Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Động Tâm

Chương 35: Kinh ngạc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: meowluoi

“Tại sao phải hòa giải để chấm dứt việc lần này chứ?”

Trong buồng xe đột ngột vang lên tiếng



gái

chất vấn, hai người đàn ông đều ngừng lại.

“Diệu Diệu à… Việc này…”

“Thứ nhất, thế lực nhà họ Trịnh



không

thể tưởng tượng được, Trịnh Ái Viện xuất đạo ít năm,



ràng

không

có thành tích gì, nhưng giới nghệ sĩ lại

không

có vài người dám đắc tội



ta,



cảm thấy là vì sao? Thứ hai, bạn của



chỉ bị chấn động não

nhẹ, sau đó kiểm tra

không

có phát

hiện

ra vấn đề gì khác, vết thương

nhẹ

này có thể làm được gì?”

Làm người ta bất ngờ là, Thích Mẫn Hạo vừa định mở miệng lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ

nói

rõ, Mạc Minh tích chữ như vàng phá lệ cướp

đi

câu chuyện. Thích Mẫn Hạo

không

tự chủ được kinh ngạc, sau đó đột nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn



nương vẻ mặt căm phẫn.

“Thế nên ý của

anh

là, vì Tâm Hân bị thương

không

nghiêm trọng, vì thế lực nhà đối phương quá lớn, chúng ta phải cắn răng nuốt việc này vào trong bụng sao?”

Đáng tiếc,

anh

ta vừa định mở miệng

nói, lại bị Kỳ Diệu đoạt trước.

“cô

cắn nát răng được sao?”

“Tôi…”

Mạc Minh hỏi ngược lại

một

câu, hiếm thấy xoay người sang chỗ khác, đối mặt với ánh mắt dịu dàng của tiểu nha đầu.

“Xã hội

không

giống với tưởng tượng của

cô, ủy khuất như này mà chịu

không

nổi,



thật

sự

tốt nghiệp đại học rồi sao? So với

cô, bạn



hiểu được điều này, thế nên



ấy kệ người ta ở sau lưng dấu dao găm, chế tạo dư luận, trút cơn giận, liền bỏ qua chuyện này.”

“Đó là bởi vì…”

“Bởi vì



ấy biết, so với khóc lóc, cá chết lưới rách, giấu tài,



ấy muốn dùng thời gian và thực lực để chứng minh tất cả, đó mới là thứ vũ khí sắc bén nhất.”

Kỳ Diệu

không

phản bác được.



làm sao

không

hiểu được chứ, bọn họ là người trong giới giải trí, ngoại trừ Trịnh Ái Viện có bối cảnh lớn, mới xuất đạo chỉ có chút ít kiến thức, chỉ dựa vào năng lực của chính bản thân, như vậy đối với những người từng khoa tay múa chân, vênh mặt hất hàm sai khiến, bái phục dưới chân mình.

Rất



ràng, Tâm Hân

đã

chuẩn bị tâm lý, mới buông tha cho đối phương.

“Kỳ Diệu à, những lời Mạc Minh

nói

đều là

sự

thật. Trịnh Ái Viện miễn cưỡng

nói

lời xin lỗi, trắng đen trong lòng mọi người đều hiểu. Thanh danh



ta, mọi người

đã

sớm biết, cho dù bây giờ em

nói

với mọi người, chính Tâm Hân tự té xuống lầu, người khác chưa chắc

đã

tin.

nói

thật, chuyện này

anh

cũng

không

muốn hòa giải, nhưng về sau

anh

phát

hiện, lần này chỉ có thể ủy khuất Tâm Hân, chỉ có thể chấm dứt tại đây.”

Nghe Thích Mẫn Hạo dịu dàng

nói, Kỳ Diệu vẫn im lặng

không

nói

một

lời.

