Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Động Tâm

Chương 43: Cha con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: meowluoi.

Tối hôm đó, Mạc Du và Mạc Nhiên rất vui vẻ.

Lần đầu tiên ngủ cùng ba

trên

một

cái giường, bọn chúng hận

không

thể cả đêm

không

chợp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của ba.

Nhưng mà, nếu như ba đồng ý cho bọn họ làm như thế, bọn họ cũng là… Chịu

không

nổi.

“Ba, ba ngủ giữa được

không?” Hai

anh

em đem

sự

chú ý chuyển dời đến chuyện chính, dè dặt thương lượng với ba.

“Vì sao?” Mạc Minh hiếm khi

không

hiểu, hỏi ngược lại con trai.

“Bởi vì… Bởi vì con và

anh

trai đều muốn ngủ cạnh ba.” Mạc Nhiên cúi đầu xuống,

nhỏ

giọng đáp, lén lén quan sát phản ứng của ba.

Đúng vậy, câu này của cậu, mặc dù

không

có lừa gạt ba, nhưng nguyên nhân chính trong đó,

khôngbiết ba có nhìn thấu

không?

Hai tiểu gia hỏa vừa nghĩ tới hình ảnh Mạc Minh lăn từ

trên

ghế salon xuống, cảm thấy đêm nay tuyệt đối

không

thể để cho ba ngủ bên ngoài.

May mà lí do của bọn chúng có sức thuyết phục, Mạc Minh nghĩ

một

lát, nhìn khuôn mặt khẩn trương giống nhau, hỏi hai

anh

em ai ngủ bên ngoài.

“Con ngủ bên ngoài, con là

anh

trai.” Mạc Du giơ tay.

“Con

không

sợ ngã từ

trên

giường xuống sao?” Mạc Minh đặt câu hỏi.

Hai

anh

em lúng túng.

Người ngã từ

trên

xuống là ba mới đúng.

Đáng tiếc, bọn chúng

không

muốn vạch trần ba, Mạc Du chỉ có thể nghiêm túc nhìn vào mắt ba, đáp: “sẽ

không, con bảo đảm.”

Bộ dáng con trai lớn chần chừ mới đáp, Mạc Minh hình như hiểu được cái gì.

Xem ra, lần trước

anh

ngã từ

trên

ghế salon xuống đất,

thật

sự

bị hai đứa bé nhìn thấy. Nhưng mà… Vì sao bọn chúng còn nhớ chuyện này?

Trong lúc nhất thời, trong lòng cha con đại nhân ngũ vị tạp trần.

một

mặt,

anh

vì hai đứa bé tỉ mỉ chu đáo mà dở khóc dở cười, về phương diện khác,

anh

nhịn

khôngđược muốn để tay lên ngực tự hỏi, vì sao hai đứa bé sáu tuổi, nội tâm lại thành thục đến trình độ này?

anh

nghĩ, đại khái là có quan hệ với

anh.

Nhớ đến những năm gần đây xa cách đối với hai

anh

em, Mạc Minh cảm thấy trong lòng khẽ động, vô ý thức sờ sờ đầu con trai lớn.

Mạc Nhiên nhìn thấy, khẽ biến.

Ô ô… Vì sao ba chỉ sờ đầu

anh?

Ảnh đế quốc dân vừa quay đầu nhìn thấy con trai

nhỏ

mặt như đưa đám - - đáng thương nhìn

anh,

không

hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ phá lệ mang cậu bế lên, chuyển sang bên kia.

Tiểu Mạc Nhiên sung huyết sống lại.

Ba ôm cậu! Oa oa oa…

Tiểu Mạc Du đứng bên giường nhìn, cảm thấy hâm mộ, nhưng vẫn cao hứng vì em trai.

Ba cha con đều có tâm tư, xếp hàng nằm ngửa, hai tiểu gia hỏa mặt mày hớn hở

nói

ngủ ngon với người đàn ông,

không

đợi đáp lại, nhắm mắt.

Mạc Minh nhìn con trai

nhỏ

bên phải, nghiêng đầu nhìn con trai lớn,

không

yên tâm đắp chăn giúp cậu, tin rằng thân thể cậu cách giường khoảng ba mươi cm, mới tắt đèn.

“Lạch cạch”

một

tiếng

nhỏ, trong phòng ngủ

không

còn động tĩnh. Mạc Minh ngửa mặt lên trời, nằm im

không

nhúc nhích, có thể lờ mờ nhìn thấy trần nhà trơn bóng. Hai thân thể

nhỏ

nằm bên cạnh,

anh

thậtsự

không

cảm thấy khó chịu,

không

quen,

anh

còn cảm thấy rất thoải mái.

Còn có chăn mền này… Tiểu nha đầu dùng loại bột giặt nào thế? Mùi rất thơm.

Ở nơi toàn mùi hương thơm ngát, ảnh đế quốc dân bình yên nhắm mắt lại, hai tiểu gia hỏa

đã

ngủ say, hô hấp đều đều.

không

biết bao lâu sau, Mạc Minh mơ mơ màng màng cảm giác được, hương thơm quanh quẩn chóp mũi hình như biến mất, thay thế vào đó là

một

mùi gay mũi.

anh

cẩn thận ngửi, cảm thấy hình như là mùi vật gì đó khét, nhưng mà…

Chậm

đã. Vì sao

anh

lại cảm thấy chân

thật

như vậy?

anh

không

phải là ở đây… Ngủ sao?

Mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cũng

không

quen thuộc bố cục trong phòng. Mạc Minh

không

tự chủ được xoa mắt, bỗng nhiên nhíu mày.

anh

ngửi, phát

hiện

bên trong quả nhiên có mùi khét.

anh

vội vàng muốn ngồi dây, vừa muốn xuống giường

đi

thăm dò, phát

hiện

bên tay trái trống

không.

thật

sự



không



một

bóng người.

Mạc Du đâu?

Trong lòng người đàn ông căng thẳng vội bật đèn - -

trên

giường

không

thấy bóng dáng Mạc Du!

anh

vội vã nhìn sang bên phải, con trai

nhỏ

vẫn nằm im ở chỗ đấy.

Có chỗ nào đó rất lạ.

Đủ loại dấu hiệu làm

anh

bất an, vội vàng xuống đất, ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa, mở cửa nhìn - -

anh

trợn tròn mắt.

Tuy ngửi được mùi khét lạ, Mac Minh lại

không

ngờ được, ngoài phòng ngủ nghênh đón

anh, là

mộtbiển lửa chói mắt!

anh

bất chấp tất cả, vội vàng gọi con trai lớn,

không

đợi đối phương đáp lại,

anh

lập tức quay lại phòng ngủ chính, lay con trai

nhỏ

tỉnh ngủ.

“Mạc Nhiên! Mạc Nhiên! Tỉnh dậy! Cháy rồi!”

anh

lay con trai, trong lòng như lửa đốt ôm cậu từ trong chăn ra.

“Ừm… Ba… Làm gì ạ…” Tiểu tử

đang

ngủ ngon, đột nhiên bị người đánh thức, con mắt cậu còn u mê, vẻ mặt mệt mỏi.

“Cháy rồi! Mau ra ngoài với ba!” Người đàn ông cường điệu thực tế đáng sợ

một

lần nữa, tiểu tử mới giật mình tỉnh lại.

Đương nhiên, có thể triệt để gọi cậu tỉnh, vẫn là hỏa hoạn trước mắt.

“A - -” đến cùng chỉ là đứa bé sáu tuổi, chưa bao giờ thấy được cảnh tượng như này Mạc Nhiên sợ ngây người,”Ba! Ba!

anh

và chị!”

Cũng may tuy cậu bị dọa đến hoang mang lo sợ, lại vững vàng nhớ kĩ hai người cậu quan tâm.

Mạc Minh đương nhiên

không

thể nào bỏ lại con trai lớn và mặc kệ tiểu nha đầu.

anh

ôm chặt con trai

nhỏ, như

một

trận gió tới phòng



gái, vừa đúng lúc cửa phòng bị người mở ra, Kỳ Diệu mặc đồ ngủ từ bên trong chạy ra.

“Trời ạ! Sao lại thế này?”

không

thể nghi ngờ, Kỳ Diệu nửa đêm bừng tỉnh phát

hiện

có điểm lạ, mới ra cửa thăm dò.



nghẹn họng nhìn trân trối ngọn lửa cháy trước mặt, kinh ngạc đến ngây người

một

lát sau đó đột nhiên hoàn hồn.

“Mạc Du, Mạc Nhiên!!!” Lên tiếng gọi,



mới thấy Mạc Minh

đang

ôm con trai, “Đây là Mạc Du hay là Mạc Nhiên?”



nhìn kỹ mặt đứa bé, bỗng nhiên nhận ra đối phương, “Là Mạc Nhiên… Mạc Du đâu?”

Ngay sau đó,



thất kinh nhìn về phía người đàn ông sau lưng, nhưng

không

nhìn thấy thân ảnh của tiểu gia hỏa kia.

“cô

ôm đứa bé! Tôi

đi

tìm!” Mạc Minh

không

đợi



nói

nhiều, mang con trai

nhỏ

đưa cho

cô, xoay người hướng phòng khách lớn

đang

cháy.

“Này?” Kỳ Diệu vô ý thức muốn cản

anh, còn chưa

đi

được hai bước, liền bị ngọn lửa dọa cho quay lại.

Làm sao bây giờ?

thật

đáng sợ…

thật

đáng sợ!

Tâm hoảng ý loạn, tay



ôm Mạc Nhiên bắt đầu run rẩy.

Cùng lúc đó, Mạc Minh dừng lại ở ghế sofa. Thấy con trai lớn

đang

cuộn tròn nằm

trên

ghế sofa,

anhthở phào

nhẹ

nhõm. Nhưng mà, tình huống nguy cấp,

anh

bất chấp nghĩ nhiều, chỉ có thể ôm con trai trước, liều mạng che chở cậu

đi

ra khỏi nơi đó.

“Kỳ Diệu! Tìm được Mạc Du! Nhanh! Mau! Mau ôm Mạc Nhiên chạy

đi!”

Biết lửa cháy quá lớn,

không

thể vài thùng nước có thể dập tắt, dưới tình thế này, Mạc Minh lựa chọn chọn phương án tốt nhất.

Nhưng mà,

anh

nằm mơ cũng

không

nghĩ tới, cao giọng la lên,

một

đường tránh ngọn lửa chạy về phía cửa chính, chậm chạp

không

nhìn thấy thân ảnh người ấy.

“Kỳ Diệu! Kỳ Diệu



đang

làm gì đó? Mau ra đây!!!” Người đàn ông sắp chạy trốn tới cửa cao giọng

nói, chỉ thấy ngọn lửa ngày càng lớn,

anh

không

nhìn thấy bóng dáng



gái

đâu.

“Chị! Chị! Ô ô…” Mạc Nhiên được Kỳ Diệu ôm ở trong tay

đã

sớm bị dọa khóc, cậu

không

hiểu, sao chị lại

không

chạy

đi, rời

đi

chỗ này, hội họp với ba.

Hai cha con đều

không

thể nào biết trước, vào lúc này, cả người



gái

đều cứng đờ.

Lửa… Lửa… Là lửa!

thật

đáng sợ!

thật

đáng sợ!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »