Chương 71: Vạch trần

Edit: meowluoi.

Chủ nhân của nick Bạch Liên Hoa im lặng nhiều ngày - - mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên, đột nhiên lại lên tiếng.

Lần này



ta trực tiếp tung ra ảnh chụp Mạc Minh mang Kỳ Diệu và hai đứa bé đến nhà họ Mạc, lại thay đổi cách viết, chỉ viết đơn giản

một

câu: Đây là

một

nhà bốn người sao?

Blog này vừa đăng lên, bạn bè

trên

mạng lại bùng nổ.

Nếu như lúc trước mọi người còn suy đoán, lúc này có thể hoàn toàn chắc chắn - - chủ nhân chưa bao giờ chỉ mặt gọi tên, chính là mẹ con trai ảnh đế.

Hơn nữa! Hơn nữa! Lúc này ảnh để còn

đi

cùng tiểu trợ lý?

Căn cứ vào hành động thân mật của hai đứa bé và Kỳ Diệu, dân mạng

đã

nhận định:



chính là “Tiểu trợ lý” lúc trước luôn đăng blog.

Mẹ nó! Lúc trước

không

phải

nói

là chỉ chăm sóc con nam thần sao?

Lầu

trên

ngây thơ quá, ngươi từng thấy bảo mẫu

nhỏ

tuổi như vậy sao?

Lầu

trên

mới trẻ tuổi, mới ngây thơ, từ xưa đến nay, bảo mẫu…

không, chuyện tiểu tam đạp ngã chính thất còn thiếu sao?

Lầu

trên

là quân của chủ nhân blog Bạch Liên Hoa sao? Các ngươi mở to mắt ra nhìn xem chưa? Làm sao các ngươi biết Bạch Liên Hoa là chính thất? Trợ lý là người thứ ba chứ?

Chậc chậc, chờ đợi đại chiến cuối cùng.

F*ck!

không

có người đau lòng cho nam thần nhà ta sao? Dựa vào cái gì

anh

bị

một

học sinh trung học câu dẫn chứ!



gái

này lớn lên rất xinh đẹp, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, còn trẻ tuổi, có thể làm cho đàn ông bảo vệ.

Cút

đi

được

không?



Sáng sớm liền nhìn những bình luận này, Kỳ Diệu cũng ngốc rồi.

“Làm sao bây giờ? Hình như em biến thành người thứ ba…”



cầm di động, nghiêm túc hỏi bạn trai

cô.

Mạc Minh mặt

không

đổi im lặng

một

lúc lâu, ôm



vào lòng, trầm giọng

nói

“Uỷ khuất em rồi.”

Bộ dáng thâm trầm dịu dàng như vậy, lại làm tiểu nha đầu bật cười.

“Được rồi, dù sao em mới là ‘Vợ cả’,

không

sợ bóng sợ gió.”

“Em nghĩ thoáng nhỉ.”

“Đó là đương nhiên.

anh

không

biết lúc trước em nhập học, giáo viên

đã

dạy chúng em, về sau nếu nổi tiếng nhất định

không

cần để ý những lời bóng gió

trên

web.” Kỳ Diệu

nói, thay đổi vẻ mặt vừa chết lặng kia, “Fan của

anh

nhiều như vậy…

anh

cũng

không

phải đối với em như vậy mà?”

Mạc Minh cười, nghiêng đầu hôn môi

cô.

Người phụ nữ

anh

nhìn trúng, quả nhiên

không

kém bậc mày râu.

“Ừm, cái này là ban thưởng cho em.”

Thấy



gái

oán trách lườm

anh

một

cái.

“Ai muốn

anh

ban thưởng…”

Lời còn chưa dứt,



phát

hiện

sắc mặt người đàn ông cứng lại - -



nhìn theo ánh mắt

anh, là hai đứa bé khuôn mặt xinh đẹp giống nhau.

Trong khoảnh khắc này,



mặt mày thất sắc.

“Hì hì, chị xấu hổ, ba cũng xấu hổ.” Chỉ thấy Mạc Nhiên ăn mặc chỉnh tề kéo tay

anh

trai, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn hai người,

không

e dè gì

nói.

không

thể nghi ngờ, cậu chắc cũng nhìn ra được cái gì đó, hoặc là tối hôm qua nghe

anh

em sinh đôi của mình

nói.

Kỳ Diệu lúng túng

không

biết nên làm gì cho phải, Mạc Minh

thì

- - vẫn là chủ gia đình, đè thấp giọng

nói, bảo hai đứa bé

đi

đánh răng rửa mặt.

Hai đứa bé vui vẻ cầm tay nhau rời

đi. Trước khi

đi, Mạc Nhiên còn quay đầu lại nhìn, mặt mày hớn hở quơ quơ bàn tay

nhỏ

bé với

cô, giống như cổ vũ

cô.

Kỳ Diệu vừa lúng túng vừa buồn cười,



không

nỡ trách hai đứa bé đáng

yêu, đành phải đẩy lên người Mạc Minh.

“Đều tại

anh, sau này ban ngày

không

được phép hôn em.”

“Việc này

không

được, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Kỳ Diệu nổi cáu, che mặt chạy

đi. Mạc Minh đứng tại chỗ

không

nhúc nhích, cười nhìn bóng lưng

cô, lúc



biến mất

thì

thu lại vẻ mặt.

anh

lấy điện thoại di động ra,

không

nhanh

không

chậm nhìn thông tin ghi chép, đồng thời bước ra ngoài ban công.

Tìm được số điện thoại nhiều năm

anh

chưa từng thấy,

anh

ấn phím gọi.

Thời gian xa cách sáu năm, số kia vẫn

không

đổi.

âm

thanh đổ chuông vang lên, sau đó đổi thành

âmthanh khác.

“Alo?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến

một

giọng nữ uể oải, trực giác

nói

cho Mạc Minh, người này là người

anh

muốn tìm.

“Tôi gửi tin nhắn riêng cho

cô, vì sao



không

trả lời tôi?”

anh

nói

thẳng vào vấn đề, đánh phủ đầu đối phương.

“Mạc Minh, là

anh

sao?”

“không

phải



hy vọng tôi chủ động liên lạc với



sao? Sao thế? Còn chưa đủ thành ý à?”

Nghe người đàn ông lạnh lùng

nói, người phụ nữ im lặng

một

lúc lâu.

“Tin nhắn kia, vài ngày sau em mới đọc, em sợ… Sợ quấy rầy

anh…”

“Gần đây

không

phải



làm chuyện quấy rầy đến tôi sao?

không

kém tin nhắn riêng này đâu.”

Đối phương lại im lặng.

“nói

đi,



muốn gì?” Mạc Minh thấy



ta

không

lên tiếng, cũng

không

có ý định tốn nước miếng với

côta, liền

đi

thẳng vào vấn đề.

“Em muốn gặp đứa bé.”

“không

được.”

“Vì sao lại

không

được?” Bị người đàn ông từ chối, người phụ nữ vừa mới bình tĩnh đột nhiên kích động.

“Từ lúc



sinh ra bọn chúng liền lựa chọn vứt bỏ, bây giờ có tư cách gì, thể diện gì gặp bọn chúng?”

“Em…”

“Tôi

nói



cho



biết, bọn chúng đều

không

biết mẹ mình thế nào, bọn chúng là con trai tôi, là con trai tôi, vĩnh viễn

không

là con trai

cô.”

“Mạc Minh…”

“Nếu



cảm thấy áy náy với tôi, như vậy đừng quấy rầy hai đứa bé. Cuộc sống

hiện

tại của bọn chúng rất tốt, cũng có người chăm sóc, bọn chúng

không

cần

một

người mẹ vô tình vô nghĩa, lại

không

có lý do gì thừa nhận

cô.”

