Chương 36: Thân sĩ

Edit: meowluoi

Mạc Minh nhìn chằm chằm mỹ nhân cười

nói

ríu rít

một

lát, lắc đầu

không

nói

lời nào, xoay người thay



mở cửa xe. Trong nháy mắt Kỳ Diệu bị động tác thân sĩ này của

anh

làm kinh sợ, dù sao từ xưa đến nay lúc



lên xe, chưa có ai mở cửa xe cho

cô.

Nhưng bất luận như thế nào,



vẫn nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ.

Tiểu nha đầu

không

biết là, người kinh ngạc vì chuyện lúc nãy

không

chỉ có mình

cô.

Mạc Minh

không

hiểu,

anh

đã

từng gặp rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp trang nhã, nhưng vừa mới nhìn thấy

cô,

anh

vẫn cảm thấy giật mình.

Xe thể thao bắt đầu

đi, người đàn ông tuấn tú lịch

sự

tiếp tục lái xe, mắt giống như nhìn thẳng nhưng thi thoảng vẫn liếc sang ghế bên cạnh nhiều lần.



gái

ngồi

trên

ghế lái phụ mặc bộ lễ phục màu trắng lộ vai,

trên

mặt trang điểm nhàn nhạt.



buộc tóc dài lên cao, đeo vòng tai và dây chuyền, cả người sáng láng. Kỳ quái là, lễ phục của



không

phải là trang phục hiếm, kiểu dáng phức tạp, màu sắc cũng

không

nổi bật, đồ trang sức đeo cũng

không

dính dáng đến hai chữ “Quý báu”. Nhưng

không

biết vì sao, cách ăn mặc như vậy làm hai mắt

anh

sáng lên.

Lái xe

không

thể phân tâm.

Khuyên bảo chính mình xong, Mạc Minh

không

nghĩ tiếp nữa, nhìn thẳng tập trung lái xe.

Ảnh đế quốc dân là

một

mỹ nam tử yên tĩnh, người bên cạnh

không

nói

lời nào,

anh

sẽ

không

chủ động bắt chuyện,

anh

giữ lại chút sức, để tí nữa ứng phó với các nhân vật nổi tiếng. Khách quan mà

nói, Kỳ Diệu

không

có cách nào bình chân như vại như

anh,

một

lát sau khi tiếng đèn

trên

đường vang lên, cuối cùng



không

kìm nén được nữa, bắt đầu câu chuyện.

“Cảm ơn

anh

đã

tới đón tôi.” Vốn muốn mang thϊếp mời ném cho

cô, để



tự mình

đi

đến.

“không

sao.”

“…”

Được rồi,



đã

sớm nghĩ đến, dùng cái này làm mở đầu câu chuyện, nhất định

sẽ

tẻ ngắt.

Tiểu nha đầu tự đánh giá, lại hỏi: “Yến hội khoảng mấy giờ

thì

kết thúc?”

“không

quá mười giờ.”

“À…”

anh

không

thể

nói

nhiều hơn hai câu sao?

Kỳ Diệu oán thầm.



không

có bản lĩnh câu dẫn

anh

nói

chuyện, vẫn là nên an phận nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa nghĩ tới,



liền nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

không

lâu sau,



cảm thấy hơi lạnh, hai tay để

trên

đùi ôm lấy cánh tay. Khoảng nửa phút sau,



đột nhiên cảm giác được, gió mát thổi vào mặt,

âm

thanh tiếng còi vang vọng bên tai cũng

nhỏ

hơn.



mở mắt ra nhìn, phát

hiệnlà Mạc Minh im lặng

không

tiếng động thả mui xe xuống.

Đây là vì



lạnh, cho nên quan tâm



sao?

Kỳ Diệu hy vọng chính mình

không

nghĩ nhiều, nhưng mà, vừa định mở miệng

nói

tiếng “Cảm ơn”, lại sợ tự mình đa tình nên im

không

nói.