“Nhưng mà Mạc Minh, lời

nói

của cậu cũng đừng cứng nhắc như vậy, tính tình Kỳ Diệu cậu còn

khônghiểu sao? Nếu đổi lại là



ấy,

nói

không

chừng



ấy còn cười ha ha bỏ qua, nhưng người chịu tội là bạn tốt của



ấy, trong lòng



ấy đương nhiên tức giận. Cái này gọi là ‘Sẵn sàng giúp đỡ bạn hữu

không

tiếc mạng sống’, là

một

phẩm chất tốt, cậu đừng

nói

lạnh nhạt như vậy được

không?”

Ngay sau đó,



lại nghe thấy Thích Mẫn Hạo nghiêng đầu ‘Trách móc’ Mạc Minh, lại hơi xấu hổ.

“Cậu và



ấy thân quen như vậy sao?” Tôi và có ấy thân quen sao, “Quen đến mức hiểu



tính cách

côấy sao?”

Nhưng mà, hai người

không

nghĩ tới, nghe người đại diện

nói

một

tràng như thế, ảnh đế quốc dân chỉ chú ý tới

một

câu.

Thích Mẫn Hạo lúng túng,

không

phục trả lời: “Như thế nào

không

quen?



nương trượng nghĩa như vậy, nhân cách và phẩm chất cậu

không

nhìn ra sao?”

Râu ông nọ cắm cằm bà kia hỏi ngược lại, Mạc Minh

không

tiếp tục

nói

với

anh

ta.

Vì vậy, tình thế biến thành người lái xe thao thao bất tuyệt

nói.

anh

ta càu nhàu trong mười phút, phát

hiện

hai người

không

thèm để ý,

anh

ta mới nuốt nước miếng, ngậm miệng lại.

“Mặc kệ như thế nào, chuyện ngày hôm nay, cảm ơn hai người.” Ai ngờ

anh

ta

không

lên tiếng, Kỳ Diệu lại thình lình

nói.

“không

cần khách khí như vậy. Em và Tâm Hân đều là



gái

tốt, giúp đỡ



gái

tốt, là việc của người đàn ông phong độ.” Thích Mẫn Hạo

nói

xong, chọc Kỳ Diệu vui mừng.

“Nhưng mà Mạc tiên sinh, trong lòng tôi

không

đồng ý với lý luận của

anh.”

một

lát sau,



thu lại nụ cười, bĩu môi với người ngồi ghế phụ, “Đáng tiếc, lý tưởng rát lớn, thực tế lại khác. Tôi hiểu, thỏa hiệp cũng là

một

loại bảo vệ, thế nên, vẫn cảm ơn

anh

đã

ra mặt thay Tâm Hân.”

“Tôi

không

muốn thay ai ra mặt, cũng

không

cần



cảm ơn.” Đối phương

không

mặn

không

nhạt phủi bỏ liên quan đến bản thân.

Kỳ Diệu

không

chút do dự giật giật khóe miệng.

“Vậy coi như, chiều nay

không

cần làm điểm tâm ngọt rồi.”

“…Tôi chưa

nói



không

cùng



lên lầu à.”

“Việc này,

anh

không

theo tôi lên lầu, là muốn cùng

anh

Thích

đi

ăn riêng sao? A đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ tới,

không

phải

anh

rất thích sạch

sẽ

sao? Những đồ ăn trong nhà hàng sao

anh

có thể ăn được nhỉ?

không

sợ món ăn còn chưa rửa sạch sao?”

“…”

Mạc Minh im lặng

không

còn gì để

nói, Thích Mẫn Hạo kìm nén

không

được, phun ra tại chỗ.

“Phốc… Diệu Diệu em

không

hiểu đâu, vấn đề này, chôn sâu trong lòng

anh

rất lâu rồi. Nhưng mà,

anhsợ hỏi ra miệng, chọc phá cửa sổ này, về sau Mạc Minh nghĩ đồ ăn bên ngoài

không

sạch

sẽ, cậu ấy

sẽkhông

chịu ra ngoài ăn cơm, vậy

anh

phải làm sao?

không

lẽ mỗi ngày đều phải nấu cơm cho cậu ta?”

“không

sao, bây giờ có em ở đây, mỗi ngày

sẽ

cho các

anh

ăn chùa.”

“Muốn tăng tiền lương sao?”

“anh

lo cái gì, dù sao tiền này cũng

không

phải của

anh.”

