Chương 48

Món ăn của trai thẳng*

*Chú thích ở cuối trang.

Ngày hôm sau Thịnh Nịnh đi tìm giám đốc nhân sự để hỏi thăm chuyện điều động nhân sự.

Đáp án cũng không phải là bất ngờ, thay đổi vị trí không đơn giản như đổi chỗ đọc sách, thật ra điều động nhân sự là một chuyện rất phiền phức nên đương nhiên không phải Thịnh Nịnh muốn đổi thì đổi được.

Nhưng giám đốc vẫn nhắc nhở cô, nếu cô thật sự muốn thay đổi vị trí thì nói với tổng giám đốc Ôn một tiếng sẽ tốt hơn.

Thịnh Nịnh vừa nghe phải nói chuyện với người đàn ông kia thì ỉu xìu, tạm gác chuyện thay đổi vị trí sang một bên đã.

Làm ở phòng tổng giám đốc thì làm đi, tới đâu hay tới đó.

Cho dù vẫn phải ở lại phòng tổng giám đốc làm việc nhưng một đoạn thời gian sau đó, cô chưa từng gặp Ôn Diễn, ngay cả trợ lý Trần mà cũng không gặp được.

Chị Lệ nói với cô đây là chuyến công tác cuối cùng của tổng giám đốc Ôn trước cuối năm.

Trong khoảng thời gian Ôn Diễn đi công tác, cuối cùng Thịnh Thi Mông cũng thi cuối kỳ xong xuôi, cuối năm nên lớp rất ít sinh viên, có rất nhiều sinh viên không ở trong trường hơn nửa học kỳ, hơn nữa còn sắp tốt nghiệp, đương nhiên các thầy cô cũng sẽ không làm khó sinh viên về điểm số cho nên mấy môn học của Thịnh Thi Mông thi khá nhẹ nhàng.

Thi cuối kỳ thi xong, cô ấy cũng không vội vàng mua vé về quê mà đi tìm Thịnh Nịnh trước.

Mấy ngày sau khi Thịnh Nịnh thi xong, kỳ nghỉ đông này của cô phải ở lại Yến Thành thực tập cho nên căn bản là không có ý định mua vé về.

Hai chị em đều không vội vàng hội về quê, còn thuận tiện đi với nhau đưa Quý Vũ Hàm ra sân bay.

Sau khi tiễn bạn cùng phòng đi, Thịnh Nịnh trở về phòng ngủ thu dọn quần áo, kéo vali chuyển đến vườn hoa Bác Thần, Thịnh Thi Mông nói muốn trải nghiệm cảm giác đi làm tan ca với cô nên chúng chuyển vào đó.

Ngày chuyển vào căn hộ, cho dù trên giấy chứng nhận bất động sản vẫn ghi tên của Ôn Diễn nhưng Thịnh Thi Mông vẫn có cảm giác đây là căn hộ của Thịnh Nịnh.

Thịnh Thi Mông thảnh thơi nằm trên ghế sofa lười biếng hỏi: “Vậy chị ký hợp đồng chưa?”

“Ký rồi.” Thịnh Nịnh lấy hợp đồng từ trong ngăn kéo ra cho cô ấy.

Thịnh Thi Mông nhìn hai cái, nhìn chặp cũng không hiểu nên cau mày trả lại: “Chị cảm thấy không thành vấn đề là được.”

“Chị tìm luật sư xem qua rồi, xác nhận không thành vấn đề mới ký.”

“Vậy là tốt rồi, xem ra tổng giám đốc Ôn vẫn có thành ý.” Thịnh Thi Mông dừng một chút, mở miệng: “Vậy…”

Mà đúng lúc này Thịnh Nịnh cũng mở miệng: “Cái kia…”

Hai người đồng thời dừng lại chờ đối phương nói, vẫn là Thịnh Thi Mông nở nụ cười trước: “Chị nói trước đi.”

“Em và Ôn Chinh…” Nếu đã ký hợp đồng thì phải làm kẻ xấu tiếp, Thịnh Nịnh hỏi: “Em định khi nào nói chia tay với Ôn Chinh hả?”

