Chương 34: Ngôi Làng Quỷ Dị

Sau một tháng đi đường chúng tôi đi tới một ngôi làng.

Lúc này trời cũng đã tối rồi.

Chúng tôi vội vàng tìm phòng trọ nhưng dường như không ai nhìn thấy chúng tôi.

Sau một hồi chúng tôi cũng tìm được một chỗ nghỉ chân là trong một ngôi chùa.

Chúng tôi nghỉ ngơi nhưng không giám ngủ một chút nào.

Chúng tôi cảm thấy ngôi làng này vô cùng kì lạ.

Âm khí bao phủ toàn bộ ngôi làng nhưng chúng tôi không thể tìm thấy căn nguyên của nó.

Sáng hôm sau chúng tôi đi một vòng quanh làng đề điều tra, điều kì lạ là chúng tôi không thể đi ra được ngôi làng.

Chúng tôi như bước vào một không gian khác vậy, khi bước ra khỏi ngôi làng lại thấy mình quay trở lại.

Cái cảm giác bất lực, sợ sệt cái không rõ ràng dâng lên trong đầu chúng tôi.

Hoa Tâm sợ hãi nói.

"Chú Tâm, chuyện gì vậy, sao chúng ta không thể đi ra ngoài."

Kiếm Tâm cũng đã thật bất thường vội nói.

"Mọi người mau tập trung lại, chúng ta đang ở trong một huyễn cảnh thần thông của một kẻ nào đó.

Kẻ này nếu là ma quỷ thì chí ít cũng phải có tu vi ngưng thần.

Chúng ta không nên tách ra."

Nghe vậy tôi cũng rất hoang mang mà hỏi.

"Trong huyễn cảnh là như nào vậy chú."

Đôi lông mày Kiếm Tâm cau lại mà rằng:

"Đại khái chúng ta đang bị kẻ này bày ra hình ảnh trước mắt.

Dù con có đi cả nghìn dặm mà chúng không buông tha thì con cũng không thể thoát ra khỏi.

Thậm chí với kẻ năng lực mạnh chúng có thể điều khiển mặt đất dưới chân con khiến con mất phương hướng như ma dẫn đường, ma cây hôm trước chúng ta gặp vậy."

Hoa Tâm nghe vậy thì đề nghị.

"Hay là chúng ta chia ra mỗi người đi một hướng vậy."

Thanh Tuyết thở dài đáp lại.

"Không được, chúng ta không biết thực lực kẻ trong này, hãy đi cùng nhau để đảm bảo an toàn.

Thật không ngờ, đi dọc đường toàn xác chết, mọi thứ bị tàn phá tưởng đâu tới được một ngôi làng.

Ai ngờ là một ngôi làng ma."

Kiếm Tâm vội trấn ai.

"Mọi người không được hoang mang, giờ chúng ta đi quanh làng xem có manh mối gì không đã."

Vậy là chúng tôi đi điều tra một vòng quanh làng.

Hôm nay trong thôn có một đám cưới vô cùng lớn.

Là con trai của vị phú hào lớn nhất thôn cưới vợ.

Chúng tôi hiếu kì đi theo.

Nhà trai cho người sang hỏi cưới cô gái rồi dẫn về gia mắt tổ tiên.

"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, chúng con xin phép tổ tiên được cử hành hôn lễ cho chú rể và cô dâu...."

Hôn lễ diễn ra rất rất náo nhiệt.

Mọi thứ tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ, cả thôn đều hân hoan chúc mừng.

"Chúng mừng chú rể nha."

"Chúng hai vợ chồng đầu bạc răng long."

"Chúc mừng, chúc các con sớm sinh long phượng."

Chàng trai cũng vui vẻ cảm ơn lời chúc phúc của từng người

Chàng trai dường như đã yêu cô gái rất nhiều.

Khi mọi người chúc mừng thì chàng say sưa kể chuyện đã quen nàng, tỏ tình như thế nào.

"Để tôi kể cho các bác nghe chuyện em quen cô ấy.

Ngày trước lúc cô ấy đang tát nước đầu đình, em đi ra hát một câu vè thế này.

Hỡi cô em gái ý a tát nước đầu đình.

Không biết em đã một mình hay có đôi.

Ấy vậy mà cô ấy lại trả lời.

Tôi đây vất vả mưu sinh nên là vẫn cứ một mình đơn côi.

Nếu anh chịu khó giúp tôi thì ta sẽ là một đôi hai mình.

Thê là từ đó bọn em yêu nhau đến giờ hà hà."

Cô dâu ngồi cạnh cũng tỏ ra vô cùng hạnh phúc.

"Anh này, chuyện đó cũng nói ra để mọi người chê cười."

Mọi người thấy vợ chồng son như vậy thì đều cười vang.

Chúng tôi cũng không có việc gì làm nên cũng ở đó nghe.

Đến tối khi hai người chuẩn bị động phòng thì không hiểu sao dưới gối cô gái lại có một con rắn độc.

Cô gái bị cắn chỉ vội hét lên.

"Chồng ơi, có rắn."

Chằng trai nghe vậy thì chạy tới ôm lấy vợ.

"Vợ ơi, sao lại thế này, không sao đâu, không sao đâu."

Nhưng dường như con rắn đó quá độc.

Cả cơ thể cô gái nhanh chóng chuyển sang màu tím.

Cô thều thào nói với chàng trai.

"Em xin lỗi, chồng ơi, nếu có kiếm sau em nguyện tiếp tục được làm vợ chàng."

Rồi cô chóng qua đời trong vòng tay chàng trai.

Chàng trai thì chỉ biết gào khóc.

"Không, đừng mà, đừng có bỏ anh mà, vợ ơi. Aaaaa! Tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy."

Gia đình, họ hàng chạy đến thì ai cũng xót xa.

"Hài, đúng là số phận trêu người mà."

"Thật đáng tiếc cho một mối tình đẹp. Đúng là ông trời đố kị tình nhân mà."

Mọi người cố gắng kéo chàng ra để lo ma chay cho cô gái nhưng chàng nhất quyết không buông.

"Không, các người cút ra, không ai được động vào vợ tôi.

Các người cút đi, cút hết đi, để tôi được ở bên cô ấy."

Chàng cứ thế ôm người con gái của đời mình ngồi đó, tình yêu của chàng quá sâu đậm khiến chúng tôi chứng kiến cũng không kìm được xúc động.

Ngày hôm sau người nhà quá lo lắng muốn bắt ép con mình rời xa xác cô gái.

"Người đâu, mau kéo nó ra để chúng ta còn làm lễ an táng cho con bé."

Nhưng chàng chỉ nhìn họ với đôi mắt đỏ ngầu rồi nói một câu.

"Nếu các nguời bắt con rời xa cô ấy con sẽ chết cho các người xem."

Vậy là dù rất đau buồn nhưng không ai dám khuyên bởi vì nhà chàng ai cũng biết tính chàng.

Từ trước tới nay chàng là người nói được làm được.

Lúc trước họ cũng không cho chàng cưới cô gái này.

Chàng chỉ nói một câu sẽ nhảy sông và chàng đã làm thật.

Lần này mọi người cũng không ai dám nói gì, chỉ mong sau vài ngày chàng sẽ nguôi ngoai.

Nhưng sau một tuần chàng vẫn ngồi đó, ôm cái xác người vợ mới cưới.

Không một giọt nước mắt, không một cái nhăn lông mày mặc dù cái xác đã bắt đầu phân hủy.

Có người cho là chàng đã điên, cha mẹ chàng thì khóc dòng cầu xin chàng mau tỉnh lại.

"Con à, con mau tỉnh táo lại đi.

Con dâu nó chết rồi.

Con mà cứ vậy thì bố mẹ biết sống sao?"

Nhưng vẫn chẳng thể lay động được chàng.

Vài ngày sau thì chàng tắc thở.

Trước khi chết chàng cũng chỉ hét lên hai chữ " tại sao".

Nói thì chậm chứ thực tế mọi thứ như một cuộc phim tua nhanh vậy.

Tất cả chỉ gói gọn trong một ngày.

Khi chúng tôi cảm nhận thời gian thiên địa biết đã đến đêm, chúng tôi lại quay lại ngôi chùa nghỉ ngơi.

Thanh Tuyết thì cứ ngồi xụt xịt nói thương cho chàng chai và cô gái.

Kiếm Tâm thấy vậy vội đưa cho Thanh Tuyết cái khăn hoa.

Nào ngờ sau khi lau nước mắt.

Đến lúc bỏ ra lại phát hiện đó là cái qυầи ɭóŧ.

Thanh Tuyết đỏ mặt tức giận.

"Ngươi, ngươi, ngươi đưa ta cái gì thế này."

Kiếm Tâm vội vã giải thích

"Ta, ta không biết.

Ta lấy nhầm thôi."

Thanh tuyết tức giận đuổi đánh Kiếm Tâm.

Làm cho bầu không khí nhanh chóng đã không còn bi ai nữa.

Không ngờ lão Kiếm Tâm vậy mà không dám phản kháng, chấp nhận nhịn bị đánh.

Lúc này họ cũng giống như chàng trai và cô gái trong ngôi làng này.

Tôi bắt đầu trầm tư suy nghĩ về cái thứ được gọi là " tình yêu" này.

Đêm đó chúng tôi đều không thể ngủ ngon vì vẫn chưa thể có được manh mối hữu ích nào.