Hai người cứ như vậy bình an

đi

đến yến tiệc. Còn chưa vào trong, Mạc Minh

đã

ẩn

chứa vui vẻ, cong tay hướng Kỳ Diệu. Kỳ Diệu ở bên cạnh nhìn gò má hoàn mỹ của

anh, thầm nghĩ

không

hổ là ảnh đế, sau đó im lặng khoác cánh tay

anh.

Tuấn nam mỹ nữ

đi

vào hội trường, cộng thêm trong đó có ảnh đế quốc dân nổi tiếng, tất nhiên là rất nhanh hấp dẫn vô số ánh mắt. Vài người Kỳ Diệu

đã

từng gặp và chưa gặp tiến lên chào hỏi, Mạc Minh đều lễ phép trả lời.

Khéo léo tìm từ, tươi cười dịu dàng,

không

người nào tìm được sai lầm.

Nếu

không

phải biết được nhân cách

thật

của

anh, Kỳ Diệu

sẽ

lầm tưởng,

anh

là tài tử nhà giàu trẻ tuổi đẹp trai.

Đương nhiên, ngoài

âm

thầm ngưỡng mộ ảnh đế quốc dân cường đại,



còn ứng phó với đủ loại ánh mắt ái muội, tìm tòi nghiên cứu hoặc khıêυ khí©h.

Các người đều hiểu lầm rồi!

thật

sự

là hiểu lầm rồi! Tôi chỉ là người hầu

nhỏ

của

anh

ta mà thôi!

Tuy trong lòng gào thét, nhưng

trên

mặt



vẫn làm dáng vẻ dịu dàng, như chim

nhỏ

nép vào người,

côchỉ mong Mạc Minh, lại đây giả vờ đánh đấm



mà thôi.

Chắc là tiểu



nương lớn lên quá non mà Mạc Minh từ đầu đến cuối lại giống như

anh

trai chăm sóc

cô, cuối cùng

thì

mọi người cũng

không

nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ là

một

tiểu



nương

đi

theo đến vui chơi giải trí.

Nửa tiếng sau, Kỳ Diệu thừa dịp Mạc Minh

đang

xã giao liền trốn trong góc khuất, thở phào

nhẹ

nhõm.

Mẹ nó, sớm biết thế này



đã

đóng giả con trai đến cùng với Mạc Minh, ít nhất

thì

không

có người hiểu lầm, còn nhìn chằm chằm



hỏi han.

“A…”

Đổi tư thế đứng,



chợt thấy gót chân đau nhói.

Quả

thật

hôm nay



còn mắc

một

sai lầm, chính là

đi

giày cao gót chín cm, lại

không

dán băng keo ở chỗ gót chân!

Kỳ Diệu quyết định, thời gian tới



sẽ

không

đứng, có thể

không

động liền quyết

không

đi

tới

đi

lui.

Tiểu



nương ngắm nhìn bốn phía, tìm

một

ghế sofa ngồi xuống.

Trong đám người,



không

tìm thấy bóng dáng của Mạc Minh - - còn

nói

muốn dẫn



quen biết vài người tai to mặt lớn đấy!



bĩu môi.

Được rồi, bây giờ nên ăn chút gì đó cho no bụng

đã

khi khác

nói.

Tiểu nha đầu ngồi nghỉ ngơi năm phút, đứng dậy

đi

đến khu đồ ăn lấy ít điểm tâm. Mười phút sau,

côliên tục đắm chìm trong ba chữ “Ăn ăn ăn”, thế nên

không

để ý người đàn ông càng ngày càng đến gần. Mạc Minh đứng bên cạnh



khoảng hai phút, trong lúc vô tình



ngẩng đầu mới phát

hiện

ra

anh.

Kỳ Diệu thiếu chút nữa bị sặc.

Ảnh đế quốc dân hơi nhíu mày nhìn chăm chú,



nhấp

một

ngụm đồ uống, miễn cưỡng nuốt điểm tâm trong miệng xuống, mới ngẩng đầu cười tủm tỉm

nói: “anh

trở về…”

Mạc Minh nhìn xung quanh, thấy có ít người ở chỗ này,

anh

ngồi xuống bên cạnh

cô, đè thấp giọng

nói: “không

phải



muốn quen biết mấy người trong giới danh nhân sao? Sao lại trốn ở đây ăn như heo thế?”

