Chương 4: "Đương Nhiên Là Muốn Chơi Đùa Cô Ta!"

Trần Như quyết đoán trả lời, "Không Thể"

Khóe miệng Hoắc Thanh Ti hơi cong lại, bóng lưng thẳng tắp mảnh khảnh tựa vào ghế, thản nhiên nói: "Vậy thì hủy hợp đồng đi."

Dù sao cô cũng không muốn trở thành một ngôi sao!

Trần Như nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, "Hoắc Thanh Ti, cô có biết mình đang nói cái gì không?"

Không đợi Hoắc Thanh Ti trả lời, cô cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Hủy hợp đồng? Cô có đủ khả năng trả tiền hủy hợp đồng?"

Hoắc Thanh Ti: "Nói con số."

"Hợp đồng quy định, việc hủy hợp đồng phải bồi thường 1500 vạn tiền phạt vi phạm hợp đồng, cộng thêm 500 vạn tiền tạm ứng trước với công ty, tổng cộng 2000 vạn."

Hoắc Thanh Ti: "..."

Trần Như thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô bị dọa sợ, đứng dậy nói: "Đừng tưởng rằng mình có vài phần sắc đẹp là có thể muốn làm gì thì làm, không có tôi và công ty, cô cũng không là cái gì."

Hoắc Thanh Ti vẫn không nói gì, cầm lấy điện thoại di động muốn xem trong ngân hàng còn bao nhiêu tiền, kết quả trong điện thoại này lại không có APP ngân hàng, mà trong WeChat chỉ có 250,41 tệ.

Bàng Dương đứng bên cạnh giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chị Thanh Ti không cần nhìn, chị không có tiền."

Hoắc Thanh Ti: "..."

Cái nghèo này chẳng những không có tiền, còn nợ nần chồng chất?

Trần Như cho rằng cô đã thỏa hiệp, phân phó với Bàng Dương, "Cậu đưa cô ta trở về chuẩn bị cho tốt, qua hai ngày nữa tổ tiết mục sẽ đến đưa tin."

Bàng Dương gật đầu, nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Thanh Ti đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động: "Chị Thanh Ti, đi thôi."

Hoắc Thanh Ti nhắm mắt lại ba giây hít sâu một hơi, buông điện thoại xuống hỏi: "Tên cậu là gì!"

Trong đôi mắt lạnh lùng của Trần Như xẹt qua một tia hoài nghi.

Bàng Dương vội vàng giải thích: "Sau khi chị Thanh Ti tỉnh lại không nhớ rõ chuyện trước kia."

"Tôi mặc kệ cô thật sự không nhớ rõ hay giả vờ, tóm lại ngoan ngoãn nghe lời công ty, không thể thiếu chỗ tốt của cô, nếu không..."

Những lời còn lại không cần nói cũng biết.

Hoắc Thanh Ti cúi đầu nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời tràn đầy ánh sáng, đôi môi khẽ nhếch lên, "Tôi nhớ kỹ cô."

Chân mày Trần Như khẽ động, còn chưa kịp mở miệng, cô đã xoay người rời đi.

Giày cao gót lấp lánh giẫm lên sàn nhà, một bộ váy dài màu đỏ sậm đặc biệt hấp giận bức người.

Bàng Dương nhận được ánh mắt của Trần Như ra hiệu, vội vàng đuổi theo: "Chị Thanh Ti, chị Thanh Ti, chị chờ em."



Hoắc Thanh Ti giống như không nghe thấy, đi bộ như sao băng xuống lầu, lúc đi tới cửa nghĩ đến cái gì lại đột nhiên xoay người hỏi Bàng Dương đang đuổi theo, "Tên khốn kiết Hoắc Thanh Ti này rốt cuộc lăn lộn như thế nào? Tùy tiện bắt một tên ăn mày trên đường cũng có tiền hơn cô ta!"

Cô ngu sao mà đưa cho người đàn bà kia 2000 vạn? Hay là tiền của cô như gió lớn thổi tới?

"Dạ?" Bàng Dương vẻ mặt ngây thơ, không biết vì sao cô mắng mình là tên khốn kiết, nhưng vẫn thật cẩn thận giải thích.

"Chị Thanh Ti, chị lại không nhớ sao? Em trai chị bị bệnh, công ty sẵn sàng tạm ứng 500 vạn cho em trai chị chữa bệnh, cho nên chị mới ra mắt ký hợp đồng với công ty."

Hoắc Thanh Ti: "..."

"Cô ta, không đúng... Tôi ra mắt cũng đã một năm, chẳng lẽ không kiếm được một chút tiền sao?"

Bàng Dương đẩy kính xuống, nghiêm túc giải thích với cô, "Chị là người mới, phần lớn nhận công việc không kiếm tiền, ngoại trừ trả lại tiền của công ty, những thứ khác đều cho người nhà chị, đương nhiên là không tiết kiệm được tiền gì."

Hoắc Thanh Ti: "..."

Có một câu ĐMM không biết có nên nói hay không!

Cô hít một hơi thật sâu, quay lại và rời đi.

Bàng Dương vội vàng đuổi theo, cô lại dừng lại, chân mày nhíu lại: "Đừng đi theo tôi."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà."

"..."

Cô lại cất bước muốn đi, nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại hỏi: "Chị Như kia rốt cuộc tên là gì?"

