô chạy vội về phòng ngủ. Cô vội vàng cởϊ áσ choàng ngủ ném lên giường, trong nháy mắt biến thành gốc lan nằm ở trong mảnh vỡ của chậu hoa.

Nhưng cô đã quên tắt đèn và điều hòa!

Cô nằm yên bất động, một bên là khí lạnh làm người khác run rẩy, một bên là ánh đèn ấm áp rực rỡ, cũng may bây giờ cô đã biến lại thành hình dáng gốc lan, không sợ lạnh như vừa nãy nữa.

“Ông chủ, nơi này của cậu còn lạnh hơn bên ngoài nữa, đèn trong phòng ngủ cậu cũng chưa tắt kìa.” Cao Khang Hạo vừa bước vào đã rùng mình.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy ánh sáng phát ra từ phòng ngủ, trong lòng cảm thấy ngờ vực không thôi, anh nhớ mình đã tắt đèn trước khi ra khỏi cửa, hơn nữa trong nhà cũng lạnh hơn bình thường nhiều.

Cao Khang Hạo xách một túi lớn đựng đầy bùn đất đi vào trong: “Ông chủ, hôm nay lạnh như vậy mà cậu vẫn còn bật điều hòa lạnh sao?”

Anh ấy cảm thấy không thể tin nổi, sau đó lại tưởng tượng ông chủ của mình bị người khác bỏ thuốc, dục hỏa đốt người chạy về nhà mở điều hòa ở nhiệt độ rất thấp để dập lửa trong người.

Thật không thể ngờ được, điều hòa còn có tác dụng này.

Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Thẩm Thanh Yến, anh ôm chậu hoa đi nhanh vào phòng ngủ, cẩn thận quét mắt một vòng mọi ngóc ngách, trong phòng không hề có dấu chân người lạ xâm nhập, hoa lan của anh vẫn còn đó, trong phòng cũng không bị mất thứ gì, tất cả đèn trong phòng ngủ đều được bật lên, phòng tắm còn đang bật đèn sưởi...

Xu Mạn thoải mái nằm trong chậu hoa vỡ nát, nhìn hai người đàn ông một xách túi đất, một ôm lấy chậu hoa đi vào phòng, bình tĩnh nhàn nhã lay động cành lá.

Thẩm Thanh Yến bật tất cả đèn ở mọi phòng lên, lật tung mọi ngóc ngách có thể trốn như tủ quần áo, tủ để đồ, Cao Khang Hạo đi theo anh, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ông chủ, cậu tìm gì thế?”

“Có người từng vào đây, tôi nhớ trước khi đi đã tắt hết đèn, cũng không hề bật điều hòa lạnh.” Anh nhớ rất rõ, trước khi đi anh đã tắt điều hòa, còn mở cửa sổ để căn phòng thông khí.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hóa ra không phải là ông chủ bật điều hòa? Cao Khang Hạo nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng kiểm tra cẩn thận mọi ngóc ngách như Thẩm Thanh Yến, đồng thời đề nghị: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”

Thẩm Thanh Yến kiểm tra mọi nơi một lần, ngoài phòng ngủ với phòng tắm ra thì không thấy có điều gì khác thường ở các phòng khác, anh không bị mất đồ, trong nhà cũng không có ai trốn. Anh sống ở tầng 32, khả năng có người đột nhập từ bên ngoài vào là rất thấp, hơn nữa ban công bên cửa sổ cũng không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ có người trèo lên.

Trong trường hợp này, dù có báo cảnh sát, họ đến đây cũng chỉ làm đăng ký rồi nhắc anh phải chú ý hơn mà thôi.

Thẩm Thanh Yến cân nhắc: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không bị mất thứ gì. Lần sau nếu như lại gặp phải tình huống tương tự thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Hai người lại đi một vòng từ phòng khách đến phòng ngủ, Thẩm Thanh Yến cầm điều khiển từ xa chỉnh sang chế độ điều hòa nóng mới phát hiện điều khiển điều hòa bị khóa rồi, lúc anh mở khóa luôn cảm thấy chuyện này có gì đó hơi kỳ lạ.

Đối phương đột nhập vào nhà, mở điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất, chẳng lẽ không sợ lạnh sao? Bật điều hòa lạnh vào giữa mùa đông, lại bật đèn sưởi trong phòng tắm, rốt cuộc người đó muốn làm gì?

Chỉ để thu hút sự chú ý thôi sao?

Anh đã từng nghe nói có một vài fan cuồng đột nhập vào nhà người nổi tiếng để livestream, Thẩm Thanh Yến nghĩ đến đây, lại nói với Cao Khang Hạo: “Gần đây anh chú ý nhiều hơn đến trên mạng một chút, xem xem có ai quay phim chụp ảnh chỗ này để khoe với thiên hạ hay không.”

Cao Khang Hạo sắc mặt nghiêm trọng gật đầu.

Thẩm Thanh Yến đổ đất trong túi nylon vào chậu hoa, Cao Khang Hạo duỗi tay cầm lấy gốc lan trong chậu hoa vỡ, tâng bốc nói: “Ông chủ, thật không uổng công cậu chăm nó như chăm vợ, cuối cùng cũng muốn nở hoa rồi, nghe nói loài này cả trăm năm mới có thể nở hoa một lần đấy.”

Thẩm Thanh Yến vội vàng nhận lấy: “Anh cẩn thận một chút, phần rẽ của nó bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ thay đất cũng không biết có thể thích nghi được không nữa.”

Xu Mạn rơi vào trong tay Thẩm Thanh Yến, cuối cùng cũng thở phào một hơi, với động tác thô bạo tùy ý của người đàn ông kia, cô thật sự sợ đối phương sẽ làm hỏng rễ mình.