“…”

không



một

chút phòng bị, bị

anh

độc miệng

nói.

“Tôi chỉ có bốn mươi lăm kg, cao 1m60, chỉ số BMI là 17.6,



ràng là hơi gầy.” Kỳ Diệu trợn to mắt, nhìn chằm chằm mặt

anh, quăng cho

anh

ánh mắt

sự

thật

khoa học.

“cô

cảm thấy cái này đáng kiêu ngạo sao?” Mạc Minh nhàn nhạt hỏi ngược lại.

“Tôi chỉ chứng minh, tôi

không

phải là ‘Trư’.” Tiểu nha đầu nhíu mày, trừng mắt với

anh.

Mạc Minh cảm thấy bộ dáng của



rất buồn cười, cho đến khi ánh mắt

anh

nhìn

một

phần

nhỏ

vụn bánh

trên

môi

cô.

Giống y hệt con mèo trộm ăn quên lau miệng - -

không

hiểu được tại sao, trong đầu

anh

chợt xuất

hiệnso sánh chuẩn xác này.

Lát sau, Kỳ Diệu



nương cây ngay

không

sợ chết đứng nhìn người đàn ông duỗi tay tới.



ngẩn người,

không

hiểu

anh

muốn làm gì.

Nhưng mà, mấy giây sau, lúc



hiểu ra

thì

mặt liền đỏ lên, hận

không

thể đào

một

cái hang chui xuống.

Vì sao

anh

đột nhiên ở trước mặt



đóng vai dịu dàng như thế, nam thần quốc dân tác phong rất nhanh nhẹn! Vì cái gì!

Kỳ Diệu cảm thấy, rất lâu rồi



chưa có mất mặt như thế này.

Quả

thật, ăn xong điểm tâm quên lau miệng còn chưa tính, lại còn có vụn bánh

trên

môi; lưu lại dấu vết tham ăn, thế nhưng lại bị ảnh đế quốc dân nhìn thấy; bị ảnh đế quốc dân phát

hiện

còn chưa tính, hôm nay ảnh đế quốc dân lại đa nhân cách, giúp



lấy vụn bánh xuống!

Tiếp đến có phải là

anh

cười đáng

yêu

với

cô, sau đó đem vụn bánh cho vào trong miệng!

không

cẩn thận nghĩ quá nhiều, Kỳ Diệu chỉ muốn đánh bay ý niệm trong đầu.

Mặt



đỏ hơn, nhìn Mạc Minh dùng khăn giấy, sau đó ném vào trong thùng rác.

“Ăn no chưa?”

anh

làm như

không

có việc gì hỏi

cô.

“Ừm…”



cúi đầu xuống,

không

dám nhìn thẳng mặt

anh.

“Ăn no

thì

đi

dạo

một

vòng với tôi, đêm nay đỡ phải biến thành bốn mươi sáu kg.”

“…” Ảnh đế độc miệng, ảnh đế châm chọc, mọi người mau lại đây vạch trần diện mục

thật

của

anh!

“không

phải

nói

muốn quen nhân vật nổi tiếng sao?” Có lẽ thấy Kỳ Diệu

không

đứng dậy, Mạc Minh tốt tính

nói

câu đứng đắn.

Tiểu nha đầu chậm rãi đứng dậy, để đồ ăn

trên

tay xuống.

Người đàn ông

đi

phía trước,



đi

phía sau,

đi

chưa được vài bước,



liền nhìn thấy

anh

đưa khăn giấy cho

cô.

Kỳ Diệu im lặng nhận khăn giấy, đột nhiên cảm thấy ảnh đế “Cố làm ra vẻ” kỳ

thật

cũng rất tốt.

