Chương 51: Bảo vệ

Edit: meowluoi.

Lúc này, Kỳ Diệu còn

không

biết, mình

đã

bán chính mình.

Năm phút sau,



vui tươi hớn hở

nói

tạm biệt Mạc Minh,

đi

đến chợ mua đồ ăn. Người đàn ông ngồi

trên

ghế lái nhìn chằm chằm

không

chớp mắt bóng lưng

cô.

Nhìn

cô, Mạc Minh

không

khỏi cười ra tiếng.

một

lát sau,

anh

thu hồi vui vẻ, tâm tình sung sướиɠ khởi động xe, lái xe tới công ty.

Hơn nửa tiếng sau,

anh

bị người đại diện dùng ánh mắt dò xét quan sát.

“Nhìn tớ làm gì? Hôm nay

không

có chuyện gì sao?”

anh

nghiêng đầu hỏi Thích Mẫn Hạo, nhưng đối phương lơ đễnh, nhếch miệng cười với

anh.

“He… Tớ phát

hiện, tâm tình cậu hôm nay rất sung sướиɠ nhá.

nói

đi, có phải buổi sáng Kỳ Diệu làm ‘Bữa sáng tình

yêu’ cho cậu đúng

không?” Thích Mẫn Hạo ngoài miệng “Đề ra nghi vấn”, trong lòng lại tính toán,

anh

ta thà rằng dậy sớm hai mươi phút, đến nhà Mạc Minh ăn bữa sáng, thuận tiện làm bóng đèn - - dù sao cũng có hai bóng đèn

nhỏ

ở đấy, thêm

một

cái bóng đèn lớn là

anh

cũng được.

Mạc Minh cười “Ha ha”

một

tiếng: “Bữa sáng hôm nay tớ làm. Hơn nữa, cậu đừng hy vọng đến ăn chùa.”

Trong nháy mắt bị nhìn thấu tâm tư, Thích Mẫn Hạo buồn rầu: Ra quân chưa thắng trận

đã

chết, khiến lệ

anh

hùng chảy ướt khăn!

Còn chưa kịp xoa dịu tâm hồn bi thương,

anh

ta nghe Mạc Minh bổ thêm

một

đao: “Mặt khác, mỗi sáng tớ đều ăn thức ăn



ấy làm, cho nên, tớ

không

cần thiết vì thế mà đắc ý.”

Thích Mẫn Hạo che ngực ngã xuống đất

không

dậy nổi.

Có cần phải khoe khoang như thế

không?

đang

muốn nhịn đau khiển trách người nào đó,

anh

ta nghe thấy hai người kêu tên bọn họ.

Công việc trước mặt, hai người che giấu tâm tư đùa giỡn,

đi

theo người kia tiến vào phòng làm việc. Khi bọn họ

đi

ra, trong đầu hoàn toàn

không



một

đoạn việc kia.

“Haizz… Tớ còn tưởng, có thể tránh được việc này chứ.” Thích Mẫn Hạo ngửa mặt lên trời thở dài

mộttiếng, lại

nhỏ

giọng

nói, “Xin lỗi,

không

thể chia sẻ với cậu, vẫn phải dựa vào chính cậu ra sân.”

anh

ta nhìn Mạc Minh bên cạnh, nhìn ánh mắt người đàn ông di chuyển, đối mặt với ánh mắt

anh

ta.

“Vốn là tớ nên đối mặt,

không

cần phải xin lỗi.”

Đúng rồi, từ lúc hình ảnh

anh

và hai tiểu gia hỏa vào bệnh viện bị người ta quay lén ra ánh sáng,

anh

đãchuẩn bị tâm lý đối mặt với các tạp trí lớn và fan. Mặc dù mấy ngày hôm trước

anh

an ủi Kỳ Diệu,

nói

có cơ quan chuyên nghiệp xã hội giải quyết, nhưng nghĩ cũng biết,

không

giải quyết được việc này.

Ba ngày sau, kèm theo các loại báo cáo “Sinh đôi nhà họ Mạc”, ảnh đế quốc dân đến công ty tổ chức họp báo quy mô

nhỏ, nhân vật chính của

sự

kiện - - Mạc Minh đích thân đến, đối mặt với vài chục cái camera tiến hành

nói.

Chứng kiến Mạc Minh bình tĩnh

nói

trước TV, trong lòng Kỳ Diệu ngũ vị tạp trần.