“Mạc Minh, em

không

phải là…”

“Nếu như



muốn tiền, tôi có thể cho

cô, nhưng nếu



muốn người, tôi khuyên



đừng nghĩ tới.”

Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại

không

lên tiếng nữa, dường như rất lâu sau, Mạc Minh mới lờ mờ nghe được



ta dùng sức thở.

“thật

xin lỗi.” Lúc sau,



ta nghẹn ngào

nói, “không

phải em cố ý gây phiền toái cho

anh, chỉ là em… Muốn gặp bọn chúng.”

“Ha ha…” Nhưng mà đối mặt với lời thanh minh của



ta, người đàn ông chỉ cười lạnh.

Người phụ nữ nghe được

anh

cười,



ta

không

phản bác được.

“Xin lỗi.”

“Nếu

thật

sự

muốn xin lỗi, liền xóa những blog giả mù sa mưa kia, thuận tiện khóa tài khoản, an phận thủ thường

đi.”

Mạc Minh lạnh lùng

nói

xong, chỉ cảm thấy trong lòng chán ghét người phụ nữ này so với sáu năm trước, chỉ có hơn chứ

không

kém.

Người phụ nữ

không

nói

gì,

anh

quyết định

không

nghĩ tới, trưa hôm đó, đối phương lại bấm

một

dãy di động khác.

Chứng kiến số lạ xuất

hiện

trên

màn hình di động, Kỳ Diệu vốn định

không

nhận. Nhưng mà, trong khoảnh khắc đó, trực giác mách bảo

cô, ma xui quỷ khiến



lại nhận điện thoại.

Sau vài giây,



thay đổi sắc mặt.

Mẹ Mạc Du, Mạc Nhiên gọi điện cho

cô, muốn gặp mặt riêng



ngoài quán cà phê.



tự nhiên do dự, có

đi

hay

không.

Nhưng mà đối phương

nói

một

câu, đánh trúng uy hϊếp

cô.

“Kỳ tiểu thư

không

cần lo lắng, tôi chỉ muốn

nói

cho



biết chuyện năm đó. Tôi

không

muốn…

khôngmuốn đem những lời này vào trong quan tài.”

Đột nhiên xuất

hiện

lý do như kim châm vào tim Kỳ Diệu,



nghe giọng người phụ nữ uể oải, chắc cũng

không

sống bình yên.

Mặc dù



không

có tình cảm với người này, nhưng vẫn đồng ý.

Nhỡ đâu… Nhỡ đâu người ta

thật

sự

có nỗi khổ tâm

thì

sao?

Dù sao



ta cũng là mẹ ruột hai đứa bé,



cảm thấy, nếu



là bạn

gái

của Mạc Minh, hai người cũng sắp bàn đến chuyện kết hôn,



có nghĩa vụ tìm hiểu



tình hình thực tế.

Vì vậy,



dựa theo đối phương cầu xin, gạt Mạc Minh, đúng giờ hẹn đến, hơn nữa còn thuận lợi nhìn thấy

một

người phụ nữ trẻ tuổi.

Quả nhiên là người lần trước cố ý lao ra cản xe

cô.

“Chuyện lần trước tôi

thật

sự

rất xin lỗi, dọa



sợ rồi.” Thấy Kỳ Diệu chậm rãi ngồi xuống, người phụ nữ

nói

xin lỗi



trước.

“không

sao, tôi gần như

đã

quên chuyện kia rồi.” Kỳ Diệu bình tĩnh

nói, cẩn thận quan sát người phụ nữ đối diện.



ta có khuôn mặt thanh tú, người nhìn rất gầy, khí sắc cũng

không

quá tốt,

nói

khoa trương

một

chút, quả thực hình như là dinh dưỡng

không

đầy đủ.

Nhưng mà trong lòng Kỳ Diệu biết, đối phương sỡ dị mặt vàng, thân thể gầy gò đều vì



ta mắc bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng.

Ánh mắt



di chuyển, nhìn cốc trong suốt của đối phương, quả nhiên, đối phương uống nước lọc.