Hai người kết thúc

một

đoạn chuyện ngắn xen vào, từng người thay vẻ mặt mỉm cười xã giao,

đi

vào đám người.

Mạc Minh tiến cử, Kỳ Diệu quen biết vài ông trùm, đối phương vừa nghe

nói



tên là “Kỳ Diệu”, lúc này liền mang tên



và Mạc Minh liên lạc với nhau.

“không

trách được Mạc Minh chịu dẫn người tới đây chứ, hóa ra lại có thêm duyên phận.”

Ông trùm của nhóm cởi mở cười to,

không

e dè mang hai người trẻ tuổi ra đùa giỡn.

Nhưng

nói

đi

thì

phải

nói

lại, tên hai người bọn họ…

thật

đúng là có duyên.

Chuyện này

đã

sớm bị Thích Mẫn Hạo trêu đùa, Mạc Minh và Kỳ Diệu

không

thay đổi sắc mặt, ứng đối tự nhiên.

Sau dạ tiệc, tiểu



nương thu hoạch tương đối khá. Mấu chốt vấn đề chính là, vạn

sự

khởi đầu nan, có tiền lệ đêm nay, sau này



đi

theo Mạc Minh

sẽ

thuận lợi và thích ứng hơn nhiều.

Thế nên ngồi

trên

xe

anh

quay về, tâm tình



rất sung sướиɠ.

Duy nhất

không

hoàn mỹ chính là đêm khuya, gió giống như hơi lạnh. Kỳ Diệu đóng cửa kính xe, dùng tay ôm lấy cánh tay, vẫn cảm thấy hơi lạnh. Mạc Minh liếc trộm

cô, mở máy sưởi trong xe.

Tháng chín mở máy sưởi,

anh

đúng là điên rồi.

không

lâu sau, người đàn ông cởϊ áσ khoác ngoài, tiện tay gác nó qua

một

bên.

Kỳ Diệu đương nhiên lưu ý động tác của

anh. Ánh sáng lung linh trong bóng đêm,



nghiêng đầu nhìn

anh, phát

hiện

hôm nay

anh

mặc áo sơ mi trắng,

thật

sự

là… Rất đẹp trai.

không

nhớ



ai

đã

từng

nói, chỉ có người đàn ông có thân hình hoàn hảo, mới có thể nhìn thông qua áo sơ mi. Lúc này,



nhìn chăm chú thân hình thon dài của người đàn ông

anh

tuấn tiêu sái, tim đập nhanh hơn.

“anh… Cảm thấy nóng sao?”

“Ừm.”

“Vậy

anh

tắt điều hòa

đi.”

“không

cần.”

Trò chuyện với



gái, người đàn ông vẫn chăm chú nhìn đường, cũng

không

đối mắt với

cô. Nhìn gò má

anh, trong lòng Kỳ Diệu bỗng sinh ra

một

chút cảm giác khác thường.

Lần này,



có thể khẳng định,

anh

quan tâm

cô.

Thực ra…

anh

rất có phong độ thân sĩ, cũng rất chu đáo…

Bên môi tràn ngập vui vẻ

không

thèm che giấu, tiểu



nương mím môi, mắt nhìn phía trước,

khôngnhiều lời nữa.

Có lẽ là hơi mệt, lúc Mạc Minh lái xe đến nhà, tiểu nha đầu bên cạnh

đã

ngủ. Thấy



nghiêng đầu,

không

hề đề phòng, Mạc Minh vươn tay về phía



dừng lại

một

chút, nhưng cuối cùng vẫn đẩy cánh tay

cô.

“Ừm?” Kỳ Diệu giật mình tỉnh lại, thấy ảnh đế quốc dân mặt

không

thay đổi nhìn

cô.

“Đến.”

“A… ngại quá…”

Kỳ Diệu dùng sức trợn to mắt, làm cho chính mình thanh tỉnh

một

chút,



vô ý thức sờ sờ hai bên khóe miệng, tin thứ đó

không

có xuất

hiện, mới cười cười với Mạc Minh, mở miệng

nói

cảm ơn.



không

nghĩ tới, lúc



nghiêng đầu muốn đẩy cửa

đi, đối phương thình lình gọi



lại.