Thân phận hai đứa bé vẫn bị bại lộ. Cũng may công ty đại diện Mạc Minh ứng phó kịp thời, chưa thấy truyền thông quấy rầy Mạc Du và Mạc Nhiên. Nếu

không… Ách ha ha,



làm “Chị” chăm sóc bọn chúng, chắc cũng náo loạn

một

phen.



gái

không

biết trước được, hai tuần sau, việc



nghĩ tới

đã

xuất

hiện.

sự

kiện sinh đôi vừa giảm,

trên

web khác lại đăng lên

một

đoạn video. Video quay lại cảnh

một



gáitrẻ tuổi dắt hai tiểu gia hỏa ra vào biệt thự Mạc Minh - - so với video hơn nửa tháng trước,

không

thể nghi ngờ, hai đứa bé chính là con trai sinh đôi của Mạc Minh.

Vì vậy, vấn đề là - - tiểu



nương kia và ảnh đế quốc dân có quan hệ như thế nào?

F*ck! Người phụ nữ này là ai? Là mẹ của đứa bé sao?

Ta tự mình đoán! Chắc là nữ chủ rồi!

Nữ chủ cái gì!



gái

này nhìn ít tuổi,

không

lẽ là con riêng của nam thần?

Mẹ kiếp! Lầu

trên

không

cần phải đùa vậy chứ? Con

gái

riêng…

Con

gái

riêng

thì

sao? Con

gái

riêng

thì

không

có quyền à?

Hai đứa bé sinh đôi này hình như

đang

gọi “Chị”!

Thánh đây rồi, cái này cũng có thể nhìn ra được.

Tôi thấy giống “Dì” hơn?

Các ngươi

nói

đủ chưa,

một

người phụ nữ mà thôi… Ảnh đế



ràng thích đàn ông!

Người ta con trai đều có, hủ nữ

không

cần ôm hy vọng hão huyền được

không?

Ta có thể antifan người phụ nữ này

không? Vì sao



ta có thể sờ tay con trai ảnh đế, ta lại

không

được! Oa - - cầu xin nắm bàn tay

nhỏ! Nắm bàn tay

nhỏ!



Kỳ Diệu bị đủ bình luận

trên

Web làm lúng túng

không

phản bác được.



lúng túng nhìn người đàn ông bên cạnh, lấy hết dũng khí

nói

một

câu: “thật

xin lỗi… Tôi

không

biết… Tại sao lại bị quay lén…”



ràng



rất cẩn thận, như thế nào

sẽ… Tại sao

đang

trong lúc mấu chốt lại thêm việc này chứ?

Tiểu



nương khó chịu muốn chết, hận

không

thể đào cái hố chui xuống. Mạc Minh thấy



không

biết làm sao túm áo, vốn

không

hề trách cứ tim mềm nhũn.

“không

liên quan đến

cô, có người cố ý theo dõi,



muốn trốn cũng

không

được.”

Tiểu nha đầu áy náy

nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Mạc Minh trầm mặc

một

lát, sau đó

nói

tiếp: “Rất lâu rồi tôi

không

có đăng blog.”

“Hả?”

“Tôi đăng

trên

blog, làm sáng tỏ thân phận “Trợ lý riêng” của

cô,

sẽ

không

sao.”

nói

xong, Mạc Minh bắt đầu gõ bàn phím.

“Này này này!” Kỳ Diệu nhịn

không

được kéo cánh tay

anh, “anh

muốn đăng

thật

sao?”

“Có cái gì

không

được à?” Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt quan sát

cô, “Thế nào?



chuẩn bị bước vào giới giải trí, còn sợ thành tiêu điểm của công chúng sao?”

“không

phải…” Tiểu nha đầu khó xử buông tay, “Chỉ là… Chỉ là luôn

ẩn

thân, đột nhiên ra mặt, có chút

không

thích ứng…”

Mạc Minh bị



làm chọc cười, nhịn

không

được cười, nghiêng đầu tiếp tục viết blog.

Kỳ Diệu đảo mắt, nhìn bài đăng

trên

blog:



gái

trong clip là trợ lý riêng của tôi, trước mắt thay tôi chăm sóc hai đứa bé.



ấy là

một

trợ lý tốt, hy vọng mọi người

không

mang



ấy ra

nói.

Sau cùng,

anh

còn thêm icon mặt cười le lưỡi, Kỳ Diệu lại lúng túng.

Ảnh đế rất đáng

yêu, hơn nữa còn là… Vì

cô.

Rất nhiều bình luận và chia sẻ trong blog. Vài phút ngắn ngủi, bình luận tăng vọt.

Oa! Nam thần đăng tin! Ta phải uống ngụm nước áp chế mới được (doge)

Lần đầu tiên thấy ảnh đế quốc dân thay

một

người phụ nữ

nói

chuyện, hừ… Hâm mộ ghen ghét (khóc thút thít)

Trước đoán mẹ đứa bé, đoán con

gái

riêng, đoán người phụ nữ có tâm cơ (cái quỷ gì)

thì

im lặng

mộtchút (chủ động bái bai)

Ha ha, lầu

trên

làm sao biết đây

không

phải là người phụ nữ có tâm cơ?