Bàng Dương: "Trần Như, Trần trong Nhĩ Đông, Như trong đầu chữ Thảo."

Dừng một chút, lại nhịn không được tò mò hỏi: "Chị Thanh Ti, chị hỏi cái này làm gì vậy?"

"Ha." Hoắc Thanh Ti cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ: "Đương nhiên là muốn chơi đùa cô ta."

Dám uy hϊếp tôi, cũng không hỏi thăm chỗ này rốt cuộc ai nói phải!

"..."

Hoắc Thanh Ti lên xe, không vội vàng lái xe, mà mở điện thoại di động của mình ra, mở [Fen] không nhanh không chậm nhập hai cụm từ.

—— [Giải Trí Tinh Thần/Trần Như]

Tìm kiếm gửi đi, không đến mười giây phông chữ tựa như đang bốc cháy, từng nét từng nét bị ngọn lửa thiêu hủy, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh giao diện trống rỗng.

Hoắc Thanh Ti ném điện thoại lên ghế phụ, thắt dây an toàn, khởi động tuyệt trần rời đi.



"Không Có Gì Sánh Kịp Em Gái" là một chương trình tuyển chọn đoàn nữ do Nhà máy Ngỗng lên kế hoạch tổ chức, có những người mới được các công ty đề cử đi qua dự thi, hơn nữa người ghi danh báo danh ba mươi người trải qua cuộc thi tàn khốc, cuối cùng chỉ có bảy em gái có thể thành đoàn xuất đạo.

Hoắc Thanh Ti bởi vì vết thương trên cổ tay còn chưa lành, ở nhà ngủ thêm hai ngày, ngày thứ ba bị Bàng Dương dựng dậy khỏi giường.

Bàng Dương rất cẩn thận, mang thức ăn cho cô, sau đó một bên thúc giục cô ăn, một bên giúp cô thu dọn hành lý.

Chương trình tuyển chọn lần này, ba mươi nữ sinh muốn ở chung một chỗ, ký túc xá cũng là tổ chương trình ngẫu nhiên phân phối.

Gần đây là thời gian ngủ đông của cô, nếu không uống thuốc, mỗi ngày tỉnh táo có thể không quá ba tiếng.

Tuy rằng mới ngủ hai ngày, cô vẫn nuốt một viên thuốc, miễn cho mình trên đường đi liền ngủ bất tỉnh nhân sự.

Bàng Dương thấy cô uống thuốc, quan tâm: "Chị Thanh Ti, chị đang ăn gì vậy?"

Thần sắc Hoắc Thanh Ti thanh thản vặn xong bình thuốc, giọng điệu bình tĩnh vô lan nói: "Bác sĩ kê đơn thuốc giảm đau, cậu muốn uống không?"

Bàng Dương nhanh chóng lắc đầu: "Chị Thanh Ti, hành lý của chị em đã thu dọn xong, nếu chị ăn xong, vậy chúng ta xuất phát sớm một chút đi."

Hoắc Thanh Ti ngồi không nhúc nhích, con ngươi sáng ngời quét qua cậu ta, tò mò hỏi: "Tham gia chương trình này có tiền thưởng không?"

"Chắc là không có." Bàng Dương trả lời, nhỏ giọng nói thầm: "Chương trình lần này Nhà máy Ngỗng tốn rất nhiều tiền để quảng bá, các công ty dán tiền cũng không kịp, làm sao có thể có tiền."

Hoắc Thanh Ti: "..."

Không có tiền hả, vậy thì một chút động lực cũng hông có.

Bàng Dương thấy vẻ mặt buồn rầu uể oải của cô, an ủi nói: "Nếu như chị thành đoàn xuất đạo, hoặc là ra mắt với vị trí C* , sau này tiếp việc sẽ có tiền!"

(Vị trí trung tâm: Center.)

Hoắc Thanh Ti nhếch khóe môi dưới, cười nhạo nói: "Thành đoàn có nghĩa là mỗi một xu tôi kiếm được đều phải chia cho sáu người khác, mà tôi ghét nhất là chia sẻ thành quả lao động của mình cho người khác!"

Bàng Dương: "..."

Tổ tiết mục "Không Có Gì Sánh Kịp Em Gái" thuê hai tầng khách sạn bên cạnh phòng thu cho thí sinh ở, thuận tiện cho bọn họ ngày thường sau khi huấn luyện có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi nhanh nhất.

Bàng Dương dẫn Hoắc Thanh Ti đi đưa tin, lấy chứng minh thư của Hoắc Thanh Ti ra đăng ký cho người trong tổ chương trình.

Lúc chứng minh thư được đưa về, Hoắc Thanh Ti tùy ý nhìn lướt qua, nhíu chân mày lại, "Cô ta thật sự tên là Hoắc Thanh Ti?"

Cô gái trong ảnh ngũ quan tinh xảo, mặt mày xinh đẹp, trên cột tên rõ ràng viết ba chữ "Hoắc Thanh Ti".

Vẻ mặt Bàng Dương mờ mịt, "Chị Thanh Ti, chị nói cái gì vậy? Tên thật của chị chính là Hoắc Thanh Ti!"

Cô thu liễm khuôn mặt đẹp không nói gì.

Lúc trước chán ghét cái bình hoa Hoắc Thanh Ti này, ngoại trừ cô không biết trời cao đất dày trói Ôn Tư Niên để thổi phồng, cũng bởi vì có tin đồn bát quái.