Chương 46: Mai Phục Thành Công

Hoa Tâm và Thanh Tuyết cũng liên tục thi triển kĩ năng tạo cây bụi, sương mù để che giấu hành tung giúp chúng tôi đào tẩu dễ dàng.

Tên Trần gia kia hừ lạnh vừa truy vừa vung kiếm khí đánh bay sương mù, cây bụi tạo tầm nhìn cho đám binh sĩ truy đuổi.

Hắn liên tục hô hào

"Mau đuổi theo."

"Đám nhãi nhép, có giỏi thì đừng có chạy."

Hoa Tâm không chịu thua kém quay lại nói.

"Vậy có giỏi ông đừng đuổi."

Tôi cũng không chịu thiệt.

"Đứa nào đuổi theo đứa ấy làm chó."

Tên Trần gia kia nghe vậy thì tức xì khói nhưng hắn vẫn không ngừng đuổi theo.

Một lúc sau thì từ hai bên của chúng tôi cũng xuất hiện tiếng vó ngựa.

Quả đúng như chúng tôi dự đoán.

Cũng may chúng tôi chọn đường là phía khe núi nên may mắn không bị chặn đầu.

Nếu không chắc chắn chỉ có nước chết.

Chúng tôi vận dụng hết sức lực để chạy trốn.

Công pháp vị bụt hôm trước cho chúng tôi không tệ.

Sau khi luyện thì linh lực của chúng tôi đều trở lên hùng hậu vô cùng.

Nhờ đó mà chúng tôi vẫn giữ được khoảng cách với đám truy binh.

Tất nhiên là cũng phải nhờ Kiếm Tâm vừa chạy vừa cản bước bằng kiếm khí.

Tốc độ của lão thì không tệ nên sẽ không bị tụt lại phía sau.

Hơn hết thảy là cơ thể chúng tôi đều có độ cường đại hơn xa tu sĩ bình thường.

Nhờ đó chúng tôi duy trì được cước bộ không giảm.

Tôi thầm cảm ơn các vị linh thú đã gặp lúc trước đã giúp chúng tôi cải tạo cơ thể.

Sau nửa ngày lượng người đuổi theo chúng tôi ngày càng đông.

Bỗng có một tiếng quát như sấm.

"Đám chuột nhắt chạy đi đâu?"

Nghe vậy chúng tôi đều vô cùng căng thẳng. Kiếm Tâm liếc nhìn rồi nhanh chóng nói với chúng tôi.

"Nguy to rồi, là vị kia gia chủ Trần gia, đi nhanh thôi."

Không ngờ từ Âu Dương thành mà hắn đã nhanh chóng đuổi tới đây như vậy.

Nếu để hắn đuổi kịp thì chúng tôi phải chết không thể nghi ngờ.

Hơn thế với tốc độ này phải nửa canh giờ nữa chúng tôi mới tới chỗ mai phục.

Nếu cứ để đám phía sau cản chân thì ngay cả tốc độ của Kiếm Tâm cũng không thể thoát được.

Tôi suy nghĩ một lúc liền quát.

"Chúng ta là người của Lê gia, xung quanh có mai phục."

Sau đó quay sang đám Kiếm Tâm.

"Mọi người nhanh chóng bộc phát toàn lực, không được lưu thủ mà lao về phía trước."

Nghe vậy họ hiểu là tôi đang lừa dối Trần Gia để họ không cản trở chúng tôi chạy trốn.

Đám người Trần gia nghe vậy thì khựng lại nhưng sau một hồi phát ra thần thức không thấy gì, biết bị lừa chúng liền điên cuồng đuổi theo.

"Con mẹ nó, dám lừa chúng ta. Bắt được tiểu tử đó ta phải băm vằm hắn thành trăm mảnh."

Rất nhiều tiếng mắng chửi vang lên không ngớt.

Một lúc sau tôi lại hô lớn.

"Có mai phục."

Đám Trần gia lại dừng lại kiểm tra.

Một lúc sau, lần này Hoa Tâm cũng bắt trước.

"Gϊếŧ."

"Anh em đâu xông lên."

Đám Trần gia lại lần nữa kiểm tra nhưng vẫn không có gì.

Hình bóng chúng tôi càng ngày lại càng xa.

