Chương 73: Xưng hô

Edit: meowluoi.

Phong ba cuối cùng cũng dẹp loạn, tuy trong lòng chua xót bất bình, nhưng lại khiến người ta trưởng thành.

Từ sau ngày hai đứa bé gặp mẹ, Mạc Minh mơ hồ cảm thấy, Kỳ Diệu càng ngày càng

yêu

hai đứa bé hơn.

Đối với việc này,

anh

không

nói

gì, trong lòng như có gió xuân thổi qua - - ấm áp.

Chỉ là, nếu “Bí mật” giữa

anh

và Kỳ Diệu bị phát

hiện, Mạc Du và Mạc Nhiên lại gọi



là “Chị”, như vậy

không

thích hợp.

Người đàn ông càng nghĩ càng thấy

không

được tự nhiên, nghiêm túc gọi hai đứa bé đến cạnh mình, bảo bọn chúng đổi xưng hô.

Hai

anh

em

không

hiểu ra sao.

“không

gọi “Chị”

thì

gọi là gì ạ?”

Mạc Minh im lặng.

Đương nhiên chưa thể gọi là “Mẹ”.

Cho nên…

“Gọi là ‘Dì’.”

Lời vừa

nói

ra, tiểu Mạc Nhiên nhăn mặt.

“Nhưng mà chị trẻ tuổi như vậy, giáo viên nhà trẻ và các bạn

nhỏ

đều

nói, chị giống chị

gái

con.”

Lời vừa

nói

ra, Mạc Minh càng quyết tâm đổi cách xưng hô của hai đứa bé.

“Cứ tạm gọi là ‘Dì’

đã.”

Thấy ba kiên trì, Mạc Du phản ứng.

A - - cậu biết vì sao ba nhất định bắt bọn họ thay đổi xưng hô.

“Mạc Nhiên, nghe lời ba

nói.” Sau đó,

anh

trai ngầm hiểu khuyên bảo em trai sinh đôi, “Chúng ta cứ gọi chị là ‘Dì’

đi, dù sao chị

sẽ

không

tức giận với chúng ta.”

thì

ra cậu còn sợ Kỳ Diệu giống như những người phụ nữ khác, rất sợ bản thân mình bị kêu già sao?

Đối mặt với con trai lớn

nói, Mạc Minh cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng bất luận như thế nào, con trai

nhỏ

rất nghe lời ba và

anh

trai, ngoan ngoãn gật đầu.

Vì vậy, trong biệt thự lớn, lần đầu tiên từ “Dì” xuất

hiện, hai đứa bé và “Dì” đều

không

được thoải mái.

“Là

anh

bảo Mạc Du và Mạc Nhiên đổi xưng hô sao?” Kỳ Diệu nhanh chóng tìm được “Đầu sỏ gây nên”, lúng túng hỏi

anh.

Mac Minh thoải mái thừa nhận, tiểu nha đầu bật thốt lên

một

câu “Vì sao?”

“Như vậy

anh

mới

không

còn cảm giác lσạи ɭυâи.”

“…”

Kỳ Diệu cảm thấy, ảnh đế đại nhân gần đây chắc quá nhàn rỗi, mới để ý chuyện nhàm chán này.

Nhưng mà, suy nghĩ của

anh

chắc cũng xuất phát từ quan tâm - - nghĩ lại sóng gió

đã

đi

qua, bồi đứa bé nhiều hơn, Kỳ Diệu

không

tính toán chi li với

anh

nữa.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng nửa tháng nay người đàn ông lại càng cố tình gây

sự, chốc lát

không

cho Kỳ Diệu kể chuyện cho hai đứa bé, chốc lát

không

cho



tắm cho bọn chúng, chốc lát lại

nói

“Nam nữ cổ đại bảy tuổi chỗ ngồi khác nhau” cho nên



không

nên mỗi tối đều hôn bọn chúng chúc ngủ ngon…côkhông

thể nhịn được nữa.

“anh

làm cái gì thế? Có phải gần đây

không

có chuyện gì làm, nên nghẹn rồi

không?

đi

đi

đi, ra ngoài kiếm tiền,

anh

chịu trách nhiệm nuôi gia đình đấy!”

Mạc Minh nhịn

không

được mỉm cười, khôi phục lại bộ dáng đứng đắn rất nhanh.

“Kỳ Diệu, nếu như

hiện

tại có cơ hội cho em tiếp xúc với diễn xuất, em có

đi

không?”

Đột nhiên câu hỏi xuất

hiện

làm tiểu nha đầu ngẩn người. Dù sao, những ngày qua, Mạc Minh mặc dù vẫn ngẫu nhiên mang



xuất

hiện

trong

một

số trường hợp, nhưng cũng

không





tạo ra cơ hội. Mà thực ra



cũng

không

phải là chưa nghĩ đến kế hoạch này.

Người đàn ông

đã

lên tiếng, Kỳ Diệu cho rằng, bọn họ nên

nói

việc này

một

lát.



kéo Mạc Minh ngồi xuống, nghiêm túc

nói

dự định của mình cho

anh.

Đương nhiên, trước đó,



đỏ mặt, hỏi

anh

một

vấn đề.

“Chúng ta… Chúng ta

sẽ

kết hôn sao?”

Mạc Minh bị hỏi sững sờ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nghiêm túc gật đầu.

Mặt Kỳ Diệu lập tức càng đỏ.



thu hồi căng thẳng trong lòng, nghiêm túc nhìn mặt

anh

nói: “Em nghĩ qua rồi, Mạc Du và Mạc Nhiên còn

nhỏ, em muốn ở bên cạnh chăm sóc bọn chúng. Cho nên, gánh nặng tài chính trong nhà đều rơi vào người

anh.

anh

phải cố gắng lên,

không

được lười biếng.”

Nghe



cười tủm tỉm

nói

xong lời này, trong mắt Mạc Minh lóe lên kinh ngạc.

Hóa ra, chủ đề

anh

nói,



cũng

đã

cẩn thận suy nghĩ. Mà kết luận của

cô, thế nhưng lại là buông tha cho

sự

nghiệp của mình,

một

lòng chăm sóc hai đứa bé.

không, cũng

không

thể dùng “Thế nhưng”, bởi vì

anh

cũng có dự cảm



sẽ

làm như vậy.



chính là

một

người như thế.

Nhưng mà

anh

sao lại

không

tiếc



hy sinh như vậy chứ?

“Cho em cơ hội lộ diện, em cũng

không

cần sao?”

Kỳ Diệu hơi sững sờ,

không

nghĩ tới Mạc Minh

sẽ

hỏi như vậy. Sau đó,



lắc đầu cười.

“Đứa bé còn

nhỏ,

không

rời bỏ người được.”

“Em

không

biết như vậy là ủy khuất em sao?”

Tiểu nha đầu lại lắc đầu.

“không

có đến mức ủy khuất, em

không

nghĩ giống

anh, muốn làm đại minh tinh. Hơn nữa, trong nhà có

một

ảnh đế rồi,

đã

đủ để khoe khoang.

một

núi

không

thể chứa hai hổ, em mang ngai vàng nhường lại cho

anh.”

nói

xong, tiểu nha đầu nháy mắt với

anh, nhìn thấy

anh

vừa buồn cười vừa động tâm.

Mạc Minh đứng dậy, khẽ hôn trán

cô.

“sẽ

không

để em biến thành bà chủ nhà.”

một

câu này, Kỳ Diệu còn

không

hiểu hàm ý của

anh

sao. Đến cuối xuân,

anh

đột nhiên mang



tới gặp

một

vị đạo diễn nổi tiếng,

nói

cho



cơ hội thử vai,



kinh ngạc, bộ dáng khó có thể tin.

“Sao thế?

không

tin vào khả năng của mình sao?”

Kỳ Diệu đột nhiên hoàn hồn.

“Đương nhiên là

không

phải.”

Thử vai tiến hành rất thuận lợi, bản thân Kỳ Diệu cảm thấy rất tốt, nhưng khi nhận được thông báo,

côvẫn phỏng đoán, đối phương

không

phải nợ nhân tình Mạc Minh đấy chứ.

“Trong mắt em, đạo diễn

sẽ

đối với tác phẩm của mình

không

có trách nhiệm như vậy sao?”

Sau đó,



nghe được Mạc Minh hỏi



như vậy, nhanh chóng bỏ

đi

phỏng đoán này.



bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng mà…

“Em

đi

quay phim, bọn

nhỏ

làm sao bây giờ?”

“Em nghĩ

anh

làm ba để trang trí thôi sao?”

Kỳ Diệu im lặng

không

còn gì để

nói, tươi cười chủ động đưa môi lên.

“Cảm ơn

anh, thân ái.”

Vai diễn lần này Mạc Minh trợ giúp

cô, là

một

vai phụ có

không

ít cảnh diễn,



rất thích nhân vật này, diễn cũng thuận buồm xuôi gió, cho nên,



âm

thầm tự

nói

với mình, phải nắm

thật

chắc cơ hội.

Vì vậy, tiểu nha đầu chuẩn bị tinh thần

thật

tốt, hoàn thành tất cả cảnh quay. Đợi đến khi phim chính thức chiếu, Mạc Du và Mạc Nhiên cũng bắt đầu học tiểu học.

Lễ công chiếu phim điện ảnh. Sáng sớm Kỳ Diệu ăn mặc rất xinh đẹp, chuẩn bị ra cửa. Mạc Minh từ trong nhà

đi

ra, nhìn chằm chằm



từ

trên

xuống dưới, đến khi



cho rằng mình ăn mặc

không

được đẹp

thì

anh

lạnh lùng

nói

một

câu “Vì sao

không

mặc xấu hơn?”

Kỳ Diệu liếc mắt lên trời.

Quả

thật, từ khi



hoàn thành tác phẩm đầu tay, lông mày người này càng nhíu chặt - - lý do là

côcàng ngày càng chói mắt.

“anh

không

thích ánh mắt những người đàn ông kia nhìn em.” Kỳ

thật

anh

muốn

nói

là “Sớm biết như vậy

không

mang em gia nhập giới giải trí”.

Mới đầu, Kỳ Diệu còn trấn an

anh

thật

tốt, thậm chí còn cho

anh

“Phúc lợi” xấu hổ muốn chết. Nhưng về sau,

anh

chẳng những

không

biết thu liễm, còn được voi đòi tiên, làm



dần dần thay đổi thái độ.

“Em phải ra ngoài, ở nhà ngoan ngoãn trông đứa bé, được

không?”

nói

xong,



hôn lên má

anh.

Mạc Du và Mạc Nhiên vốn chạy đến - - cổ vũ

cô, kết quả là nhìn thấy

một

màn này, nhịn

không

được cười “Hì hì”.



gái

đã

tập mãi thành quen ngồi xổm xuống, hôn lên má hai đứa bé.

“Ma ma cố lên!”

“không

thành vấn đề!”