“Có lý.”

Thích Mẫn Hạo cười gật đầu với người ngồi sau qua kính chiếu hậu, cuối cùng ảnh đế đại nhân

khôngthể nhịn được nữa.

“Hai người

nói

đủ chưa?”

Hai người buồn cười.

Lần đầu tiên chứng kiến ảnh đế quốc dân cam chịu, cảm thấy có chút vui vẻ.

Bầu

không

khí bên trong xe dần dần hài hòa, cuối cùng, ảnh đế quốc dân vẫn mặt đen

đi

theo



nương lên lầu. Kỳ Diệu xào hai món đơn giản, chưa

nói

tới phong phú, nhưng món ăn đa dạng, đủ dinh dưỡng, cơm trưa mọi người dùng rất vừa lòng.

Sau khi ăn xong, Kỳ Diệu giống như mọi ngày

đi

rửa bát,

đã

thấy Thích Mẫn Hạo rón rén

đi

tới.



không

nói

hai lời, khéo léo biểu đạt “Lệnh đuổi khách”.

“anh

Thích,

anh

và phòng bếp bát tự

không

hợp,

anh

đừng vào đây.”

Thích Mẫn Hạo: “…”

Thu hồi ai oán

không

còn gì để

nói,

anh

ta đè thấp giọng

nói

với

cô: “không

phải

anh

đến giúp,

anh

tới là để

nói

cho em biết, Mạc Minh muốn ở đây chợp mắt, buổi trưa

anh

còn có việc phải

đi

ra ngoài

mộtchuyến, hai giờ rưỡi em đánh thức cậu ấy hộ

anh.”

“Vâng ạ,

không

thành vấn đề.” Kỳ Diệu thấy

anh

ta giảm

nhẹ

âm

lượng, suy đoán chắc Mạc Minh ngủ rồi, liền

nhỏ

giọng

nói.

Nhận

sự

ủy thác của người này,



không

lường trước được, nửa tiếng sau,



chứng kiến

một

mặt mà ảnh đế

không

muốn người ta biết.

không

sai, ảnh đế quốc dân ngã xuống đất.

Kỳ Diệu

đi

ngang qua vừa vặn nghe được tiếng “Bịch”, quay đầu lại nhìn thấy đường đường là ảnh đế quốc dân che đầu từ

trên

sàn nhà ngồi dậy,



nương lúc trước còn thấy

anh

nằm

trên

ghế salon cũng kinh ngạc đến ngây người.

“anh

anh

anh…

anh

không

có sao chứ?”



kinh ngạc

một

lúc lâu, mới nhớ tới

đi

đỡ Mạc Minh ngủ mơ hồ bị ngã.

“…” Người đàn ông sờ sờ chán bị



đỡ lên, sau đó,

anh

mới phát

hiện

một

hiện

thực tàn khốc.

Bộ dáng

anh

ngã từ

trên

ghế salon xuống sàn nhà, chắc

đã

bị Kỳ Diệu nhìn thấy.

Mạc Minh cảm thấy

anh

và chiếc ghế sofa này đối nghịch nhau - -

một

lần

thì

bị hai đứa con trai trông thấy

anh

xấu mặt, lần này

thì

bị

một

người ngoài nhìn,

anh

thật

sự

là…

“Mấy giờ rồi?” Nhưng dưới tình cảnh này, người đàn ông chỉ có thể trốn tránh, mặt

không

chút thay đổi,

không

trả lời hỏi ngược lại.

“Hơn hai giờ…” Kỳ Diệu nhìn

anh

từ

trên

xuống dưới, thầm nghĩ rằng tôi hiểu

anh

muốn

nói

sang chuyện khác…

“Tôi

đi.” Mạc Minh làm bộ như

không

nhìn thấy ánh mắt của

cô, nghiêng người

đi

về phía toilet.

“Nhưng mà

anh

Thích còn chưa trở lại.” Kỳ Diệu đuổi theo

anh.

“Cậu ấy

không

trở về, tôi

không

thể

đi

sao?” Mạc Minh vẫn

đi

về phía trước.