Ha ha ha, lầu

trên

làm sao biết nam thần của các người

không

nói

xạo chứ?

Ha ha ha a… Lầu

trên

là antifan ai mời đến thế? Antifan

thì

biến vào bồn cầu

đi?



Kỳ Diệu

không

còn gì để

nói: Bạn bè

trên

mạng quả nhiên quá mạnh mẽ! Bất kể là fan hay là antifan!



liếc trộm Mạc Minh, chỉ thấy

anh

điềm nhiên như

không.

“Ách… Hình như hỏa lực dời lên người

anh.”

“không

sao.”

“…”

Bộ dạng này của ảnh đế, fan cũng biết sao?

Mặc kệ như thế nào, kể từ khi Mạc Minh đăng blog, thân phận Kỳ Diệu

trên

web phỏng đoán

đã

bị dẹp, thay thế vào đó, lúc



ra cửa nhận được đủ loại ánh mắt.

Kỳ Diệu nghĩ thầm, mình có cần học tập Mạc Minh, mua kính râm đeo.

Mặc dù có nhiều người nhìn

cô, nhưng

không

có người nào tiến lên

nói,



cảm thấy may mắn, may mắn Mạc Minh lúc trước họp báo

nói

có lực ảnh hưởng.

Đúng rồi, thái độ thành khẩn của

anh

hy vọng phóng viên các tạp trí lớn và fan của

anh, hy vọng bọn họ

không

quấy rầy người nhà và bạn bè

anh. Hai đứa bé còn

nhỏ,

anh

hy vọng bọn chúng có thể trưởng thành như bao đứa bé khác. Mà

anh

cũng

không

chủ động đề cập đến hai

anh

em.

May ảnh đế quốc dân luôn giữ hình tượng, nên truyền thông và phần lớn fan

không

quấy rầy cuộc sống của Mạc Du và Mạc Nhiên.



cô, trước mặt giống như trận gió xuân dư thừa,

không

bị người khác quấy rầy.



nương thở phào

một

hơi nhưng

không

biết, người

không

quen biết

không

tới quấy rầy, người biết

cô, đứng ngồi

không

yên.

Buổi trưa,



mua thức ăn trở về, giống như bình thường

đi

về đột nhiên bị người khác túm sang

mộtbên.



kinh hãi kêu

một

tiếng, vừa định gọi người,



phát

hiện

chính là Lâm Tư.



hướng lên trời liếc mắt: Cứ tưởng rằng

anh

ta

đã

chịu buông tay, sao lại đến tìm



chứ?

May mà

không

giống lúc trước, hai tiểu gia hỏa

không

ở đây,

trên

đường nhiều người

đi

lại,



khôngsợ, lạnh lùng hỏi

anh

ta muốn làm gì. Lâm Tư nhìn



lạnh lùng xa cách, đột nhiên muốn cười.

“anh

nói

này, Diệu Diệu nhà chúng ta đột nhiên

không

để ý đến

anh, hóa ra là tìm được chỗ dựa vững chắc,

thì

ra là kiếm tiền của tầng lớp cấp thấp này à.”

Kỳ Diệu vốn

đang

bị

anh

ta cười làm sợ hãi, nghe

anh

ta

nói, lại tức giận.

Nếu đổi lại là trước kia,



sẽ

không

tin tưởng,

anh

Lâm Tư cười dịu dàng,

sẽ

nói

ra những lời này - -

sẽcoi



là loại đàn bà

không

biết xấu hổ!

Nhưng lúc này,

anh

ta cứ thế đứng trước mặt

cô, ở trước mặt



chê cười, làm cho



không

thể lại

mộtlần nữa

nói

với chính mình,

anh

ta

thật

sự

thay đổi.

không,

không

phải là

anh

ta thay đổi, mà là



thay đổi.



trở nên thanh tỉnh,

không

bị lá cây che mắt, thấy



diện mục

thật

của

anh

ta.

“anh

không

nên

nói

bậy

nói

bạ, còn trả đũa!” Tiểu



nương

không

khách khí trừng mắt với người đàn ông, vòng qua người

anh

ta

đi

về phía trước.

Lâm Tư nào chịu như thế? Nắm lấy



tay

cô, làm



đau đớn nhíu mày.

“anh

buông tay ra!”

“Cùng

anh

trở về!”

“Ai muốn trở về với

anh?

anh

là ai! Buông tôi ra!”

“Diệu Diệu! Đừng có như vậy! Người đàn ông kia có thân phận gì?

anh

ta là người trẻ tuổi, chỉ muốn chơi đùa với em mà thôi!”

Kỳ Diệu quả thực muốn ói.

