Chương 11

Chương 11

À, chương trình có tên là "Du lịch với chị".

Giang Nam Khê không chút do dự nói: “Em sẽ tham gia.”

“Chị Lý, em sẽ tham gia!”

Chỉ cần là chương trình giải trí có Hạ Chỉ Ngôn tham gia, không cần trả tiền cô cũng sẽ đi, có để cô trả tiền ngược lại cũng được.

Một tuần sau, văn phòng hiệu trưởng trường trung học trọng điểm thành phố A.

Giang Nam Khê nhận giấy cho phép xin nghỉ của hiệu trưởng, ngoan ngoãn nói một tiếng: "Cảm ơn.”

Trên khuôn mặt già nua của hiệu trưởng là nụ cười vô cùng tươi tắn: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, bạn Giang lễ phép quá, thầy cũng mừng cho em.”

“Thầy cũng có bỏ phiếu cho em trong cuộc thi lần này. Mặc dù ra ngoài ghi hình cho chương trình giải trí rất tốt, nhưng em cũng phải chú ý tới chuyện học tập nữa đấy. Vài tháng nữa sẽ đến kỳ thi đại học. Đương nhiên, trò Giang, thành tích của em đứng đầu bảng cho nên thầy cũng không lo lắng gì nhiều cho lắm.”

“Vâng ạ." Nụ cười trên mặt Giang Nam Khê càng hiền dịu hơn, nhưng thật ra cô chỉ cười cho có mà thôi.

“Thưa thầy hiệu trưởng, em đi trước đây ạ." Giang Nam Khê cúi đầu chào hiệu trưởng.

Hiệu trưởng gọi cô lại: "Đợi đã, đợi đã. Trò Giang này, cái đó, em có thể ký tên giúp tôi được không? Con gái của tôi rất thích em.”

Hiệu trưởng tìm một lúc lâu mới giật ra một tờ giấy từ trên bàn đưa cho Giang Nam Khê.

Sau đó thầy lại cầm lấy một cây bút đỏ phê sửa bài thi đưa cho cô. Giang Nam Khê viết tên của mình xuống, chữ của cô đẹp giống như câu rồng bay phượng múa.

Hiệu trưởng vui vẻ ra mặt, lúc nhận chữ ký của cô trông thầy giống như đang cầm bảo vật gì đó.

Đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Thẩm Đại ngậm một cây kẹo que ở cửa chờ cô, thấy Giang Nam Khê vừa đi ra thì Thẩm Đại chậc một tiếng, lòng tràn đầy oán giận mở miệng nói: "Học sinh ngoan ra ngoài rồi đấy à?"

"Thầy ấy có đồng ý không?"

Giang Nam Khê lắc nhẹ tờ giấy trong tay.

Thẩm Đại vừa nhìn thì đã cảm thấy thèm thuồng không chịu được, dáng vẻ của cô ấy trông rất giống một con chó không được ăn cơm suốt tám trăm năm bất ngờ nhìn thấy bánh bao thịt, hận không thể lập tức nhào tới đoạt lấy tờ giấy kia. Ngay cả lúc nói chuyện, cả người cô ấy cũng toát ra vẻ chua xót và ganh tị: “Hâm mộ quá đi à.”

Một số người sắp thi đại học còn có thể xin nghỉ vài tháng để quay chương trình giải trí, một số người lại chỉ có thể bị nhốt trong trường học cả ngày để ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, liều mạng học tập như thể không biết sống chết là gì.

Giang Nam Khê nói trúng tim đen của cô ấy: "Với trình độ học tập của cậu thì dùng từ thi cử để hình dung sẽ không thích hợp cho lắm. Nói đúng ra là đυ.c nước béo cò.”

Thẩm Đại nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt hô to với cô: "Yêu quái! Coi chừng tớ lấy mạng cậu đấy!”

Giang Nam Khê không phải kiểu người ngây thơ như cô ấy.

Cô vắt chân lên cổ mà chạy, Thẩm Đại ở sau lưng đuổi cùng diệt tận, kết quả cô gái nhỏ này không có mắt, chạy được nửa đường trực tiếp đυ.ng phải người khác. Thẩm Đại dừng bước, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt chợt trở nên căng thẳng: "Lớp trưởng.”

Người bị đυ.ng phải là lớp trưởng của lớp Giang Nam Khê và Thẩm Đại, tên là Lục Vãn, là một nữ sinh ăn nói thận trọng, lạnh lùng như núi băng, có mái tóc rất dày và chắc khỏe. Hầu như không có bạn học nào trong lớp có thể nhìn thấy khuôn mặt dưới mái tóc mái của cô ta.

Lục Vãn: "Không thể kêu to và chạy ở bên ngoài hành lang, nếu bị phát hiện sẽ bị trừ điểm đấy.”

Thẩm Đại cười giả lả đáp lại cô ta, quay đầu đi làm mặt quỷ với Lục Vãn.

Lục Vãn thấy Giang Nam Khê, gật đầu chào cô rồi đi.

Thẩm Đại cảm thấy ngạc nhiên: "Từ lúc nào mà mối quan hệ của hai người các cậu lại trở nên thân thiết hơn vậy?”

Giang Nam Khê: "Xin hãy chú ý cách dùng từ của cậu.”

Thẩm Đại: "Ồ, vậy hai người thân thiết với nhau từ lúc nào thế?”