Chương 50: Thay đổi

Edit: meowluoi.

Từ đó, thời gian Mạc Minh làm bạn với hai đứa bé nhiều hơn.

Kỳ Diệu phát

hiện, sáng sớm, chỉ cần

không

vội,

anh

sẽ

bồi Mạc Du và Mạc Nhiên cùng nhau ăn bữa sáng, ăn xong

sẽ

lái xe đưa bọn chúng

đi

đến xe nhà trường đón hay trực tiếp đưa đến trường, buổi tối,

anh

ngồi giữa hai đứa bé đọc sách. Có đôi khi,

anh

sẽ

đi

nhìn hai đứa bé vẽ tranh, nghe bọn chúng kéo đàn vi-ô-lông, thậm chí xem tivi, chơi ghép hình với bọn chúng, mặc dù trong quá trình này, anhh ít khi

nói, nhưng làm hai đứa bé thụ sủng nhược kinh.

Mạc Nhiên hướng ngoại cũng nhịn

không

được vụиɠ ŧяộʍ kề tai



nói

nhỏ,

nói

ba gần đây

thật

kỳ lạ, mỗi tuần đều dành thời gian bồi cậu và

anh

trai.

Kỳ Diệu bị đứa bé nửa vui mừng lại

không

hiểu làm cho dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng



không

nóigì, chỉ sờ đầu cậu, hỏi cậu vui hay

không

vui.

Tiểu tử đương nhiên rất vui vẻ, còn

nói

nếu ba có thể bồi bọn chúng học, bồi bọn chúng chơi đùa, như vậy, cậu và

anh

trai nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Kỳ Diệu nghe những lời cậu

nói

làm vui vẻ, trong lòng nghĩ, có mấy lời vẫn nên để người làm cha

nóicho bọn

nhỏ,



là người ngoài,

không

tiện nhúng tay vào.

Vì vậy, ban đêm ngày nào đó,



bưng trái cây

đã

cắt xong tới, thấy ba cha con ngồi

trên

thảm chơi ghép hình. Mạc Minh cơ bản

không

có động thủ, vẫn nhìn hai

anh

em, cho dù như thế, hai tiểu gia hỏa

đã

cảm thấy rất thỏa mãn, cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất, ghép xong bức tranh.

Đợi đến khi ghép xong, bọn chúng hưng phấn ngửa cái đầu

nhỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn ba bọn chúng, vẻ mặt “Cầu xin khen ngợi”.

Người đàn ông xoa đầu bọn chúng,

nhỏ

giọng

nói: “Ừ,

không

tệ.”

Hai tiểu gia hỏa vui vẻ, dù sao, từ trước đến nay ba rất ít khen ngợi bọn chúng.

Kỳ Diệu im lặng cười, im lặng

không

một

tiếng động rời

đi, để phòng khách lại cho ba cha con.

khôngbiết lúc



xoay người

đi, ánh mắt người đàn ông

không

tự chủ dừng

trên

người

cô.

Mạc Minh nhìn chằm chằm bóng lưng

nhỏ

nhắn xinh xắn của

cô, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú hai đứa con trai mặt mày hớn hở.

anh

khẽ mím môi, dường như rất lâu sau, mới mở miệng gọi: “Mạc Du, Mạc Nhiên.”

Hai đứa bé

đang

ghép hình ngẩng đầu lên nhìn

anh.

“Trước kia thời gian ba dành cho các con quá ít, về sau chỉ cần rảnh rỗi, ba

sẽ

thường xuyên ở với các con.”

Đối với hai tiểu tử giống nhau như đúc,

anh

không

có lời gì

nói

tốt hơn, chỉ có thể

nói

đơn giản

một

câu, cũng đủ làm cho hai

anh

em ngơ ngẩn.

Có trời mới biết bọn chúng chờ câu này, chờ bao lâu - - vốn là cho rằng, chính mình vĩnh viễn

sẽ

khôngnghe được.