Thịnh Thi Mông sửng sốt một chút, mặt hơi mỉm cười: “Trùng hợp, đúng lúc em cũng định thương lượng chuyện này với chị.”

Thịnh Nịnh thấy cô ấy hơi do dự, không nhìn mà hỏi: “Không nỡ bỏ sao?”

“Không có.” Thịnh Thi Mông lắc đầu: “Kéo dài lâu như vậy rồi, phải chia tay thôi, chỉ là hơi cảm khái thôi.”

Một lúc lâu Thịnh Nịnh cũng không nói gì, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng: “Trên hợp đồng viết, một khi hai người chia tay thì đó là chia thiệt, bên Ôn Diễn tuyệt đối sẽ không cho phép hai người tái hợp, em suy nghĩ kỹ chưa?”

Cái này thì cần suy nghĩ kỹ gì?

Một tên thiếu gia ăn chơi trác táng phong lưu hư hỏng phóng túng mà thôi, cũng không có bao nhiêu thật lòng, chủ yếu chỉ là lừa dối mà thôi. Ôn Chinh thích sự giả vờ ngây thơ của Thịnh Thi Mông, hưởng thụ sự ngây thơ và u mê của cô ấy khi đối với anh ta, cô ấy lừa gạt anh ta là lần đầu tiên yêu đương, anh ta là bạn trai đầu tiên của cô ấy, kiểu “thuần khiết” này chỉ cần là đàn ông đều không thể tránh khỏi tự hào và thỏa mãn, bởi vì bất kỳ lần đầu tiên nào của bạn gái cũng là của mình.

Mà những thứ Ôn Chinh thích đều là giả, Thịnh Thi Mông biết đàn ông muốn gì, vì thế diễn cái đó cho đàn ông xem.

Lúc trước thiếu chút nữa cô ấy cũng cho rằng Ôn Chinh thật sự thích mình, thích chính cô chứ không phải vẻ ngoài giả vờ do cô ấy tạo ra.

Nhưng từ lần đó Thịnh Nịnh nói Ôn Chinh muốn cầu hôn cô ấy trong nhà hàng, nhưng cô ấy không hề hay biết gì về chuyện này, Ôn Chinh không nhắc tới điều gì cả, ngược lại còn nói người cầu hôn là một người bạn mà anh ta quen biết.

Sau đó Thịnh Nịnh lại nói vì cô, Ôn Chinh cãi nhau nhiều lần với bố, Thịnh Thi Mông cũng không nghe cậu nhắc tới chút nào.

Sau đó là cuộc trò chuyện giữa cậu và bạn bè trong khách sạn cộng thêm những lời trêu chọc của các đám bạn cậu vào đêm Giáng sinh.

Bởi vì trong điện thoại của Thịnh Thi Mông không có ảnh của mình mà Ôn Chinh tức giận, mà trong album ảnh của cậu cất giấu gì lại không cho Thịnh Thi Mông xem, đúng là vừa ích kỉ vừa tiêu chuẩn kép đến cực đại.

Trong trò chơi tình cảm này, trên thực tế, họ đều là những kẻ lừa đảo, lừa dối lẫn nhau.

Cũng chỉ có người chưa từng yêu mới có thể tin Ôn Chinh sẽ thật sự yêu một người.

Thịnh Thi Mông cảm thấy chị gái mình lo lắng quá mức, cười nói: “Cái này còn cần suy nghĩ sao? Kiếm được một căn nhà ở Yến Thành và yêu đương giả dối với một Ôn Chinh không có tương lai, chắc chắn em sẽ chọn vế trước nha, có phải đàn ông trên đời đều chết hết còn chắc anh ta đâu.”

Sau đó cô ấy kéo Thịnh Nịnh ngồi xuống, thương lượng nên chia tay như thế nào.

Lúc trước đã viết tuyên bố chia tay rồi nhưng nếu dễ dàng chia tay như vậy, nhất định bên Ôn Diễn sẽ cảm thấy quái lạ.

Có khi Ôn Diễn sẽ nghĩ, tại sao anh và Thịnh Nịnh mới ký hợp đồng xong thì Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông chia tay nhanh như vậy?

