Chương 29: Đến bệnh viện

Edit: meowluoi

Kỳ Diệu

không

có cách nào tiếp nhận biến cố này. Nhất là khi



nghe chuẩn đoán sơ bộ bạn tốt bị chấn động não cường độ thấp cần kiểm tra,



lại rơi nước mắt lần nữa.

Não chấn động, chuyện lớn hóa

nhỏ, vận khí tốt, ngày mai có thể xuất viện, vận khí xấu,

không

chừng để lại di chứng gì đó, thậm chí khó giải quyết biến chứng - -

thật

may, chỉ diễn cảnh bình thường, nếu là phim võ thuật,

sẽ

biến thành thế nào chứ?

“Triệu tiên sinh,

anh

vừa mới

nói, người phụ nữ ngoài kia đẩy Tâm Hân sao?” Cố gắng xoa dịu tâm tình, Kỳ Diệu xoay người nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mắt đỏ bừng.

“Tôi tận mắt chứng kiến.” Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, mày nhăn lại, “Nhưng



ta

không

thừa nhận.”

“Những người khác

thì

sao?”

“Bọn họ đều

nói

không

nhìn thấy

rõ.” Lúc

nói

xong lời này, người đàn ông

không

tự chủ được hai tay chống nạnh, hiển nhiên là tức giận và bất đắc dĩ.

Mũi Kỳ Diệu đột nhiên chua xót.

Ban ngày Tâm Hân còn oán hận

nói

với



có người tìm cớ khıêυ khí©h, khi đó



không

có nghĩ tới, hóa ra tình huống nghiêm trọng hơn so với



tưởng tượng.

“Có phải bọn họ bắt nạt Tâm Hân

không?” Trầm mặc

một

lúc,



đột nhiên trầm giọng hỏi.

“Việc này

không

có, Tâm Hân là

một



gái

tốt, đa số mọi người đều có quan hệ tốt với



ấy. Chỉ là…” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thoáng qua cửa phòng, lại nhìn chăm chú

cô, “Trịnh Ái Viện ở hậu trường, mặc dù nhân phẩm

không

được tốt, nhưng

không

ai dám đắc tội



ta, thế nên

không

có chứng cứ chính xác, ai cũng

không

dám đứng ra chỉ



ta. Tình hình lúc đó tương đối loạn, mọi người đều lựa chọn giả ngu.”

Lời còn chưa dứt, Kỳ Diệu tức giận nắm chặt tay.

“Đúng rồi,



có số điện thoại của ba mẹ Tâm Hân

không?” Có lẽ bầu

không

khí có chút khẩn trương, người đàn ông họ Triệu đột nhiên mở miệng chuyển đề tài, “Lúc trước tôi nghe



ấy nhắc đến

cô,

không

có tìm được số bố mẹ



ấy, cho nên gọi cho



trước.”

“Số điện thoại ba mẹ cậu ấy tôi cũng

không

có, chỉ có thể đợi cậu ấy tỉnh rồi hỏi thôi.” Kỳ Diệu hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh trả lời.

“Như vậy à…” Người đàn ông suy nghĩ rồi lên tiếng, trong lúc nhất thời

không

có gì để

nói

tiếp.

Trong phòng bệnh lập tức trở nên an tĩnh lại. Bên ngoài, hình như có hơi ầm ĩ. Kỳ Diệu ngồi gần giường, cầm tay bạn tốt,

không

lâu sau, bởi vì trong hành lang truyền đến tiếng

nói

chuyện mà



nhịn

khôngnổi.

“Này này này…”



liền đứng dậy

đi

tới cửa phòng, Thích Mẫn Hạo đứng bên cạnh thủy chung

khôngnói

chuyện vội vàng duỗi tay ngăn cản

cô, “Chuyện của đoàn làm phim, em tùy tiện ra mặt cũng

khôngtốt.”

Thích Mẫn Hạo khuyên

cô, có thể



quan tâm bạn bè, lại nghe được bên ngoài tranh luận, cho nên

không

nghe lọt?

“Cái gì gọi là ‘Chuyện của đoàn làm phim’? Cái gì gọi là em ‘Tùy tiện ra mặt’?” Kỳ Diệu nghe, bỗng dưng nghiêng người, trợn mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt hơi khó xử, “Tâm Hân là bạn của em! Người phụ nữ ngoài kia hại cậu ấy thành thế này,

không

phải em nên

đi

đòi công đạo cho cậu ấy sao?”

Đúng vậy,



nghe thấy, Thích Mẫn Hạo chắc cũng nghe được



ràng. Cái người minh tinh tên “Trịnh Ái Viện” kia,



ràng hại người, lại còn có mặt mũi ở bên ngoài phòng người bị hại phát ngôn bừa bãi, vừa chối cãi bản thân

không

có làm, vừa

nói

châm biếm,

một

người

nhỏ

bé như Tâm Hân, té xuống

thì

làm sao? Diễn viên người nào

không

có va chạm chứ, yếu ớt như thế, làm nữ diễn viên làm gì? Ở nhà làm bình hoa tốt hơn.

“Công đạo phải lấy, nhưng em nên nghĩ lại

đi

thời cơ còn chưa tới!”

Trong lòng Thích Mẫn Hạo biết tiểu



nương là vì bạn tốt mà bất bình, nhưng trong lòng

anh

ta biết, xã hội này, nhất là trong giới nghệ sĩ phức tạp,

không

có lợi,

thì

không

giải quyết được vấn đề.

