Chương 48: Đùa giỡn

Edit: meowluoi.

Mạc Minh tiện tay mở mấy trang blog liên quan, khắp nơi đều bùng nổ tin tức này.

Đột nhiên,

anh

“Cạch”

một

tiếng tắt máy.

Kỳ Diệu sững sờ đột nhiên hồi phục lại tinh thần: “Làm sao bây giờ?”

Mạc Minh trầm mặc

một

lát: “Công ty quan hệ xã hội giải quyết.”

“Như… Như vậy à?” Đối với việc

anh

không

mặn

không

nhạt đáp lại, Kỳ Diệu hiển nhiên

không

hài lòng lắm.

“Nếu

không

thì

thế nào?” Nào ngờ người trong cuộc

không

nóng vội, chỉ đứng thẳng người, ung dung nhìn mắt

cô.

Kỳ Diệu khẽ nhếch miệng, lại

không

biết nên

nói

tiếp thế nào.

Bất kể việc gì,

anh

đều có thể làm



nghẹn họng.

Tiểu nha đầu buồn bực im lặng,

không

lên tiếng.

Mạc Minh thấy vẻ mặt



thay đổi - - đột nhiên im lặng,

anh

ý thức được cái gì đó.

“Sao thế? Lo lắng cho tôi à?”

anh

dùng giọng

nói

êm tai dễ nghe hỏi

cô, thấy lông mày



nhíu lại.

“Đúng vậy.” Kỳ Diệu đối mặt với ánh mắt

anh,

nói

sự

thật, “anh

cũng biết hậu quả nếu chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên mới che giấu Mạc Du và Mạc Nhiên tồn tại,

không

phải sao?”

Tiểu nha đầu

nói

thẳng, bổ sung thêm

một

câu, làm tâm tình

anh

âm

u.

“Sở dĩ tôi

không

công bố bọn chúng tồn tại,

không

phải sợ bọn chúng làm ảnh hưởng đến tôi, mà vì

không

muốn bọn chúng bị truyền thông và paparazzi quấy rầy.”

anh

tiện tay sửa lại ống tay áo, tùy tiện

nói, làm Kỳ Diệu sửng sốt.

“anh…

anh

không

sợ fan vừa nghe

nói

anh

có con trai, liền…”

“Liền

không

thích tôi sao?”

Mạc Minh

nói

tiếp, đổi lấy



nương gật đầu.

“Nếu như bởi vì tôi có đứa bé mà ghét bỏ tôi, như vậy, tôi cũng

không

cần trở thành thần tượng.”

Lời

nói

này….

thật

sự

là quá cao ngạo.

Nghe Mạc Minh sắc mặt

không

đổi

nói

xong, Kỳ Diệu thoáng chốc bỏ xuống âu lo lúc trước.

Chỉ là…

“anh

xác định

sẽ

không

mất

đi

một

số lượng người…”

“Lời tôi vừa mới

nói,



cần tôi

nói

một

lần nữa sao?”



vẫn còn băn khoăn chỉ đổi lấy

anh

châm chọc.

thật

sao…

anh

không

quan tâm, được chưa?

Tiểu nha đầu bĩu môi - - thu hồi hết biểu cảm của



vào trong mắt, Mạc Minh

không

để lại dấu vết nhếch miệng cười, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay.

“Vẫn còn sớm,

đi

mua đồ với tôi.”

Kỳ Diệu sững sờ tại chỗ.

“Hả?”

“đi

mua đồ,

trên

đường quay về, thuận tiện đón Mạc Du, Mạc Nhiên về nhà.” Mạc Minh ung dung thêm giải thích.

Kỳ Diệu

không

nói

nên lời.

“Phát sinh việc này,

anh

còn có tâm tư

đi

mua đồ sao?”



không

tự chủ được chỉ máy tính, miệng đỏ hồng mấp máy.

“Xem ra tôi phải

nói

lại

một

lần nữa rồi.”

Dưới tình cảnh này, mặc dù Kỳ Diệu cảm thấy còn rất nhiều lời để

nói, nhưng đối mặt với người đàn ông trấn định mang vẻ mặt trào phúng,



không

biết nên bắt đầu

nói

từ đâu.

Cuối cùng,



chỉ có thể thỏa hiệp: “Được được được…

anh

không

quan tâm,

anh

lợi hại. Nhưng mà, coi như

anh

không

quan tâm chuyện hai đứa bé bị lôi ra ngoài ánh sáng, nhưng tại sao tôi phải

đi

mua đồ cùng

anh?

anh

không

sợ bị người ta nhìn thấy, càng đổ thêm dầu vào lửa sao?”

“Dựa theo ý của

cô, tôi

không

có quyền mua quần áo cho con trai sao?”

Kỳ Diệu bị

anh

nói

làm cho hồ đồ.

Hóa ra là muốn mua quần áo cho Mạc Du và Mạc Nhiên? Nhưng mà, sao đột nhiên

anh

lại quan tâm hai đứa bé thế?

Dưới ánh mắt soi mói của tiểu nha đầu, người đàn ông bình tĩnh đeo khẩu trang và kính râm.

“Có

đi

không? Thời gian bị



làm phí hết rồi.”

Cái này phải là



nói

mới đúng?

Mười phút sau,



nương ngồi

trên

xe nhăn mặt.



cảm thấy, Mạc Minh

sẽ

không

lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn, thế nên



vẫn

đi

theo

anh

- - nhưng



vẫn cảm thấy

không

được tự nhiên?

Mạc Minh ngồi ghế lái liếc nhìn

cô.

“Đưa



ra ngoài nên cảm thấy mất hứng sao?”

“Tôi

không

phải là đứa bé…”

Kỳ Diệu vốn

không

muốn nhìn người đàn ông bên cạnh,

anh

đột nhiên cười

một

tiếng, làm



nhìn sang.

anh

rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười, có thể mê hoặc tất cả người.

Tiểu



nương vội vàng quay đầu

đi.

Người đàn ông này quá nguy hiểm! Sao trước kia



lại

không

phát

hiện

ra nhỉ!

“Chưa có ai

nói,



lớn lên rất giống học sinh cấp ba sao?” Lúc mím môi

không

nhìn tới

anh, hết lần này đến lần khác

anh

lại chủ động trêu chọc

cô.

Vừa nghe bốn chữ “Học sinh cấp ba”, Kỳ Diệu nhịn

không

được quay đầu lại nhìn

anh.

“Việc này thể

hiện

tôi còn trẻ! Trẻ tuổi là chuyện tốt,

anh

hiểu

không? Hơn nữa, cho dù bề ngoài tôi chưa thành niên, nhưng nội tâm thành thục!” Mới

không

giống

anh, bị

nói

còn làm như

không

có chuyện gì, mang



nương ra đường mua mua mua!

Mạc Minh nghe



tức giận

nói,

trên

mặt ngày càng vui vẻ.

“Tôi nhìn ra tuổi tâm lý của



cũng

không

vượt quá hai mươi, từ lời

nói

và giọng điệu của



thì

biết.”

Kỳ Diệu nổi cáu,

không

muốn

nói

chuyện với

anh.

một

lát sau,



lấy điện thoại từ trong túi ra, mở trang web, tìm trang web chuyên về tuổi tâm lý, mất năm phút làm xong khảo sát.

Nhìn con số lớn đỏ tươi,



đắc ý hả hê nhếch khóe miệng, mang di động tới, gọi Mạc Minh nhìn.

“Cái gì đó?”

“Tuổi tâm lý của tôi! Vừa mới khảo sát!”

Mạc Minh giễu cợt.

“Web này chỉ lừa tiểu



nương,



cũng tin. Qủa nhiên là người chưa thành niên.”

“không

phải! Đây là do chuyên gia làm,

đã

có chứng thực!”

“À…”



nương bị cười nhạo bất bình cất di động.

“Ngây thơ.”



đánh giá người đàn ông bên cạnh.

“Sao

anh

không

biểu diễn mặt này trước mặt con trai

anh

ấy?”

một

lát sau,



kìm nén

không

được châm chọc

anh.

Mạc Minh chẳng hề để ý.

“Tôi là

một

diễn viên chuyện nghiệp, rất đa tài.”

“Hừ.”

Mạc Minh nhìn vẻ mặt khinh thường của tiểu nha đầu, phát

hiện

hóa ra trêu chọc



lại sung sướиɠ như vậy.

Hai người cứ như vậy câu được câu

không

đến

một

tòa nhà. Kỳ Diệu dẫn Mạc Minh vào cửa hàng thời trang trẻ em chọn quần áo trước, phát

hiện

Mạc Minh

không

có kinh nghiệm, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn

anh. Sau đó,



đi

vào khu nữ trang, mua vài bộ quần áo hè và thu, cảm thấy đủ rồi, liền

đi

ra ngoài cùng người đàn ông.

Mạc Minh thấy



đi

thẳng ra khỏi khu nữ trang, cuối cùng ý thức được

không

thích hợp.

“Mua như vậy là đủ sao?”

“Đủ mà?”

Mạc Minh bị



làm cho tức giận.

“đi

theo tôi.”

một

lát sau, Kỳ Diệu cứ thế bị người đàn ông mang tới

một

cửa tiệm quần áo. Mạc Minh đưa



đi

dạo

một

vòng, nhìn quần áo thích hợp, trực tiếp bảo nhân viên đóng gói.

Gặp khách cũ xa xỉ, nhân viên cửa hàng càng vui vẻ hơn,



nương

đi

bên cạnh người đàn ông lúng túng.

“Tôi, tôi, tôi… Tôi

không

cần nhiều quần áo như vậy đâu?” Tuy

anh

vừa ý,



cũng thích.

“Mỗi ngày thay

một

bộ, tôi nhìn tâm tình

sẽ

tốt hơn.”

Trong tim Kỳ Diệu giống như có hàng vạn con ngựa lao nhanh.



mặc quần áo

không

phải để

anh

nhìn!

Cảm thấy “Trợ lý riêng”

không

có nghĩa vụ lấy ông chủ làm niềm vui, Kỳ Diệu quyết định “Giáo dục” đại minh tinh tiêu tiền như nước này.

“anh

mua quá nhiều rồi, đừng vì kiếm được nhiều tiền liền

không

coi trọng. Hơn nữa, tôi

thật

sự

khôngcần! Bộ dáng này của

anh, tôi

sẽ

có gánh nặng trong lòng!”



đi

theo sau ảnh đế, nhìn

anh

không

coi ai ra gì đưa thẻ số dư còn lại mười vạn, “Này này này…”

“A, vị tiểu thư này, bạn trai quan tâm



như thế,



phải cao hứng mới đúng!” Ai ngờ nhân viên cửa hàng bị số tiền sắp kiếm được làm cho choáng váng, vươn tay trước

một

bước, rút thẻ vàng từ trong tay Mạc Minh, còn nháy mắt ra hiệu với

cô: “Nếu tôi có bạn trai

yêu

tôi như thế, đến nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”

nói

xong,



ấy cũng

không

để cho Kỳ Diệu có cơ hội phản bác, lấy thẻ vàng

đi

quẹt.

“anh

ấy

không

phải là…” Kỳ Diệu bị nhân viên cửa hàng

nói

làm ngơ ngẩn, khi



phản ứng lại, lúc muốn làm sáng tỏ, Mạc Minh liền che miệng

cô.

“Xuỵt…



muốn người khác chú ý à? Giống trống khua chiêng như vậy, nhỡ đâu bị người ta nhận ra,

nói

tôi đưa



đi

mua đồ sao?” Người đàn ông

nói

gần bên tai

cô, hơi thở ấm áp thổi vào tai

cô,



đỏ mặt.

“Giống trống khua chiêng là

anh

mới đúng?” Mua nhiều như thế,

không

thấy bao nhiêu người nhìn

anhsao?

Mạc Minh chỉ cười với

cô.

“Cách xa tôi

một

chút!” Tiểu



nương bị bộ dáng của

anh

làm cho tức giận, lại thấy

anh

ái muội

khôngrõ

ôm

cô, lấy cùi chỏ thúc vào

anh

không

ngừng, thoát ra từ trong ngực

anh.

Ảnh đế đại nhân bị ghét bỏ chợt nhíu mày,

không

so đo thu hồi cánh tay, cười mà như

không

cười nhìn lỗ tai đỏ bừng của

cô.

anh

phát

hiện, bất kể là châm chọc hay đùa giỡn

cô, đều là chuyện rất thú vị.

Nghĩ đến đối tượng “Đùa giỡn” từ nay về sau ở cùng dưới

một

mái hiên với

anh, ảnh đế quốc dân nhịn

không

được nhếch khóe miệng.

không

lâu sau, nhân viên cửa hàng mặt mày hớn hở mang thẻ trả. Mang quần áo đưa lên, nhiệt tình

nóimột

câu “Hoan nghênh lần sau trở lại”.

Đến cái quỷ!



cần phải quan tâm đến cái tiệm này sao?

Kỳ Diệu tức giận cầm túi ra khỏi cửa hàng quần áo, bước ra cửa

không

được bao lâu,



phát

hiện

có gì đó

không

đúng.

“Quần áo ở đây có thể trả lại được

không?”



dừng bước, nghiêng đầu hỏi Mạc Minh.