“không



anh

ấy,

anh

đi

thế nào?”

“…”

Cho nên, trong mắt



anh

là đồ bỏ

đi

sao?

không

có người đại diện cửa cũng

không

ra được chắc?

Ảnh đế quốc dân dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn chăm chú tiểu



nương sau lưng.

anh

không

hiểu, chính mình lưu lại ấn tượng sai lầm này cho



khi nào?

“Sáu giờ tối thứ sáu tuần sau, Thích Mẫn Hạo từng đề cập với



yến tiệc đêm đó, thϊếp mời tôi

sẽ

bảo cậu ấy mang đến cho

cô.” Năm giây sau, mặt

anh

không

biểu cảm quay đầu

đi,

không

mặn

không

nhạt ném xuống

một

câu như vậy.

“A, tôi biết rồi. Nhưng mà

anh

thật

sự

muốn

đi

sao? Gọi xe à?” Kỳ Diệu cảm thấy nên cưỡng chế ép

anhquay lại.

Mạc Minh mới bước được hai bước liền ngừng lại.

anh

nghiêm mặt đứng đó

một

lúc lâu, lại bước tiếp, tiến vào toilet.

Cửa “Lạch cạch”

một

tiếng đóng lại, ngăn cách với



nương

đang

ở bên ngoài.

Kỳ Diệu đành phải im lặng rời

đi.

Hừ…

đi

thì

đi, đỡ phải mất thời gian



làm điểm tâm cho

anh!

Đúng vậy!



cần phải

đi

thuê lễ phục!



đang

suy nghĩ đột nhiên có

âm

thanh sau lưng làm



sợ hết hồn.

“Điểm tâm



nói

đâu?”

Hai phút sau, vẻ mặt Kỳ Diệu đau khổ chạy vào phòng bếp làm điểm tâm ngọt.



không

hiểu, ảnh đế đại nhân lại nhớ câu

nói



thuận miệng

nói

hai giờ trước, mặt mũi còn bày tỏ mất hứng, vì



không

có làm điểm tâm.

không

phải chán ghét điểm tâm của



sao? Vì sao ngủ

một

giấc rồi còn nhớ!

Lời

nói

này,



không

mở miệng hỏi, dù sao chính



hứa, cho dù là có tiếng mà

không

có miếng, nhưng nếu là biểu đạt cảm ơn, cũng

không

thể tùy tiện nuốt lời?

Kỳ Diệu đành phải kìm nén bất mãn, an phận thực

hiện

lời hứa của mình.

Vài ngày sau, đến ngày theo Mạc Minh

đi

dự tiệc. Giữa trưa Kỳ Diệu bắt đầu bận việc, quét dọn trong nhà sạch

sẽ, thay Mạc Du, Mạc Nhiên chuẩn bị bữa tối, trang điểm thay lễ phục, đeo trang sức trang nhã.

Vì để



có trạng thái tốt tham dự tiệc, Thích Mẫn Hạo chủ động nhận nhiệm vụ đưa hai đứa bé về nhà, giúp



tiết kiệm thời gian.

Sáng tinh mơ bọn tiểu tử nghe

nói

đêm nay chị và ba

đi

dự tiệc, tỏ ra hưng phấn hơn so với người trong cuộc là Kỳ Diệu. Vừa về tới nhà, bọn chúng

không

quan tâm bài tập về nhà, rửa tay xong liền “Bịch bịch bịch” chạy tới cửa phòng khách, ngó dáo dác muốn biết động tĩnh bên trong.

“Làm gì thế? Con

gái

đang

thay quần áo, hai đứa bé trai lén lén lút lút ở chỗ này làm gì?” Thích Mẫn Hạo vung tay, vỗ

nhẹ

vào đầu hai tiểu gia hỏa, bọn chúng lần lượt nghiêng đầu, sờ đầu hướng

anh

ta chu môi.

“Chú Thích dùng từ

không

đúng, chúng cháu

không

có lén lén lút lút.”

“Đúng vậy, chúng cháu chỉ muốn nhìn bộ dáng chị mặc lễ phục mà thôi.”