“Em tỉnh táo nghe

anh

nói, bây giờ chúng ta

không

có chứng cứ,

không

có nhân chứng…”

nói

xong, Thích Mẫn Hạo bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía người trẻ tuổi họ Triệu, “A,

anh

ta miễn cưỡng có thể coi là nhân chứng, nhưng những người khác đâu? Những người khác

nói

không

nhìn

rõ, chỉ là lời

nói

từ

một

phía, cho dù em mang chuyện này ra tòa, thẩm phán có thể kết luận được

không?”

Kỳ Diệu cắn chặt môi nghe, nước mắt mơ hồ rơi.

“Chuyện này, em nghe

anh, đừng xúc động. Công đạo, chúng ta

sẽ

lấy lại. Việc cấp bách trước mắt là bạn em mau chóng tỉnh lại, đợi hỏi người trong cuộc, chúng ta mới ra tay, em

nói

có đúng

không?”

Thích Mẫn Hạo hướng dẫn từng bước, cuối cùng Kỳ Diệu lý trí hơn.

anh

ta

nói…

không

có sai.

không

thể

không

thừa nhận, người đàn ông này động

một

chút là hi hi ha ha, đến thời khắc mấu chốt, lại tương đối có thể tin cậy.

“Em yên tâm, việc này

anh

đã

gặp rồi,

sẽ

không

ngồi yên.” Lúc này,



lại nghe Thích Mẫn Hạo

nói, “Có

anh

Thích ở đây, em còn sợ chuyện này

không

giải quyết được sao?”

Giương mắt nhìn người đàn ông vỗ vỗ ngực trước mặt

cô, nhớ lại thân phận của

anh



gái

nhịn

khôngđược nín khóc mỉm cười.

Đúng vậy…

anh

ta là người đại diện của Mạc Minh, dựa vào địa vị hai người và giao thiệp trong ngành giải trí,



không

tin



và Tâm Hân có thể cam chịu.

Nghĩ tới đây, Kỳ Diệu cảm kích, vội vàng cúi người chín mươi độ với Thích Mẫn Hạo.

“Cảm ơn

anh

Thích!”

“Ai nha mẹ ơi… Em làm cái gì vậy? Mau mau mau, đừng khóc, mau lau nước mắt

đi,

anh

không

muốn nhìn con

gái

khóc.”

Kỳ Diệu mang vẻ mặt đầy nước mắt cười với

anh

ta, lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Người đàn ông họ Triệu tên

một

chữ “Kiệt”,

anh

ta

không

biết hai người này có lai lịch như thế nào, người đàn ông mặc tây trang

đi

giày da, tràn đầy tự tin vỗ ngực bảo đảm,

anh

ta mơ hồ cảm thấy, người này e rằng lai lịch

không

đơn giản.

Nhưng bất luận như thế nào, khuyên giải

một

phen, người kích động nhất trong ba người xem như

đãtrấn định lại, Thích Mẫn Hạo bảo



ngồi xuống, cùng nhau tìm hiểu mọi chuyện.

Triệu Kiệt

nói

cho bọn họ biết,

anh

ta là vai nam số 4 trong bộ phim, là đối thủ với vai nữ số ba của Tề Tâm Hân, thế nên, hai người rất thân quen. Xế chiều hôm nay, Tề Tâm Hân từ bên ngoài vội vàng chạy vào, chụp ảnh

một

lát rồi diễn. Diễn cảnh



ấy và vai diễn nữ số hai Trịnh Ái Viện cãi nhau tại cầu thang, đạo diễn

yêu

cầu chia làm hai lần diễn, màn đầu diễn hai người cãi nhau, lần sau mới diễn cảnh Trịnh Ái Viện đẩy Tề Tâm Hân ngã xuống cầu thang. Sở dĩ an bài như vậy, bởi vì màn đầu còn diễn vài cảnh nữa, nếu trải nệm ở dưới lầu trước,

sẽ

ảnh hưởng đến quay hình. Nhưng mà, đoàn làm phim

không

thể

không

để ý đến an toàn của diễn viên, vì vậy bọn họ quyết định quay nửa trước, sau đó an bài thỏa đáng, mới để vai nữ số ba ngã từ

trên

cầu thang xuống.

Nhưng mà ai có thể ngờ, lúc hai người diễn cảnh đầu, ầm ĩ như

thật, càng ngày càng nghiêm trọng. Vốn đạo diễn còn

đang

cao hứng, cảm thấy hai



bé này diễn rất nhập tâm, ai ngờ lúc ông ta

đang

vui mừng, Tề Tâm Hân đột nhiên sợ hãi kêu

một

tiếng, sau đó ngã từ

trên

cầu thang xuống!

“Chuyện sau đó, tôi vừa

nói

cho hai người biết. Là tôi nhìn thấy, có thể Trịnh Ái Viện

không

thừa nhận, Tử Giảo

nói



ta chỉ đẩy

nhẹ

một

cái, ngay cả da Tâm Hân đều

không

có động đến. Tôi hỏi qua vài người khác, bọn họ đều

nói

góc độ

không

đúng, công bố chính mình

không

có lưu ý, tôi cũng

thật

sựphục bọn họ.”

Nhẫn nại nghe Triệu Kiệt

nói

xong, nội tâm Kỳ Diệu lại

không

kìm nén được tức giận, sắc mặt xanh mét.

Đúng lúc này, Thích Mẫn Hạo trầm tư

thật

lâu đột nhiên

nói.

“Cuộn phim lúc ấy còn

không?”