Theo dự đoán sợ hãi và vui mừng

không

có lập tức xuất

hiện, Mạc Minh kinh ngạc nhìn hai đứa bé mím môi, hốc mắt ửng hồng, đúng là muốn rơi nước mắt trước mặt

anh.

anh

nhất thời hơi sợ hãi.

Mạc Minh

không

đoán trước được, hai đứa bé rất ít khi khóc trước mặt

anh, bởi vì lời

anh

nói

mà lã chã rơi lệ.

“Ba - -”

Thấy hai tiểu gia hỏa

nói

khóc liền khóc,

anh

một

người hai mươi tám tuổi,

không

biết phản ứng thế nào. Cho đến khi Mạc Nhiên và Mạc Du nhào vào trong lòng

anh, người đàn ông mới đột nhiên hoàn hồn.

Hai đứa bé theo chân cha, đều là “Nam nhi

không

dễ dàng rơi lệ”.

anh

thường nhìn bọn chúng lớn lên,

không

phải

không

biết.

Vào lúc này, bọn chúng

không

kìm lòng nổi, tất nhiên là do chờ đợi quá lâu.

Hai đứa bé kiên nhẫn và thành thục, làm

anh

đau lòng.

anh

đột nhiên ngộ ra, vì sao Kỳ Diệu rơi lệ vì hai đứa bé.

Đó là

một

loại thương tiếc của trưởng bối đối với vãn bối, là

một

loại bảo vệ phát ra từ nội tâm.

Đường đường là ảnh đế quốc dân đột nhiên đau lòng.

“Ngoan, đừng khóc. Trước đây là ba

không

tốt, ba xin lỗi các con.”

anh

phá lệ dịu dàng, chính mình mở miệng thừa nhận sai lầm với hai đứa bé.

Hai

anh

em cả người chôn vào trong ngực

anh,

không

ngừng lắc đầu: “không



không

có… Ô… Ba

không

có lỗi! Chúng con… Ô - - chúng con thích ba nhất!”

Thân thể mềm mại ở trong ngực,



ràng khóc

không

thành tiếng, vẫn

không

quên thút tha thút thít an ủi

anh. Mạc Minh ôm hai con, tình cảm chôn dấu

thật

lâu trong nháy mắt cuồn cuộn.

anh

chỉ sợ

anh

làm sai,

anh

không

nên mang ân oán đời trước đổ lên đầu hai đứa bé vô tội. Cho dù nhìn thấy bọn chúng

anh

liền nhớ tới người phụ nữ đáng hận kia,

anh

không

nên để đứa bé mất

đi

tình thương của mẹ đồng thời lại bị cha vứt bỏ.

Lần nữa từ phòng bếp

đi

ra phòng khách, Kỳ Diệu nhìn thấy người đàn ông ôm hai đứa bé, dịu dàng dỗ dành an ủi.



chưa bao giờ thấy

anh

ngốc lại dịu dàng như vậy, sau đó tỉnh ngộ, cũng nhịn

không

được ướt hốc mắt.

Ba cha con bọn họ, cuối cùng đến gần nhau hơn, hai đứa bé cuối cùng cũng đợi được mây tan.

Tối hôm đó, Mạc Minh chủ động bồi hai đứa bé cùng nhau nằm ngủ. Trước đó, Kỳ Diệu lặng lẽ đưa cho

anh

cái khăn ấm, bảo lau mặt cho bọn tiểu tử.





nghĩ chu đáo,

nói

cách khác, sáng mai Mạc Du và Mạc Nhiên sợ là sưng mắt

đi

nhà trẻ.

Mạc Minh im lặng

không

lên tiếng tự nghĩ, chạy tới lau mặt cho hai đứa bé.