“cô

còn nghĩ trả lại?” Người đàn ông nhướng mày, lạnh lùng nhìn khuôn mặt vẫn hơi đỏ của

cô, “cô

dám trả lại

một

cái thử xem.”

“không

phải… Có cái

không

hợp với tôi mà?” Suy nghĩ

không

thể lấy cứng đối cứng được, Kỳ Diệu đành phải chọn sách lược khác.

“không

hợp, nhỡ đâu



đột nhiên trở nên béo hay đột nhiên gầy,

không

phải là rất vừa vặn sao?” Thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, mặt Mạc Minh

không

đổi sắc đáp lại.

Kỳ Diệu sắp điên.

“không

phải! Tôi!”

“cô

cảm thấy phiền toái sao? Tôi cùng



mua đồ, giúp



cầm

một

túi to,



không

cảm kích

thì

thôi, còn tính toán này nọ sao?”



có cảm giác ý của ảnh đế là “Tôi là ảnh đế có địa vị cao lại cùng người có địa vị thấp như



đi

dạo phố còn

không

mau khấu tạ long ân sau đó mỗi ngày đều mặc quần áo”, làm tiểu nha đầu nghẹn nội thương.

“A a a… Bình thường

anh

đều xài tiền như nước như vậy sao?”

“không

phải. Tôi cảm thấy cần thiết mua mới hào phóng ra tay.”

Cho nên



phải cảm thấy vinh hạnh sao?

Kỳ Diệu nghĩ muốn hai tay ôm đầu, đáng tiếc

trên

tay



đều là túi mua đồ,

không

rảnh.

“đi

thôi, đừng chậm trễ thời gian,

không

phải



còn muốn… Mua quần áo nữa sao?”

Mạc Minh

nhỏ

giọng nhắc nhở

một

câu,



mới thu hồi lại cơn giận, bất bình hướng cửa hàng bán đồ lót.

Hai mươi phút sau, hai người thắng lợi trở về. Sắp đến giờ đón Mạc Du và Mạc Nhiên, Kỳ Diệu

không

có nhiều tâm tư

đi

lựa đồ lót, chỉ vội vàng cầm nhãn hiệu và số đo mình thường dùng, vội vàng

đi

đến chỗ Mạc Minh đợi.

Đột nhiên



cảm thấy xấu hổ làm sao bây giờ?

Vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn người đàn ông bình thản ung dung, Kỳ Diệu cảm thấy, đạo hạnh của mình vẫn còn quá thấp.



không

nói

lời nào ngồi cạnh ghế lái, đến nhà xe trường học đợi, sau đó nhìn thấy hai đứa bé.

“Chị!”

Nghe được tiểu thiên sứ gọi, Kỳ Diệu vui hẳn lên.



tươi cười dắt tay hai tiểu gia hỏa, ngồi vào oto cách đó

không

xa.

Còn chưa chui vào xe

đã

nhìn thấy ba ngồi

trên

ghế lái, Mạc Du và Mạc Nhiên lập tức hồi hộp. Hai người kêu “Ba”, lại hiếu kỳ hỏi Kỳ Diệu sao lại cùng ba tới đón bọn chúng.

Tiểu



nương hồi tưởng lại đoạn thời gian



mất hứng.

“Chị và ba giúp các em mua quần áo.” Tuy nghĩ thế,



vẫn cố gắng

không

nghĩ tới những chuyện

không

vui, cười

nói

chuyện với hai đứa bé, “Hôm sau, các em

sẽ

có quần áo đẹp để mặc.”

“A a!” Mạc Nhiên tung tăng như chim sẻ, Mạc Du ở bên cạnh cười

không

khép miệng được.

“Chúng ta nhanh về nhà, nhìn thử quần áo, được

không?” Kỳ Diệu sờ đầu

nhỏ

của bọn chúng, vẫn

nóicười ríu rít như cũ.

“Dạ! Chị và ba tốt nhất!”

Hừ… Ba các em

không

tốt đâu, làm chị tức giận

một

buổi trưa.

Lời

nói

này,



đương nhiên

không

nói

với hai đứa bé,



chỉ có thể lộ ra nụ cười vui vẻ trước mặt bọn chúng, mím môi

không

nói

nhiều lời nữa.

Sau khi về đến nhà, Kỳ Diệu chịu trách nhiệm giúp hai đứa bé tắm rửa, Mạc Minh “Bị buộc” đảm đương làm đầu bếp chính.

Kỳ

thật,

anh

không

hiểu vì sao tiểu nha đầu lại có hứng thú tắm cho hai đứa bé, nhưng suy nghĩ kĩ

anhcũng

không

nói

gì thêm.