Sau đó có lẽ sẽ hoài nghi có phải hai chị em nhà này đã bàn bạc hợp tác để kéo lông dê* anh hay không.

*“Kéo lông dê tư bản chủ nghĩa”: chủ yếu nói đến việc lợi dụng tập thể/ của hàng/ xí nghiệp/ ai đó để thỏa mãn lòng ích kỷ của bản thân. Bên văn án cũng có câu này. Nói túm cái quần lại là tác giả muốn nói hai chị em bắt tay lợi dụng anh giai Ôn Diễn.

“Như vậy đi, gần đây quán bar của bạn Ôn Chinh cũng dự định tổ chức một bữa tiệc thường năm trước kỳ nghỉ, anh ta gọi em đi cùng. Đến lúc đó chị gọi tổng giám đốc Ôn đi qua, đứng trước mặt anh ta bảo em và anh ta phải chia tay sau đó em sẽ giả vờ không đồng ý, chị lại mắng em một trận, muốn diễn thật thì tát hai cái cũng được rồi chị lôi em đi mất.”

Thịnh Thi Mông vuốt cằm nói: “Làm như vậy có thể thể hiện là em rất thích Ôn Chinh cho nên sống chết không muốn chia tay, là chị ra tay mới để cho hai người em chia tay.”

Thịnh Nịnh nhíu mày: “Quá drama quá.”

“Phải như vậy mới có thể khiến tổng giám đốc Ôn cho rằng anh ta tặng căn nhà này chị không thua thiệt á, nếu em cứ chia tay dễ như vậy tổng giám đốc Ôn còn tìm chị làm gì?”

Thứ Thịnh Nịnh nghĩ không phải là cái này.

“Nhất định phải tát sao?”

Thịnh Thi Mông sửng sốt một chút, giọng điệu rất sảng khoái: “Phải làm thật mới khiến tổng giám đốc Ôn tin tưởng năng lực của chị nha, không có việc gì thì chị tát đi, đừng quá nặng là được, nếu không bây giờ chị luyện tập tát vài cái thử xem?”

Thịnh Nịnh lắc đầu, lạnh nhạt từ chối: “Không được, chị không thích.”

Thịnh Thi Mông đỡ cằm, nheo mắt cười nhìn cô.

Đến buổi tối trước khi đi ngủ, Thịnh Thi Mông xem phim với Thịnh Nịnh, trong phim có một nữ phụ, diễn xuất của diễn viên kia cực kỳ tốt, cực kì độc ác sắc sảo, cách một màn hình cũng khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

Khi họ đi ngủ, Thịnh Nịnh nằm trong chăn, nhìn trần nhà rồi đột nhiên hỏi cô ấy: “Chị có ác như nữ phụ trong phim không?”



Thịnh Thi Mông hơi sững sờ, sau đó rất dứt khoát phủ nhận: “Chị không ác.”

Đột nhiên Thịnh Nịnh nghiêng người, đưa lưng về phía em gái nói: “Chị nhớ hồi nhỏ chị hay bắt nạt em lắm.”

Hồi nhỏ, Thịnh Thi Mông rất đáng yêu, tính cách cũng vui vẻ, những đứa trẻ xung quanh đều thích làm bạn với cô ấy.

Vì vậy, khi Thạch Bình nói với cô ấy rằng sau này có thêm một chị gái, trong lòng em gái hạnh phúc, rất mong được trở thành bạn bè với chị gái này.

Nhưng sau khi nhìn thấy người chị này, rõ ràng Thịnh Thi Mông cảm giác được chị ấy chán ghét mình, thậm chí còn không muốn nắm tay cô ấy đi học vào buổi sáng, ở trường cũng coi như không biết cô ấy, giống như họ là người xa lạ.

Khi đó Thịnh Thi Mông rất buồn, nói với mẹ chị gái không thích mình.

Mẹ ôm cô nói không trách cô, không phải cô ấy không được yêu thích, tất cả đều do lỗi cho mẹ, là lỗi của mẹ.

Nếu coi thường và lạnh lùng là một kiểu bắt nạt vậy thì nói là một kiểu bắt nạt.