“Hôm nay tôi mời



tới là có mấy lời muốn

nói

với

cô.” Đối phương hình như cũng

không

chú ý



lén lút, chỉ cười gượng hai tiếng, lời

nói

xoay chuyển,

đi

thẳng vào vấn đề, “Tôi biết, bây giờ



là bạn

gáiMạc Minh, chuyên của tôi và

anh

họ

anh

ấy, còn chuyện hai đứa bé, chắc

anh

ấy cũng

nói

cho



một

ít rồi.”

Kỳ Diệu

không

tỏ ý kiến gì, chỉ im lặng cùng



ta đối mặt.

“Tôi… Lúc tôi mười mấy tuổi, liền chuẩn đoán mắc bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng. Từ đó trở

đi, tôi

không

giống với bạn bè cùng trang lứa. Nhạy cảm, yếu ớt, quái gở… Thậm chí lúc

không

có người, trở nên mắc bệnh tâm thần. Lúc tôi thống khổ nhất, bất lực nhất, tôi gặp Mạc Minh, cũng gặp

anh

trai

anhấy. Hai người bọn họ

một

người lạnh lùng,

một

người dịu dàng, nhưng rất quan tâm tới tôi. Cho nên… Tôi kìm lòng

không

được… Thích

một

trong hai bọn họ.”

nói

đến đây,



ta thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Diệu trong dự liệu.

“cô

nghĩ

không

sai, lúc đầu người tôi thích là Mạc Minh. Đáng tiếc,

anh

ấy

không

có ý với tôi, tôi rất khổ sở, vắt óc suy nghĩ làm sao để

anh

ấy có thể tiếp nhận tôi. Cho nên, tôi liền quan hệ thân mật với…

anhhọ

anh

ấy. Tôi thừa nhận, lúc đầu, tôi chỉ lợi dụng tình cảm của

anh

họ

anh

ấy, nhưng về sau…

anh

ấy biết



tôi lợi dụng

anh

ấy đến gần Mạc Minh,

anh

ấy vẫn tốt với tôi, trái tim tôi

không

phải là tảng đá, tôi bị cảm động, dần dần thích

anh

ấy, thậm chí… Thậm chí cam tâm tình nguyện sinh đứa bé cho

anhấy.”

“Sáu năm trước, tôi có thai Mạc Du và Mạc Nhiên, mỗi ngày tôi đều ảo tưởng, sau này có thể sống với đứa bé và người tôi

yêu. Đáng tiếc, ông trời cảm thấy tôi

không

có tư cách được

anh

ấy

yêu, sau khi sinh hạ hai đứa bé, bệnh tình tôi chuyển biến xấu hơn. Tôi thậm chí

không

thể tự chăm sóc mình, đừng

nói

là… Cùng

anh

ấy chăm sóc hai đứa bé.

Lúc đó, người nhà tôi liên lạc được với

một

bệnh viện nước ngoài,

nói

nếu như tôi sang đó, có lẽ

sẽ

sống được. Tôi

không

có dũng khí

nói

cho

anh

ấy biết tôi

đi

có khả năng

không

về được, cho nên tôi lựa chọn ra

đi

không

từ biệt. Nhưng mà… Nhưng mà tôi nằm mơ cũng

không

nghĩ đến,

anh

ấy

sẽ

hiểu lầm tôi

không

muốn sống cùng

anh

ấy, vì đuổi theo mang tôi trở về, gặp tai nạn xe cộ.”

nói

đến đây, người phụ nữ nước mắt mông lung.

“Người nhà sợ tôi nghĩ quẩn trong lòng, đành phải gạt tôi,

không

nói

tin tức

anh

ấy qua đời. Lúc tôi nghe được tin này,

đã

là ba năm sau.” Người phụ nữ dừng lại, đưa tay lau nước mắt, “Kỳ tiểu thư,

côbiết

không? Khi đó, tôi hối hận

thật

sự

muốn tìm cái chết! Tôi ngu xuẩn, nhu nhược như thế, vì sao lại

không

nói



ràng cho

anh

ấy chứ? Tại sao phải làm

anh

ấy nghĩ ngợi lung tung?”