Hôm sau,

anh

đặc biệt dậy sớm, chiếm đoạt vị trí trong phòng bếp của Kỳ Diệu,

không

nói

lời nào làm bữa sáng cho hai đứa bé. Trong lòng Kỳ Diệu biết

anh

muốn đền bù tổn thất cho bọn tiểu tử, cũng

không

tranh đoạt với

anh, cười tủm tỉm, đợi bữa sáng kiểu Tây.

Quả nhiên,

không

lâu sau, hai tiểu gia hỏa ngồi cùng

một

chỗ, hưởng dụng bữa sáng đặc biệt.

Sau khi ăn xong, Mạc Minh lái xe đưa hai

anh

em

đi

nhà trẻ, tiện đường đưa Kỳ Diệu

đi

mua đồ ăn. Dọc đường

đi,

trên

mặt hai tiểu gia hỏa đều khó kiềm chế tươi cười, bọn chúng còn thăm dò

nói

chuyện cùng ba, hơn nữa còn được ba trả lời lần lượt.

Khi thấy hai đứa bé tiến vào cửa chính nhà trẻ, người đàn ông

trên

ghế lái mới nghe



bé ngồi ghế sau

nói: “anh

nhìn bọn chúng xem, rất cao hứng đó. Thường ngày lúc tôi đưa bọn chúng

đi

nhà trẻ, cũng

không

thấy bọn chúng vui vẻ như vậy.”

Mạc Minh

không

lập tức

nói

tiếp, trầm mặc mười mấy giây, mới đột nhiên

nói

“Cảm ơn”.

Kỳ Diệu ngẩn người, hoàn hồn thản nhiên cười

một

tiếng.

“Cảm ơn tôi cái gì? Là chính

anh

tự nghĩ thông suốt, tôi nên cảm ơn

anh

mới đúng.”

Lời vừa

nói

ra, Mạc Minh vẫn

không

lập tức lên tiếng. Dường như

thật

lâu sau,

anh

nói

ra

một

câu làm Kỳ Diệu trố mắt.

“cô

có thể bồi bọn chúng liên tục sao?”

Nội dung người đàn ông

nói

và giọng

nói

có chút

không

tầm thường, vì vậy, Kỳ Diệu

không

phản ứng kịp.

một

lát sau,



mới lúng túng hỏi

anh,

không

phải là muốn



chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai tiểu gia hỏa lâu dài đấy chứ.

Cùng lúc đó, người đàn ông bật thốt ra cũng hồi phục lại tinh thần.

anh

nhất thời kìm nén

không

được, đem những lời trong lòng

nói

ra.

Nhưng mà, nhìn bộ dáng của

cô, giống như hoàn toàn lý giải

anh

muốn tiếp tục coi



như “Bảo mẫu” của hai đứa bé.

“Tôi biết, thỉnh cầu này có thể làm người khác khó chịu.” Mạc Minh lấy lại bình tĩnh, tháo kính râm xuống, sắc mặt như thường quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của



nương ngồi ghế sau, “Nhưng mà,



chăm sóc bọn chúng rất tốt, bọn chúng cũng

thật

tâm thích

cô. Nếu như có thể, tôi hy vọng



có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.”

Người đàn ông nghiêm túc

nói, tiểu



nương

không

tự chủ được mở to miệng.

Nếu đổi lại là lúc



mới nhận việc,



nhất định

sẽ

không

chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại “không

phải là

nói

tạm thời thay thế sao?”, nhưng lúc này,



ngày càng thân với bọn chúng, thích bọn chúng, cho nên, lời

nói

như vậy,



làm sao cũng

không

nói

ra được.

Chỉ là, chẳng lẽ…



thật

sự

muốn cả đời làm “Trợ lý riêng” sao?

Quả

thật, trước khi tốt nghiệp



đã

định ra mục tiêu, làm

một

người đại diện có uy tín danh dự, hoặc những viêc liên quan đến trong nghề. Trợ lý riêng minh tinh, là suy tính trong phạm vi của

cô,

khôngphải là “Ngụy trợ lý” treo đầu dê bán thịt chó này. Dù sao, mấy tháng nay



làm việc,

không

dính dáng đến công việc của Mạc Minh,

nói

trắng ra, chỉ là nhân viên chăm sóc đứa bé và nội trợ mà thôi.

Đương nhiên,



không

ghét bỏ việc này. Tiền lương mỗi tháng của



tương đối khả quan, hai đứa bé lại rất ngoan, hơn nữa ông chủ ra tay hào phóng, nhân phẩm cũng tốt, mấu chốt là,

anh

vẫn là đại minh tinh nổi tiếng - - so với những bạn học,



may mắn hơn nhiều.

Nhưng

không

thể phủ nhận, cái này khác xa với lý tưởng của

cô.

Có lẽ thấy Kỳ Diệu muốn

nói

lại thôi, Mạc Minh suy nghĩ

một

lát, cũng chỉ đâm lao phải theo lao, tiếp tục câu chuyện.

“Tôi cũng biết,



làm trong ngành sản xuất, giống như là người đại diện, giống như là trợ lý, cho dù ở công ty đại diện làm hành chính cũng tốt. Nếu như



nguyện ý ở lại, tôi có thể để



tham dự vào công việc của tôi, thay Mẫn Hạo chia sẻ

một

ít công việc.”

anh

nhìn ánh mắt tiểu nha đầu phút chốc sáng lên, thầm nghĩ mình tìm đúng cách rồi, “Đương nhiên, đứa bé còn chưa lớn, trọng tâm của



vẫn đặt

trênngười đứa bé. Đợi bọn chúng… Đợi bọn chúng học trung học,



có thể dành nhiều thời gian, học này nọ, làm việc



nên làm.”

Mạc Minh vốn muốn

nói

“Đợi bọn chúng trưởng thành”, nhưng ngẫm lại, khoảng cách Mạc Du, Mạc Nhiên trưởng thành còn mười hai năm, ngày đó quá xa,

anh

không

nên hù dọa tiểu nha đầu.

Mắt nhìn thấy Kỳ Diệu đầu tiên lộ vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó buồn rầu, người đàn ông cảm thấy việc này

không

đơn giản,

trên

mặt

không

có việc gì làm ra kết luận

nhỏ, “Thế nào? Suy nghĩ

mộtchút?”

Kỳ Diệu cười gượng với

anh, cuối cùng cũng

nói: “Mạc tiên sinh, tôi rất cảm ơn

anh

tín nhiệm, cũng rất cảm ơn

anh

tạo điều kiện cho tôi. Nhưng mà… Nếu như tôi vẫn còn ở lại chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, có phải tôi vẫn ở trong nhà

anh

không?”

Hóa ra, tình thế



khó xử, là

đang

suy nghĩ vấn đề này.

Mạc Minh cảm thấy, cái

anh

muốn chính là kết quả này.

anh

không

nhanh

không

chậm đem vấn đề chuyển lại.

Ánh mắt tiểu nha đầu nhìn

anh,

anh

đeo kính râm lần nữa, đáp lại: “Nếu tôi nhớ

không

lầm, trước đây



vẫn ở nhà họ Lâm.”

“Đúng vậy…”

“nói

cách khác, bây giờ



không

có nhà của mình.”

“Đúng vậy…”

“Chỗ tôi ở là biệt thự miễn phí thượng hạng, vì sao



lại

không

ở?”

Người đàn ông dùng lẽ thường hỏi

cô, tiểu nha đầu lập tức suy sụp.

“Vì cái gì tôi

không

ở…

anh

không

biết sao…”



nói

thầm nho

nhỏ, Mạc Minh

không

để lại dấu vết nhếch môi cười.

“Bởi vì nam nữ khác biệt sao?”

Kỳ Diệu trầm mặc.

Thông qua kính mắt thấy bộ dáng



không

thèm che dấu, người đàn ông nhịn

không

được nhếch môi.

“cô

ở đây hơn mười ngày, tôi có

không

tôn trọng



không?”