Em gái Thịnh Thi Mông lúc ấy cũng cho rằng, có lẽ quan hệ giữa mình và Thịnh Nịnh cũng vậy.

Nhưng chờ bọn nhỏ hơi lớn một chút, có suy nghĩ và ý kiến của mình thì Thịnh Thi Mông mới phát hiện, so với sự bắt nạt thật sự thì sự lạnh lùng của Thịnh Nịnh có tính là gì đâu.

Thịnh Thi Mông vĩnh viễn không quên được mình bị các bạn nữ cùng lớp kéo vào nhà vệ sinh nữ, kéo khoá lại c ởi đồng phục học sinh, xối nước lên đầu cô, còn dùng bút marker rất khó chùi viết trên người cô, lý do rất đơn giản, bởi vì cô là con gái của kẻ thứ ba.

Các bạn nam sẽ không c ởi quần áo của cô nhưng bọn họ thích nghị luận sau lưng Thịnh Thi Mông, xem bộ dạng sau khi cô c ởi quần áo sẽ như thế nào.

Chỗ bọn nhỏ là nơi nhỏ, chuyện gia đình cũng có thể truyền rất xa, ngay cả các thầy cô cũng biết mẹ Thịnh Thi Mông là hồ ly tinh kẻ thứ ba cho nên mắt nhắm mắt mở làm ngơ chuyện này.

Thịnh Thi Mông không tiếp thu được sự thay đổi to lớn trong cuộc sống như vậy, trước kia bạn bè của cô đều thiện lương nhiệt tình như vậy, vì sao sau khi đến bên này lại biến thành như vậy?

Bị bắt nạt lần tiếp theo là trong một lần tan học, mấy bạn nam bạn nữ hợp tác kéo cô đến ngõ nhỏ cửa sau trường học, đúng lúc bị Thịnh Nịnh đi ngang qua nhìn thấy.

Thịnh Nịnh và bạn bè của cô đang đi với nhau, cô muốn đi lên thì người bạn kia ngăn cản Thịnh Nịnh.

“Nhỏ đó là con gái riêng của kẻ thứ ba phá hoại nhà cậu, cậu giúp nó làm gì?”

“Người làm kẻ thứ ba là mẹ nó chứ không phải nó.” Thịnh Thi Mông nghe Thịnh Nịnh bình tĩnh nói: “Nó là con gái của mẹ nó và chồng cũ.”

Thịnh Nịnh dùng hai chữ báo cảnh sát đuổi mấy thằng nhóc con nhóc này đi, c ởi đồng phục học sinh của mình ra phủ lên người Thịnh Thi Mông, lần đầu tiên để Thịnh Thi Mông ngồi sau yên xe đạp của mình rồi chở Thịnh Thi Mông trở về nhà.

Thạch Bình ở nhà chờ hai chị em về lại nhìn thấy bộ dạng Thịnh Thi Mông như vậy, bà ấy rất kinh ngạc, vội vàng hỏi cô ấy làm sao vậy.

Trước kia Thịnh Thi Mông bị bắt nạt, trước khi về nhà sẽ lau khô nước mắt, buộc tóc mặc quần áo một lần nữa cho nên Thạch Bình cũng không biết cô ấy đã trải qua chuyện gì ở trường.

Thịnh Nịnh lạnh lùng nói với Thạch Bình: “Đây là cái giá mà bà phải trả cho khi làm kẻ thứ ba của bố tôi.”

Nhất thời sắc mặt Thạch Bình trắng bệch, run rẩy muốn nói gì đó nhưng bị Thịnh Nịnh ngó lơ.

Cô trở về phòng của mình, đóng cửa lại như bình thường.

Thịnh Thi Mông được mẹ ôm an ủi, trong lòng lại tuyệt vọng nghĩ có lẽ Thịnh Nịnh chỉ giúp mình một lần, đến ngày mai cô ấy vẫn bị bắt nạt.

Nhưng đến ngày hôm sau, Thịnh Nịnh phá lệ ở nhà chờ cô ấy cùng đi học.

“Sau này chị đi học với em.” Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Thời gian tan học và nghỉ trưa em có thể đến lớp chị tìm chị, chị đã nói với các bạn cùng lớp, bọn họ là anh chị sẽ không bắt nạt em nhưng em không thể cãi nhau, có thể làm được không?”

Hốc mắt Thịnh Thi Mông ướt đẫm, dùng sức gật đầu: “Dạ được.”

Đột nhiên ký ức khép lại, Thịnh Thi Mông trở lại hiện thực nghiêng người ôm lấy Thịnh Nịnh từ sau lưng.

“Chị không ác.” Cô ấy nói một lần nữa: “Em biết.”

Nếu không phải có chị, thậm chí em còn không biết mình có thể sống đến ngày này hay không.

*

Bàn bạc với Thịnh Thi Mông ấn định thời gian và địa điểm cho tiết mục đầu tiên xong, nhiệm vụ kế tiếp chính là tìm khán giả.

Thịnh Nịnh cần tìm một khán giả, Ôn Diễn.

Nhưng bởi vì gần đây cô với Ôn Diễn hay gặp những chuyện khó xử cho nên cô không muốn chủ động tìm anh.

Huống hồ gần đây anh còn đi công tác, không có ở công ty.

Thịnh Nịnh đành phải tìm trợ lý Trần rồi hỏi thăm thử, muốn biết khi nào Ôn Diễn về Yến Thành.

Trợ lý Trần: “Anh cũng không rõ lắm, anh cũng nói bên ngài ấy rồi nhưng mấy ngày nay bên hợp tác cứ mời tổng giám đốc đi tham quan khắp nơi, ngài ấy cũng không từ chối cho nên vẫn chưa trở về."

*Từ nay, xưng hô với trợ lý Trần và Thịnh Nịnh là anh - em nha, hai người làm chung công ty, hơn nữa cũng có qua lại giúp đỡ.

Trợ lý Trần: “Thở dài.jpg.”

Thịnh Nịnh cảm thấy không sao cả, nghĩ thầm chỉ cần Ôn Diễn về trước bữa tiệc thường năm ở quán bar là được.

Bên này trợ lý Trần vừa mới gửi icon, tổng giám đốc Ôn đi trước liền thúc giục anh ta.

“Trần Thừa, sững sờ ở đó làm gì?”

Trợ lý Trần lập tức cất điện thoại, chạy hai bước đuổi theo bước chân Ôn Diễn.

Các đối tác đi bên cạnh Ôn Diễn, chậm rãi giới thiệu với anh ấy về các địa điểm tham quan nổi tiếng nhất trong thành phố của họ.

Mặt mày Ôn Diễn bình tĩnh, thỉnh thoảng khách khí phụ họa hai câu với đối tác.

Trợ lý Trần đi theo vài bước sau, không bao lâu điện thoại lại rung lên, anh ta thử làm lơ, kết quả điện thoại rung điên đảo, rung đến chân cũng rung theo nên thật sự nhịn không được lấy ra xem, không phải tin nhắn Thịnh Nịnh, là một cuộc điện thoại xa lạ đến từ nước ngoài.

Gần Tết, mấy cuộc gọi tin nhắn lừa đảo nhiều kinh khủng, trợ lý Trần không để ý tới, trực tiếp cúp máy.

Nhưng vẫn bị Ôn Diễn phát hiện.

“Cậu cầm điện thoại mãi, rốt cuộc làm gì thế?”

Trợ lý Trần phải giải thích: “Là mấy cuộc gọi tin nhắn lừa đảo.”

Rõ ràng là Ôn Diễn không tin: “Lừa đảo mà cũng cần trả lời lại à?”

“À, vừa rồi không phải, vừa rồi là Thịnh Nịnh gửi WeChat cho tôi.”



Ôn Diễn nhíu mày theo bản năng, hỏi: “Cô ấy nói gì với cậu?”

“Cô ấy hỏi khi nào ngài về Yến Thành.” Trợ lý Trần nói: “Tôi thấy hình như cô ấy rất

mong ngài về nhanh lên.”

*

Bởi vì ngày họp thường năm của Tập đoàn và quán bar rất gần nhau, cho nên hai tay Thịnh Nịnh đều đang chuẩn bị, lúc đi làm bận rộn ở công ty, lúc tan tầm ở nhà ôn tập kịch bản Thịnh Thi Mông viết cho cô.

Là sinh viên thực tập mới duy nhất làm việc bên phòng tổng giám đốc, đồng nghiệp của cả phòng làm việc của tổng giám đốc đều là tiền bối của Thịnh Nịnh, vai vế của cô là nhỏ nhất vì thế được các tiền bối thống nhất gọi là Tiểu Thịnh.

Vì là Tiểu Thịnh, đương nhiên công việc mệt mỏi tạp nham gì cũng giao cho cô làm hết.

Các cuộc họp thường năm trước đây, phòng làm việc của tổng giám đốc đều phụ trách sản xuất một chương trình, luận về trình độ sâu sắc của trí nhớ, từ trước đến nay chương trình do phòng tổng giám đốc làm đều là chương trình nổi bật trong tất cả các phòng ban của Tập đoàn.

Ví dụ như điệu nhảy tập thể của nhóm nhạc năm ngoái, lại ví dụ như sự siêu siêu thay đổi của năm kia.

Với tư cách là cấp trên nên tổng giám đốc Ôn chưa bao giờ tham dự chuyện này, dù sao một năm mới tổ chức một cuộc họp thường năm như vậy, muốn làm rộn ràng thế nào thì cứ làm thế ấy.

Thịnh Nịnh vẫn còn đang “đấu trí đấu dũng” với tài liệu phiên dịch của cô, đột nhiên chị Lệ gọi cô một tiếng, còn vẫy vẫy tay với cô: “Tiểu Thịnh, em lại đây một chút.”

Thịnh Nịnh buông văn kiện trong tay xuống, thành thật đi tới.

Chị Lệ giơ cằm lên người đàn ông bên cạnh: “Anh Trương, anh nói đi.”

Vị tiền bối anh Trương này ho khụ khụ, giọng điệu trịnh trọng: “Tiểu Thịnh, là như vậy. Gần đây các đồng nghiệp trong các bộ phận khác phản ánh với tụi anh, nói rằng năm ngoái tụi anh đãi mọi người một nhóm nhạc nhảy nhót, thực sự là quá cay mắt, một năm rồi mà cũng chưa quên được vì vậy năm nay họ hy vọng tụi anh sẽ làm một chương trình dễ chịu, thuận tiện rửa mắt và tâm trí của họ.”

Thịnh Nịnh càng nghe càng dự cảm không tốt: “Cho nên thì sao ạ?”

Anh tiền bối Trương đứng lên, long trọng cúi chào Thịnh Nịnh: “Cho nên tụi anh hy vọng năm nay em có thể đứng ra, vì tổng giám đốc của chúng ta mà vẻ vang!”

“...”

Mắt Thịnh Nịnh tràn đầy hy vọng nhìn về phía chị Lệ đang dẫn dắt cô.

Chị Lệ né tránh ánh mắt của cô, thản nhiên nói: “Ai bảo em là sinh viên thực tập, chuyện xui xẻo này em cứ thành thật nhận đi.”

Ngay cả quần áo bọn họ cũng mua sẵn trên mạng rồi, Thịnh Nịnh mở túi ra xem, sắc mặt không tốt lắm.

Anh tiền bối Trương tự hào nhướng mày: “Đẹp đúng không? Mấy người tụi anh chọn rất lâu mới chọn được, đi mặc thử xem nào.”

“Bây giờ luôn hả?” Thịnh Nịnh nhìn quanh một vòng bốn phía: “Dù sao đây cũng là nơi làm việc, mặc ở đây không tốt lắm đâu.”

“Ôi dào không có việc gì đâu, dù sao sếp của chúng ta cũng không có ở đây, tất cả mọi người là đồng nghiệp có xa lạ gì đâu, đi mặc thử đi, nếu không đúng size thì bảo họ đổi lại.” Anh tiền bối Trương tự tin làm mấy ngón tay “watching you” rồi nói: “Tiểu Thịnh, tụi anh đều coi trọng em, đừng để tụi anh thất vọng nhé.”

Thịnh Nịnh cầm quần áo, trước tiên nói trước cho bọn họ: “Mặc không đẹp đừng trách em nha.”

Một tiền bối khác lập tức tiếp lời: “Cười ẻ, em mà không mặc đẹp thì ai mặc đẹp nữa hả.”

Hình như mọi người quá tự tin với cô rồi.

Thịnh Nịnh đành phải đi vào toilet thay quần áo, sau khi thay xong cô nhìn mình trong gương, nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống mình.

Vì thế cô chụp ảnh trước gương gửi cho Thịnh Thi Mông, muốn hỏi ý kiến của em gái.

Kết quả Thịnh Thi Mông trả lời không đầu không đuôi.

Thịnh Thi Mông: “Xin chào, tuy rằng không biết cô là ai nhưng xin hãy trả lại thân thể chị tôi cho chị tôi.”

Thịnh Nịnh: “Nói tiếng người.”

Thịnh Thi Mông: “Trước khi trả lời câu hỏi này, em muốn hỏi trước, vì sao đột nhiên chị ăn mặc như vậy?”

Thịnh Nịnh: “Cuộc họp thường niên của công ty, đồng nghiệp của tổng giám đốc bảo chị mặc cái này.”

Thịnh Thi Mông: “Có phải chị có nhược điểm gì bị đám người tổng giám đốc bắt được không?”

Thịnh Nịnh: “Sinh viên thực tập không có quyền con người mà thôi.”

Thịnh Nịnh: “Em đừng ba láp ba xàm nữa, nói nghe coi, rốt cuộc thế nào?”

Thịnh Thi Mông: “Nếu em là đàn ông, có khi chúng ta sẽ có một mối tình ngăn cấm k1ch thích.”

Thịnh Thi Mông: “Aiss chít tịt, vì sao em không phải là đàn ông!”

Thịnh Thi Mông: “Là con gái thì thôi nhưng vì sao em lại là gái thẳng nữa!”

Thịnh Thi Mông: “Tin em đi, bất kì là trai thẳng nào cũng xem chị là món ăn ngon mlem mlem thôi!”

Thịnh Nịnh buồn nôn với em gái, không để ý đến em ấy nữa.

Nếu đã vượt qua chướng ngại tâm lý để thay quần áo thì tốt xấu gì cũng đi ra ngoài cho các tiền bối coi một chút.

Vừa mới đi ra khỏi toilet, chợt nghe thấy mấy tiền bối ngồi vây quanh tán gẫu đột nhiên đồng thanh nói: “Hả? Tổng giám đốc Ôn.”

*Raw là đây: 直男天菜

Hán việt là Trực nam thiên thái.

Dịch theo gg dịch là Chàng trai thẳng tắp Tiancai.

直男 là trai thẳng.

菜 gọi chung là rau.

天菜 là rau cần tây, trên zhihu bảo là rau cải trời, hay “món ăn trời cho” 天 là trời. (Theo gg dịch)

Theo như tìm hiểu của mình thì 天菜 đây là một từ không hay; những mỹ nhân được coi là đối tượng của tình một đêm trên boong thì gọi là “rau trời”.

Tiancai là một từ lóng trên internet ở Đài Loan. Nó đã phổ biến từ lâu. Hà Cảnh đã sử dụng cho nó. Nó giống như người Trung Quốc nói bạn là món ăn của tôi.

Mặc dù từ “Tiancai” hàm ý khen ngợi vẻ đẹp của một cô gái, nhưng về cơ bản nó có nghĩa là “khinh thường” và “coi thường”.

Có một khái niệm phổ biến trong thuật ngữ Internet, ví dụ: nếu XXX là kiểu yêu thích của tôi, nó sẽ được gọi là "XXX là món ăn của tôi" (phù hợp với mục tiêu theo đuổi đối tác). ——Ý nghĩa của từ "天 菜" có lẽ là phiên bản nâng cấp của "菜". Nếu "菜" chỉ là loại bạn thích, thì "Tiancai" là loại xuất sắc hơn loại bạn thích, và bạn không thích nó.

Mình để nguồn mà mình tham khảo ở đây nhé: https://www(.)zhihu(.)com/question/52050391