Hai tiểu gia hỏa

không

phục, ngước khuôn mặt

nhỏ

nhắn thanh minh.

“Muốn nhìn, sao

không

đợi chị ấy mặc xong rồi nhìn? Núp ở cửa làm gì được coi là

anh

hùng hảo hán.”

Mạc Du, Mạc Nhiên vẫn

không

phục cong môi.

Bọn chúng muốn được nhìn…

đang

nghĩ như vậy, cửa phòng sau lưng “Két”

một

tiếng mở ra, hai tiểu gia hỏa

không

hẹn mà cùng quay đầu lại, hai mắt lập tức tỏa sáng.

“Oa! Chị

thật

xinh đẹp!”

Đừng

nói

là hai đứa bé năm tuổi, Thích Mẫn Hạo

đã

gặp nhiều mỹ nữ trang phục lộng lẫy cũng kinh ngạc

một

phen.

“Wow… Diệu Diệu, ánh mắt của em

không

tệ, lễ phục như này là thích hợp nhất, em lại có thể tìm được!”

Người đàn ông vui vẻ trong lòng tán thưởng, nhìn tiểu



nương mặt mày rạng rỡ ở phía trước bọn họ xoay

một

vòng.

“Thế nào? Tạm được đúng

không?”

“Được! Tuyệt đối được!

anh

còn lo lắng em mặc quá đẹp, đến lúc đó mọi người chấn động, thế

thìkhông

ổn.”

Kỳ Diệu lúng túng.

“sẽ

không… Em chọn bộ tương đối giản dị, chính vì nhớ kĩ lời

anh

nói

trước đây, phải an phận.

anh

xem, em trang điểm cũng nhạt.”

nói

xong, Kỳ Diệu cố ý tiến lại gần, để Thích Mẫn Hạo nhìn

rõ.

“Được rồi,

anh

nói

này, em trời sinh

đã

quyến rũ,

không

trách được quần áo. Dù sao em vẫn nhớ lời

anhnói

trước đó, liền

không

thành vấn đề.”

Kỳ Diệu gật gật đầu.



đương nhiên phải nhớ kỹ, đến lúc đó có người nào hỏi quan hệ giữa



và Mạc Minh, liền

nói

là bạn thân của

anh.

“Đúng rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa, nhanh

đi

xuống lầu

đi.

anh

nghĩ Mạc Minh đến rồi, đừng để cậu ấy đợi lâu, cậu ấy

sẽ

không

vui đâu.” Thích Mẫn Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ

trên

tay

một

chút, nhìn Kỳ Diệu nhắc nhở.

“Vâng.”



nương gật đầu đáp ứng, cúi đầu sờ đầu hai tiểu gia hỏa, “Mạc Du, Mạc Nhiên, chị và ba em ra ngoài, buổi tối

sẽ

quay về. Các em ở nhà ngoan, chú Thích

sẽ

ăn tối với các em.”

Hai đứa bé sinh đôi cùng gật đầu, để



yên tâm.

“Chị

đi

chơi vui vẻ!” Tuy hai người thích ăn cơm với chị, nhưng bọn chúng vẫn cao hứng đưa chị ra đến cửa, vẫy tay với

cô.

Kỳ Diệu vui vẻ

đi

xuống lầu, mở cửa chính tầng dưới,

đã

thấy Mạc Minh dựa

trên

cửa xe, ôm hai tay trầm tư.

không

thể

không

thừa nhận, hình ảnh này quả thực… Qúa đẹp trai.

Đúng vây, bởi vì tham dự tiệc, Mạc Minh ăn mặc so với ngày thường cẩn thận hơn. Cho dù vẫn là tây trang giày da, nhưng nhìn ra được,

anh

ăn mặc rất cẩn thận. Lại nhìn chiếc xe thể thao chưa thấy qua, bóng loáng đen nhánh, hình như có thể soi gương được.

Xe xứng với trai đẹp,

thật

sự

là cảnh đẹp ý vui.

Kỳ Diệu che giấu trái tim đập nhanh, bước nhanh tiến lên.

“Xin lỗi,

không

để

anh

chờ lâu chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »