Chương 19: Anh muốn cùng em làʍ t̠ìиɦ không

Ngày hôm đó khi trở về, Bạch Vũ Ngưng không ăn chút nào, cô trở về phòng, nằm ngửa trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà đến tận khuya.

Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm gọi cho Hạ Lan Thác "Thác ca ca, là em.."

"Vũ Ngưng, sao muộn thế này còn chưa ngủ." Giọng nói đầy nam tính của Hạ Lan Thác phát ra từ ống nghe.

"Thác ca ca, em nhìn thấy... Trên mạng... có những lời đồn không tốt về anh, nói anh là... lưu manh." Bạch Vũ Ngưng thanh âm có chút run rẩy "Là thật sao?"

Không có một chút do dự, Hạ Lan Thác lập tức bình tĩnh cười "Có người nói xấu sau lưng anh, Vũ Ngưng, em cũng tin sao?"

Nhưng lời đồn vô căn cứ đó nếu không phải là thật vậy thì với khả năng của Hạ Lan Thác, tại sao anh không liên hệ với quản trị viên để xóa những thứ đó? Tại sao lại để cho những lời vu khống tự do lan rộng?

Nghi vấn vẫn không giảm bớt chút nào nhưng Bạch Vũ Ngưng không muốn hỏi nữa.

Bạch Vũ Ngưng một hơi nâng giọng lên, rụt rè hỏi "Thác ca ca, anh... rất thích em sao?"

Tâm trí của cô rất đơn thuần, chỉ cần Hạ Lan Thác thực sự thích cô, thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết được...

"Em nói gì?"

Hạ Lan Thác nhẹ nhàng hỏi lại, giọng của anh dường như cách xa điện thoại hơn một chút, và đột nhiên trở nên thờ ơ.

"Em…"

Bạch Vũ Ngưng ngập ngừng không trả lời trong một thời gian dài.

Sau một lúc im lặng, Hạ Lan Thác đột nhiên lạnh lùng nói "Đồ ngốc, anh đương nhiên không thích nữa."

Cái gì... cái gì? Cô có nghe lầm không?

Con ngươi của Bạch Vũ Ngưng run lên, trái tim cô chìm xuống, dường như bị một câu nói của anh kéo vào vực thẳm không đáy, bị bao quanh bởi sự lạnh lẽo và bóng tối vô tận, không ngừng chìm xuống mãi ...

Trong giây lát, bên kia điện thoại không có âm thanh, cô gần như cảm thấy Hạ Lan Thác đã cúp máy, đôi môi tái nhợt run rẩy như cánh hoa vẫn tuyệt vọng hỏi lại "Anh... anh nói cái gì..."

"Anh nói, anh làm sao có thể thích em. Sao em ngu xuẩn như vậy."

Tiếng chế nhạo của Hạ Lan Thác rõ ràng đến từ đầu bên kia của điện thoại nhưng lại có sức sát thương như con dao nhọn đâm vào da thịt Bạch Vũ Ngưng.

"..." Trái tim Bạch Vũ Ngưng bị khoét một cái hố, gió lạnh thổi qua, cái gì vậy? Anh ấy không thích nữa nữa? Vậy thì tại sao lại tỏ tình với cô, lại luôn tỏ ra ân cần làm những điều dịu dàng săn sóc cho cô?

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đầu óc Bạch Vũ Ngưng hoàn toàn rối tung lên.

“…Anh, ý anh là gì…” Cô lại nói, giọng đã như sắp khóc, nước mắt trào ra từ hốc mắt cay xè.

"Vũ Ngưng, em thật ngu ngốc." Hạ Lan Thác kiên định nói, qua vài giây, lại có một tiếng cười khẽ "Anh không thích em, anh yêu en."

“A…?” Bạch Vũ Ngưng chớp mi, nước mắt trượt xuống gò má, rơi xuống bàn.

"Anh Yêu Em."

Hạ Lan Thác nhắc lại lần nữa, giọng nói đột nhiên trở nên trìu mến, xuyên qua mùa đông lạnh giá vừa rồi, giống như gió xuân mang theo hương thơm nhàn nhạt "Em ngốc như vậy, cả đời nên được nuông chiều."

Anh yêu em - lời tỏ tình trìu mến của anh cứ vang vọng trong tâm trí Bạch Vũ Ngưng.

Trái tim của Bạch Vũ Ngưng ngay lập tức tràn ngập hạnh phúc, như thể một quả chín sắp nổ tung.

Cô bịt chặt miệng để không phát ra âm thanh phấn khích.

Cô biết rằng mình đang gặp rắc rối lớn, nếu muốn cô chia tay với Hạ Lan Thác, cô không thể làm được.

"Bảo bối, em còn muốn hỏi anh cái gì?" Hạ Lan Thác tiếp tục nhẹ nhàng bình tĩnh hỏi.

"Thác ca ca, em. . . " Bạch Vũ Ngưng buột miệng nói "Em còn muốn hỏi, anh. . . anh muốn cùng em làʍ t̠ìиɦ không?"

Làm sao cô có thể hỏi một câu hỏi như vậy? Lời vừa ra khỏi miệng, chính Bạch Vũ Ngưng cũng sửng sốt, đồng thời, nơi riêng tư giữa hai chân cô cũng trở nên tê dại nóng rực.

Hạ Lan Thác im lặng, Bạch Vũ Ngưng kinh hãi, không thể tưởng tượng được biểu cảm của anh lúc này.

Vài giây sau, giọng nói của Hạ Lan Thác như gió thoảng "Vũ Ngưng, đàn ông bình thường sẽ nghĩ đến, nhưng em còn trẻ lại còn mỏng manh như vậy, anh sợ sẽ làm tổn thương em, cho nên đừng nên như vậy thì hơn."

Trái tim của Bạch Vũ Ngưng ngay lập tức đập lệch một nhịp, hai má cô nóng bừng, trong đầu cô có thứ gì đó đang gào thét và bùng nổ…

Hạ Lan Thác thậm chí không chạm vào cô bởi vì anh sợ rằng sự tiếp xúc thân thể sẽ khiến anh không thể kiềm chế mình, sợ làm tổn thương cô? Anh thật sự rất quan tâm đến cô, thật dịu dàng và ân cần!

Cảm giác ấm áp lan khắp tứ chi Bạch Vũ Ngưng, cô đỏ mặt vội vàng nói “Em nhất định sẽ rèn luyện thật tốt, không để anh thất vọng đâu!” Sau đó cô hốt hoảng cúp điện thoại.