“Mặc áo này vào.”

Áo?

Kỳ Diệu ngẩn người, cuối cùng mới chú ý tới, áo tây trang Mạc Minh

đang

nhìn.



lập tức phản ứng lại.

“không

cần đâu!”



khoát tay liên tục, “Lên lầu có

một

đoạn đường, tôi

không

lạnh.”

“Bên trong xe có điều hòa, bên ngoài lạnh lẽo,



chắc chắn

một

lạnh

một

nóng,



sẽ

không

bị cảm mạo chứ?”

“không

sao đâu.”

“Vậy nhỡ đâu cảm mạo

thì

sao? Lây bệnh cho Mạc Du, Mạc Nhiên

thì

thế nào?”

Kỳ Diệu mặt cứng đờ. Vừa vặn trong lúc mấu chốt,



còn hắt hơi

một

cái.

May mắn



phản ứng nhanh, kịp thời bịt mũi, quay mặt

đi. Nhưng mà, lúc



quay đầu lại, mặt người đàn ông trầm lại.

Làm người quả nhiên

không

thể quá tự tin.

“Cầm lấy, đừng lãng phí thời gian của tôi.” Vẻ mặt Mạc Minh

không

vui

nói, Kỳ Diệu ngoan ngoãn cầm lấy áo của

anh.

“Vậy cảm ơn… Tôi

đi

lên đây,

anh

đi

đường cẩn thận.”

Kỳ Diệu cầm lấy áo tây trang, bên ngoài từng trận gió đêm, quả nhiên hơi lạnh.



vội vàng mặc áo của Mạc Minh, cảm thấy ấm áp hơn.

Mặc quần áo của người ta,



vô ý thức quay đầu lại nhìn, phát

hiện

đối phương

đã

lái xe nghênh ngang rời

đi.

đã

muộn như vậy, sớm biết vừa rồi



đã

bảo

anh

ở lại qua đêm… Khụ khụ, ý của



là, bảo

anh

ở nhà qua đêm với Mạc Du, Mạc Nhiên, sáng mai hai tiểu gia hỏa nhìn thấy ba, chắc chắn cao hứng.

Sau đó



nghĩ lại, trong căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, nếu bảo

anh

ở lại,

anh

lại phải ngủ ghế sô pha phòng khách sao?

Nhớ lại mấy ngày trước người nào đó ngã “Bịch” từ

trên

ghế salon xuống, Kỳ Diệu

không

nhịn được cười khẽ

một

tiếng.

anh

có tiền như vậy, sao chỉ mua nhà có ba phòng chứ?

một

phòng ngủ chính,

một

phòng dùng làm phòng khách,

một

phòng làm thư phòng - -

anh

cố ý

không

để vị trí cho mình sao?

Đúng vậy, Kỳ Diệu có thể hiểu, Mạc Minh là nhân vật công chúng,

không

muốn truyền thông và fan biết được mình có hai đứa con trai, thế nên ngày thường

không

ở cùng với hai tiểu gia hỏa. Nhưng mà, ngẫu nhiên đến qua đêm với bọn trẻ, cũng

không

gọi là chuyện gì khó xử chứ?

Nghĩ đến đây, tiểu



nương khó tránh khỏi lại thở dài

một

tiếng.

Trong khoàng thời gian quen biết ba cha con,



càng ngày càng thích hai tiểu gia hỏa kia, cũng dần dần phát

hiện

người đàn ông chính trực kia rất chu đáo. Nếu như ban đầu,



đem công việc “Trợ lý riêng” là công việc chính cho nên cố gắng làm việc, bây giờ,



đứng

trên

lập trường bạn bè, nghĩ muốn nhìn ba người bọn họ mạnh khỏe vui vẻ.



không

biết… Đến bao giờ



mới có thể chân chính dung nhập cuộc sống của bọn họ chứ?