“không

có.”

“Có quấy rầy



sao?”

“cô

cảm thấy chỗ này

không

tiện sao?”

“…

không

có.”

Nội tâm Mạc Minh thõa mãn.

“Thế kết luận.”

“không

có kết luận!” Kỳ Diệu nóng nảy, thầm hận sau khi mẹ qua đời, cha nhẫn tâm bán bất động sản của bọn họ trong thành phố, “Tôi… Tôi là con

gái, tương lai… Tương lai tôi muốn kết hôn, chẳng lẽ muốn tôi đem ông xã ném ở nhà, đến ở nhà

anh

sao?”

Kết hôn? Ông xã?

Mạc Minh nhíu mày, quay đầu lại nhìn

cô.

“Nếu

thật

sự



một

ngày như vậy, tất nhiên



phải ngủ trong nhà chồng mình rồi.” Người đàn ông nhàn nhạt đáp, trong lòng nghĩ lại: Dù sao nhà “Các ngươi” là nhà tôi.

“thật

sao?” Tiểu nha đầu hiển nhiên

không

đọc được suy nghĩ của

anh, còn lộ vẻ mặt khó có thể tin - -



còn tưởng rằng, đối phương

sẽ

không

dễ dàng buông tay.

Mạc Minh đương nhiên

không

dễ dàng buông tay,

anh

khẽ mỉm cười,

không

biến sắc

nói

tiếp: “Ừ, nhà

sẽ

mua gần chỗ này, tiện cho



bất cứ lúc nào cũng có thể tới chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên.”

Kỳ Diệu cảm thấy

anh

tưởng tượng

không

tệ, nhưng



lại nghĩ đến

một

vấn đề.

“Nhưng mà… Giá nhà ở đây rất đắt, tôi lại

không

phải là đại minh tinh, làm sao có thể mua…”

“Mua

không

được, tôi

sẽ

giúp

cô,

không

cần cảm ơn tôi.”

Lời vừa

nói

ra, Kỳ Diệu ngạc nhiên.

“Sao có thể chứ?”



có tài đức gì? Có thể để

một

ảnh đế quốc dân mới quen biết mấy tháng bỏ tiền mua phòng cưới cho

cô!

“không

có gì

không

được cả.” Dù sao đến lúc ấy,

một

phân tiền

anh

cũng

không

cần bỏ ra, trực tiếp mang người từ phòng khách kéo vào phòng ngủ chính là được.

Đối với thái độ của người đàn ông, Kỳ Diệu lắc đầu liên tục,

không

biết nên phản bác

anh

như thế nào.

Sững sờ

một

lát,



chỉ có thể khoát tay,

nói: “không

không

không… Cái này

không

được, quá hoang đường…

anh

thật

sự

là… Ý nghĩ này của

anh

quả

thật

không

bình thường, …”



mới phát

hiện

ra tôi “không

bình thường” sao?

Người đàn ông

âm

thầm “Oán hận”, vì sao nha đầu này

không

thay đổi suy nghĩ, ngẫm lại xem vì sao

anh

sẽ

“không

bình thường” như vậy chứ?

Nhưng mà, ngoài mặt

anh

vẫn trấn tĩnh

nói

ra: “Tiền của tôi, thích làm gì

thì

làm. Huống chi, tôi làm chuyện này cũng vì hai đứa bé, tôi nghĩ rằng đáng giá,

thì

chính là đáng giá.”

Tiểu



nương bị bộ dáng cây ngay

không

sợ chết đứng của

anh

chọc cho vui mừng.

“Hừ…

anh

thật

sự

là…

thật

sự

là ông chủ tốt.”

“Biết



tôi như vậy, còn

không

nhanh đáp ứng điều kiện của tôi?”

Tiểu nha đầu lập tức dở khóc dở cười.



cắn môi suy nghĩ

thật

lâu, cuối cùng mới

nói.

“Được rồi! Đồng ý!”