Chúng như phát điên truy đuổi.

Tôi lại quát.

"Xông lên, gϊếŧ chúng."

Đám người Trần gia lần này chẳng thèm quan tâm.

Sau vài lần như vậy nữa chúng đã chẳng thèm nghi ngờ.

Mà ngay lúc này Trần gia chủ và chục vị ngưng thần cũng đuổi tới nơi.

Chúng tôi còn cách chỗ phục kích một chút nữa thôi.

Lần này không ai để lại chút gì.

Hàng vạn chiếc lá bay ra che khuất phía sau chúng tôi nhờ công pháp của Hoa Tâm.

Thanh Tuyết cũng thi triển công pháp khiến từng cột băng được dựng lên từ mặt đất để cản trở.

Kiếm Tâm và tôi thì phát động toàn bộ kình khí ôm theo hai người Thanh Tuyết và Hoa Tâm lao thẳng vào khe núi.

Trần gia chủ thấy vậy tung ra một đòn quyền kích dễ dàng phá tan hết thảy.

"Đúng là mấy trò trẻ con."

"Hôm nay ta phải bằm thây các ngươi ra làm vạn đoạn."

Sau đó, đám người Trần gia lao theo chúng tôi vào khe núi.

Tôi mỉm cười vì may mắn mọi chuyện đều đúng như kế hoạch.

Ngay khi người của Trần gia vào khe núi thì hai bên người của Lê gia lao ra chém gϊếŧ.

"Gϊếŧ, trả thù cho các tộc nhân Lê gia ta."

"Trần gia, hôm nay là ngày chết của các người."

Tiếng hô gϊếŧ vang lên từ bốn phía.

Thủy công kích đã xúc sẵn liên miên không rứt kèm thêm đá lăn, đất nở.

Liên tục có người dính chiêu mà ngã xuống.

"Nguy rồi, là Lê gia, chúng ta trúng mai phục rồi."

"Mau, mau rút lui."

"Gia chủ, mau cứu ta."

"Huynh đệ, ngươi ma đi, để ta cản chân chúng."

"Ngươi mau là khiên đỡ đạn để ta rời đi, ta là người tộc chính người không được chống lại mệnh lệnh của ta."

Người của Trần gia rất nhanh lâm vào đại loạn.

Rất nhanh đã tử thương thảm trọng.

Gia chủ Trần gia cũng là người trải qua trăm trận khổ chiến vội quát.

"Tất cả mau bố trị trận hình phòng thủ cùng ta lao ra ngoài."

Người của Trần gia nghe vậy thì cũng nhanh chóng làm theo.

Vài chục người thực lực đỉnh cao trở thành tiên phong mở đường.

Một chút thực lực yếu hơn nhờ may mắn còn sống thì hợp thành đội phòng thủ lùi ra ngoài.

Còn lại thì chôn thây dưới công kích thủy thuộc tính và mưa đá.

Nhưng họ vừa ra được ngoài khe núi thì đã bị Lê gia lão tổ và tộc nhân của mình bao vây.

Lê gia lão tổ cười lạnh.

"Haha, Trần Hoàng Lâu rồi không gặp.

Các ngươi chắc không ngờ quả báo đến nhanh vậy a."

Trần gia chủ biết tình thế không ổn nhưng cũng không thể khiến sĩ khí quân mình bị ảnh hướng được liền nói.

"Hừ! Một đám chó cụp đuôi có gì mà đắc ý.

Ngươi nghĩ với trọng thương của ngươi có thể gϊếŧ ta sao?"

Lê gia lão tôi chỉ nhún vai, cười cười tỏ vẻ khinh thường.

"Ai biết."

Rồi ông ta phất tay ra lệnh cho tộc nhân của mình.

"Người của Lê gia đâu? Lên, diệt sạch Trần gia cho ta."

Nghe vậy người Lê gia đồng thanh, hưng phấn thét gào.

"Gϊếŧ, gϊếŧ ...."

"Trả thù cho tộc nhân, gϊếŧ đám chó chết Trần gia, gϊếŧ."

Trần gia chủ cũng vội hét lớn.

"Người Trần gia nghe lệnh, vì Trần gia, liều mạng cho ta."

"Gϊếŧ."