Chương 6: Lần đầu gặp

Edit: meowluoi

Kỳ Diệu

không

đến nhà họ Lâm "Tính sổ."

Tề Tâm Hân chỉ tiếc rèn sắt

không

thành thép, nhưng cũng hết cách với

cô.

Cũng may tiểu nha đầu

đã

thanh tỉnh rồi, lại

không

muốn sống muốn chết, càng

không

đắm chìm trong mộng đẹp làm Lâm phu nhân, mà chủ động giảm bớt liên lạc với Lâm Tư. Về sau, chỉ cần Lâm Tư

khônggọi điện thoại đến,

không

gửi tin nhắn,



cũng

sẽ

không

chủ động

nói

chuyện với

anh

ta. Kể từ đó, Lâm Tư ngu xuẩn đển mấy, cũng

không

thể nào

không

hiểu.

Tề Tâm Hân tìm người làm gián điệp mới phát

hiện, Lâm Tư hẹn gặp người thứ ba kia ít hơn.

anh

ta bắt đầu trong tối ngoài sáng thăm dò ý Kỳ Diệu, ý đồ là xác nhận suy đoán của

anh

ta.

Đối với việc này, Tề Tâm Hân khịt mũi coi thường.

"Hừ,

anh

ta vẫn coi cậu là thiếu nữ trẻ trung, dễ lừa gạt sao?"

Kỳ Diệu

không

nói

gì.

"Cậu cứ lạnh lùng để yên như vậy sao?"

"Ừm,

không

bệnh mà mất thôi."

"không

bệnh mà mất cái khỉ gì!



ràng là

anh

ta bắt cá hai tay trước! Còn "không

bệnh mà mất" nữa chứ?"

Kỳ Diệu lại

không

nói

lời nào.

một

lúc lâu sau,



mới hỏi sang chuyện khác, hỏi Tề Tâm Hân, thuê thám tử tư mất bao nhiêu tiền. Tề Tâm Hân còn chưa nghe xong, liền hiểu



muốn

nói

tiếp cái gì.

"Dừng, nhớ năm đó ba mẹ tớ cắt lương, là cậu tiếp tế cho tớ. Bây giờ tớ có tiền, giúp cậu mời thám tử tư

thì

làm sao?"

Kỳ Diệu cười với



ấy: "Chuyện này

không

giống nhau."

"Có cái gì khác biệt chứ?

không

phải đều là bạn bè thân mật, giúp đỡ lẫn nhau sao?"

Kỳ Diệu nghe được trong lòng ấm áp.

"Với lại, thám tử tư này là bạn học cao trung của tớ, người ta còn chiết khấu, giảm được

không

ít."

Kỳ Diệu mở miệng muốn

nói

gì đó, liền bị Tề Tâm Hân cắt đứt trước: "Được rồi, tớ

đã

nói

mọi chuyện

rõràng rồi. Chớ

nói

lại vấn đề tiền bạc với tớ."



đứng trước mặt Kỳ Diệu, bộ dáng nghiêm trang, thu hồi ý niêm "Tính sổ" trong đầu.

"Còn chuyện này, bây giờ cậu định thế nào?" Kỳ Diệu buông tha ý niệm về tiền bạc, Tề Tâm Hân

nóisang chuyện khác, hỏi

một

vấn đề thực tế.

Kỳ Diệu nhịn

không

được thở dài.

Con đường làm nữ diễn viên,

không

còn chỗ cho



đặt chân,



chỉ có thể dựa vào kế hoạch

đã

sớm dự định,

đi

làm minh tinh phía sau

anh

hùng.

Nghĩ tới đây, nội tâm

không

tránh khỏi có hơi oán hận.

Đúng vậy, nếu

không

phải nhà họ Lâm cố gắng khuyên can,



chỉ có thể đồng ý với bọn họ, buông tha lý tưởng của chính mình và mẹ sao? Bây giờ đột nhiên hiểu ra, phát

hiện

những người kia chỉ lừa

cô,

côthật

sự

là... Tiền mất tật mang.

"Tớ

đã

nói

rồi! Cậu

không

nên để Lâm Tư chiếm tiện nghi như vậy! Nếu

không

phải

anh

ta và ba mẹ

anh

ta ngon ngọt dụ dỗ lừa cậu, cậu bây giờ

đã

thành diễn viên rồi ấy chứ?"

Tề Tâm Hân lại vì vậy mà bất bình dùm, Kỳ Diệu sợ



ấy lại nhắc lại chuyện cũ vội ngước đầu lên, cười nịnh nọt

nói: "Vậy tớ làm trợ lý cho cậu được

không? Làm người phụ nữ sau lưng cậu?"

Lời vừa

nói

ra, Tề Tâm Hân vừa bực mình vừa buồn cười,

không

khách khí giơ tay điểm vào trán

cô, trả lời

một

câu "đi

chết

đi."

một

lát sau,



ấy lại

không

thể thu hồi vẻ mặt oán trách, thở dài

nói: "nói

thật

cho cậu biết, ba mẹ tớ

đã

tìm người đại diện, đây là điều kiện bọn họ cho tớ chính thức bước vào giới giải trí."

Kỳ Diệu chỉ

nói

đùa, nhưng thình lình nghe



ấy

nói

như vậy, tự nhiên ngẩn người tại chỗ.

Đúng vậy, cha mẹ Tâm Hân cũng giống cha

cô, đều là phú thương tiêu tiền như nước, nhưng mà, thái độ của bọn họ khác ba

cô, vẫn luôn phản đối con

gái

tiến vào giới giải trí. Lúc trước Tâm Hân gạt bọn họ đỗ học viện điện ảnh Z, bọn họ tức giận, thậm chí

không

cho



ấy tiền sinh hoạt và học phí, cũng tạo nên cơ duyên bạn bè làm quen giúp đỡ. Tuy hai năm sau đó, vợ chồng nhà họ Tề dần dần thỏa hiệp cung cấp nuôi dưỡng, nhưng nghĩ tới con đường sau này con

gái

phải

đi, bọn họ vẫn luôn

không

vui.

Khuyên

không

được con

gái, bọn họ đành phải cài người nằm vùng của mình bên cạnh, để lúc nào cũng có thể quản hành động của con

gái.

thật

sự

là đau buồn.

Vừa định mở miệng an ủi bạn tốt hai câu, Kỳ Diệu nghe thấy đối phương

nói

trước

một

bước: "Thế này

đi, tớ nghĩ cách hỏi thăm giúp cậu, xem có công ty nào nhận người đại diện, thay cậu tìm thử."

Tề Tâm Hân

nói

xong lời này, còn cố ý ném ánh mắt quyến rũ với

cô.

Kỳ Diệu buồn cười.

"Tâm Hân tốt nhất - -"



làm nũng, giang hai cánh tay, cho bạn tốt

một

cái ôm.

"Ừm, cậu biết là tốt rồi."

Sau đó, Tề Tâm Hân vội vàng vì mình kiếm sống,

một

bên thay bạn tốt dò la tin tức. Về phương diện khác, Kỳ Diệu chính mình lưu ý, hy vọng có thể tốt nghiệp xong liền nhận được tin."

đi

dạo trang web, đồng thời viết sơ yếu lý lịch, trong lúc đó



vô tình thấy hai năm nay mình đều sưu tầm tin tức hôn lễ, tâm tình khó tránh khỏi sa sút. Cuối cùng,



cắn răng

một

cái, giậm chân

một

cái, mang những bài viết và hình ảnh xóa sạch.



từng hao phí tâm huyết vào nó mà mấy chốc thành hư ảo, trong lòng Kỳ Diệu buồn bực. Thừa dịp phòng ngủ

không

có những người khác,



hướng trần nhà gào thét

một

phen, tâm tình vui hơn

mộtchút.

không

nhìn

không

nhìn!



muốn

đi

dạo phố!

không

thể

không

nói, phụ nữ phát tiết tâm tình tốt nhất chính là

đi

mua sắm.

Kỳ Diệu mang tiền, đeo ba lô

trên

lưng, đạp xe

nhỏ

của

cô, dưới ánh mắt quỷ dị

trên

đường, đến quảng trường mua sắm gần trường nhất. Chưa được nửa giờ,

trên

tay



cầm đủ các loại đồ ăn.

Bạch tuộc nướng, bánh donuts, bánh ngọt, kem ly,... Người

đi

đường đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn tiểu



nương người

nhỏ

nhắn xinh xắn,

không

hiểu vì sao



ăn nhiều như vậy, mà người lại vẫn thon thả.

Tiểu



nương này muốn người khác oán giận sao?

Đáng tiếc, tiểu



nương lớn lên mi thanh mục tú, xinh đẹp đáng

yêu,

thật

sự

không

có người nào có thể nguyền rủa

cô.

Đủ loại người

trên

đường nhìn soi mói, Kỳ Diệu nghỉ chân tại

một

cửa hàng bán đồ lưu niệm, đối diện

côlà tủ đồ bên trong là ghép hình gần hai mét vuông, ăn hết bánh donuts cuối cùng.



móc khăn giấy từ trong túi tiền, lấy ra lau miệng, ánh mắt

không

rời hộp ghép hình lớn kia.



thích chơi ghép hình, có thể ở trong phòng liều mạng cả buổi chiều. Vài năm trước, Lâm Tư luôn cùng



liều mạng, về sau,

anh

ta bận rất nhiều việc... Bận học, bận... Công tác, cũng khiến



dần dần mất

đi

cơ hội này.

Lâm Tư lúc nào cũng

nói

mình bận nhiều việc, hai người

thật

vất vả mới ở cạnh nhau, còn

không

bằng trò chuyện, tâm

sự, hoặc

đi

ra ngoài tản bộ, mua đồ.

không

biết vì sao, bây giờ Kỳ Diệu nhớ lại, mới hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra,

anh

ta thiếu hụt

không

phải thời gian, mà là kiên nhẫn.

Kỳ Diệu bừng tỉnh.



nhếch miệng cười, thu hồi lại suy nghĩ, xoay người muốn

đi,

không

ngờ bên cạnh





một

đứa bé trai

không

biết đứng ở đó từ lúc nào. Tiểu tử này

không

chớp mắt nhìn chằm chằm đồ chơi trong tủ kính, cậu bé này nhìn khoảng năm sáu tuổi, trắng trắng mềm mềm, mặc quần yếm màu lam nhạt, khuôn mặt

nhỏ

nhắn rất nghiêm túc.

Kỳ Diệu cảm thấy,

đã

bao lâu rồi



chưa nhìn thấy đứa bé xinh đẹp như vậy.

Oa - -



rất muốn ngồi xổm xuống xoa bóp mặt cậu.

Nghĩ tới gì đó,



liền nhìn bốn phía xung quanh, xem có cha mẹ chờ gần đây

không.

Ừm...

không

có, bố mẹ

không

có gần đây,



cũng

không

thể tùy tiện xoa bóp mặt cậu bé - - nhỡ đâu trở thành dì kì lạ

thì

sao?

Nhưng mà... Mặt cậu trơn mềm như vậy, cảm xúc nhất định

sẽ

rất tốt.

Trong đầu

đang

đấu tranh, bên tai



đột nhiên truyền đến

một

câu hỏi có bài bản: "Chị, chị có tiền

không?"