Kỳ Diệu

không

trả lời



ta, chỉ nhíu mày nhìn.

“Nhưng mà

anh

ấy

đã

không

còn, thân thể tôi

không

thể khôi phục lại như bình thường, tôi lại càng

không

có dũng khí đối mặt với hai đứa bé tôi vứt bỏ ba năm trước… Tôi…”

“Cho nên, ba năm sau,



liên tục

không

tới tìm đứa bé, cũng

không

tìm Mạc Minh sao?”

Cuối cùng



nói, người phụ nữ ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ gật đầu.

“Vậy tại sao

hiện

tại bỗng nhiên lại xuất

hiện

chứ?”

“Bởi vì… Tôi sợ thời gian của mình

không

còn nhiều, tôi nghĩ… Tôi muốn nghe hai đứa bé gọi

một

tiếng ‘Mẹ’…”

“Ha ha…”

Người phụ nữ điềm đạm đáng

yêu

không

ngờ rằng, nghe



ta than thở khóc lóc

nói

xong chuyện cũ,

côgái

nhỏ

nhìn mềm mại yếu ớt đột nhiên cười khẽ

một

tiếng.

Tiếng cười này, giống như tiếng cười sáng nay



ta nghe được, làm cho sắc mặt



ta cứng đờ.

“Kỳ tiểu thư…”

“Có lẽ những lời



nói

đều là

thật, nhưng mà,

một

người cảm thấy ân hận, cảm thấy đau lòng,

sẽ

biết suy nghĩ đến hai đứa bé…

không

đăng liên tục những blog như vậy.”

Lời vừa

nói

ra, sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, nước mắt vẫn còn đọng

trên

khóe mắt đều quên rơi xuống.



ta cứ ngồi kinh ngạc như vậy,



ngồi nhìn chằm chằm



ta

không

chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng



ta.

“Nếu tôi đoán

không

sai, tới bây giờ



vẫn còn nhớ tới Mạc Minh đúng

không?”

Lúc

nói

ra câu này, Kỳ Diệu cũng

không

thể tưởng tượng nổi.



không

phải là người thích lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng

không

biết tại sao, nhìn người phụ nữ đáng thương kể những tình cảm dào dạt,



không

kìm lòng nổi phỏng đoán khả năng này.

“Có lẽ



đối với

anh

họ

anh

ấy có tình cảm, nhưng chủ yếu vẫn là áy náy, là cảm động,

không

phải là tình cảm

một

người phụ nữ dành cho đàn ông.”

Sắc mặt người phụ nữ càng cứng ngắc,



ta khó có thể tin nhìn chăm chú



gái

trẻ tuổi, trong lòng

không

nhịn được lo lắng.

Thấy sắc mặt



ta trắng bệch, hai mắt trợn tròn, Kỳ Diệu liền hiểu được, mình đoán

không

sai.

“cô

mười tháng hoài thai sinh hạ đứa bé, được người



thầm mến nhiều năm nuôi dưỡng, các ngươi hoàn toàn có lý do để trở thành

một

gia đình.



nghĩ như vậy, đúng

không?”

Người phụ nữ vẫn nhìn

cô, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

“Rất đáng tiếc, mặc dù



là mẹ hai đứa bé, nhưng trong mắt của tôi,



căn bản

không

thích hợp làm mẹ bọn chúng.” Kỳ Diệu cố kìm nén xúc động

không

dùng tới bốn chữ “không

có tư cách”, ổn định lại tâm tình rồi

nói, “Đứa bé rất khỏe mạnh, vui vẻ sống cùng ba bọn chúng, lúc này,



không

cần quan tâm. Còn Mạc Minh, tôi hy vọng



không

quấy rầy

anh

ấy, nếu như…



còn muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cuối cùng cho

anh

ấy.”