“anh

đừng nghĩ ai cũng xấu xa giống như

anh?”



ngẩng cao đầu, hướng về phía Lâm Tư hét to lên.



và Mạc Minh

không

phải là quan hệ đó! Hơn nữa! Mạc Minh

không

phải là người thích đùa giỡn tình cảm của người khác!

Tiểu



nương

thật

sự

không

hiểu, từ

nhỏ



gọi người đàn ông này là “anh”, thích người này! Lúc trước mắt



đúng là bị mù,

đi

thích

anh

ta!

Càng nghĩ càng thấy bản thân ngu ngốc, tiểu nha đầu

không

tự chủ được đỏ vành mắt, dùng hết sức lực, liều mạng muốn tránh thoát trói buộc của Lâm Tư.

“anh

buông tôi ra!

không

thả tôi

sẽ

gọi người!”



chỉ là

một



gái, sao có thể là đối thủ của người đàn ông này chứ.



không

thể thoát ra được, lại còn bị Lâm Tư kéo vào trong góc. Kỳ Diệu sợ hãi, mở miệng định kêu cứu. Ai ngờ

một

chữ “cứu” còn chưa

nói

ra,



bị

một

cánh tay dài kéo lại.

Cùng lúc đó,



nhìn thấy bàn tay xinh đẹp kéo tay

cô, đẩy Lâm Tư ra. Kỳ Diệu

không

thấy



tay kia làm gì mà



làm mãi

không

được, khi



quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đeo khẩu trang và kính đen



thoáng chốc kêu lên mừng rỡ.

“không…”



vừa muốn kêu, thần sắc thay đổi, vội vàng che miệng.

Mẹ nó… May mắn



phản ứng nhanh,

không

có kêu tên ảnh đế quốc dân.

Kỳ Diệu được

anh

lôi về phía sau hai bước, cũng

không

thấy



trên

mặt

anh

có vẻ mặt gì.

Lát sau,



nghe được

anh

lạnh lùng mở miệng

nói: “anh

rất thích quấy rầy phụ nữ trước mặt mọi người nhỉ?”

Lâm Tư tò mò nhìn người nắm cổ tay mình, tức giận bất bình hỏi

anh: “anh

là ai?”

nói

xong, hai hàng lông mày người đàn ông nhíu chặt tỉnh ngộ.

“A - - tôi biết rồi,

anh

chính là đại ảnh đế đùa bỡn tình cảm của Kỳ Diệu.”

Lời vừa

nói

ra, Kỳ Diệu hận

không

thể lấy cải xanh đập vào mặt Lâm Tư, Mạc Minh ngẩn người, sau đó cười

một

tiếng.

“Não Lâm tiên sinh

thật

thông minh, hơn nữa, chính mình bắt cá hai tay, liền nhận định người khác giống

anh

chịu

không

nổi. A,

không,

không

thể

nói

như vậy, dù sao, bây giờ Kỳ Diệu

không

có quan hệ với

anh, mặc kệ bây giờ

anh

đạp mấy thuyền, đều

không

liên quan đến



ấy.”

nói

xong,

anh

nhìn Lâm Tư khinh bỉ, cũng

không

nói

thêm gì nữa, kéo tay Kỳ Diệu, hướng xe oto cách đó

không

xa.

Lâm Tư

không

thể để bọn họ rời

đi.

anh

ta xông lên phía trước, ngăn cản đường

đi

của hai người, cười như

không

cười uy hϊếp Mạc Minh, muốn để người khác biết

anh

đứng

trên

đường đoạt người phụ nữ của người khác

không.

Kỳ Diệu bị bộ dáng

âm

u của cố nhân dọa sợ.

anh

ta

thật

sự

ngày càng lộ



bản chất.

“Ha ha,

anh

cho rằng tôi là người chết sao? Ánh mắt của mọi người đều bị mù chắc? Ai đúng ai sai, lẽ nào người

đi

đường

không

phân biệt được?” Kỳ Diệu nhịn

không

được ngăn cản trước người Mạc Minh, lạnh lùng nhìn người đàn ông mình

đã

từng thích.

Mạc Minh nhìn bóng lưng của

cô, trong lòng cảm thấy nóng lên.

Đột nhiên cảm giác được hơi ngọt ngào, thế này sao?

Đương nhiên, cảm thấy ngọt ngào

anh

cũng

không

thể bỏ mặc

một

mình tiểu nha đầu đối mặt với người lòng dạ khó lường này được.

anh

nhìn về phía “Tình địch”, nhíu mày cười như

không.

Suy nghĩ

không

bằng hành động, nếu đối phương muốn động vào họng súng, vậy để

anh

động thủ, tiêu diệt triệt để cục đá này thôi.