Chương 14

"Nhưng trước đó chị chưa từng nói với tôi việc này."

"Vậy sao?" Chị Lý cười ha ha: "Chắc là do chị bận nên quên mất."

Nguyễn Thu Trì hơi nhướng mày, tiến đến bên cạnh Giang Nam Khê, tò mò hỏi: "Cô không muốn lên chương trình với tôi à à?"

Thật sự nhẫn tâm nha, rõ ràng CP Nhất Giang Thu Thủy của chúng ta có thứ hạng cao như vậy.

Giang Nam Khê nghiêm mặt, lười nói chuyện.

Cô vốn không nói cho Hạ Chỉ Ngôn biết chuyện mình sắp lên chương trình, thậm chí còn nhờ dì Tống giúp mình lừa gạt, muốn cho Hạ Chỉ Ngôn một niềm vui bất ngờ.

Bây giờ...

Giang Nam Khê nhìn Nguyễn Thu Trì đứng bên cạnh cười run rẩy như hoa, mím môi im ắng.

Cô chỉ cầu niềm vui bất ngờ này đừng biến thành kinh hãi.

Điện thoại di động reo vang lên, Giang Nam Khê lấy ra xem, đúng lúc Hạ Chỉ Ngôn gửi tin nhắn đến.

Chị gái: [Vừa mới quay phim xong, bây giờ phải di chuyển sang trường quay chương trình giải trí.]

Chị gái: [TT]

Chị gái: [Đã một tuần không gặp Nam Nam, chị rất nhớ em. Hôm nay lên lớp cảm thấy thế nào? Có ăn uống đàng hoàng không? Có mệt không?]

Khóe miệng Giang Nam Khê nhếch lên, đang muốn trả lời tin nhắn ngay lập tức, giọng nói của Nguyễn Thu Trì vang lên từ sau lưng: "Oa, ai vậy?"

“Chị gái của cô à?”

Giang Nam Khê nhấn tắt màn hình, đưa tay nhét điện thoại vào túi: "Không liên quan đến cô."

Có Nguyễn Thu Trì ở đây, kết quả là dọc theo đường đi, Giang Nam Khê cũng không tìm được cơ hội giải thích với Hạ Chỉ Ngôn, cô cứ như vậy bị đưa thẳng tới địa điểm quay phim.

Tính đến trước khi quay chương trình, đã một tuần Hạ Chỉ Ngôn không gặp Giang Nam Khê.

Ngoại trừ ngày đó kết thúc sớm, cô ấy trở về nhà một chuyến, sau đó không còn thời gian rảnh nữa. Vất vả lắm cảnh quay hiện tại mới sắp đóng máy, chương trình giải trí mà cô ấy nhận xong lúc trước lại phải quay.

"Chị Tống, sau này đừng nhận nhiều công việc như vậy với em." Hạ Chỉ Ngôn thấy Giang Nam Khê vẫn không trả lời tin nhắn, đặt điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt lại, đồng thời nói chuyện với chị Tống - người đại diện của cô.

Chị Tống đáp: "Đã không nhận từ lâu, nhưng không phải lúc trước đã bàn bạc xong việc nhận chương trình giải trí này sao?"

"Lần trước em nói với chị, chờ Nam Nam thi tốt nghiệp trung học xong sẽ dẫn cô ấy ra ngoài chơi, bảo chị đừng sắp xếp cho em quá nhiều, chị cũng đã nhớ kỹ."

Nhưng hôm nay thật sự là không có cách nào.

Chị Tống không nhắc tới Giang Nam Khê còn đỡ, vừa nhắc tới, Hạ Chỉ Ngôn đã cảm thấy khó chịu.

Cô ấy vươn tay nắm lấy gối ôm, ôm thật chặt trước ngực.

"Không thoải mái sao?" Chị Tống lo lắng.

"Không có sao đâu chị." Hạ Chỉ Ngôn không tiện nhiều lời: "Lát nữa khách quý có những ai vậy?"

"Toàn là người quen của em."

"Không có người mới?"

Chị Tống: "Có... nhưng vấn đề không lớn!"

Cô ta nhìn Hạ Chỉ Ngôn, len lén thở phào nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa đã quên lời dặn dò của Nam Nam, để lộ niềm vui bất ngờ ra ngoài.

"Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chị gọi em." Chị Tống đau lòng nói.

"Vâng, làm phiền chị rồi."

Hạ Chỉ Ngôn nói là muốn nghỉ ngơi, nhưng cô ấy hoàn toàn không ngủ được.

Gần đây các triệu chứng của cô ấy ngày càng tệ hơn. Trước kia một tháng về nhà ôm ấp cọ xát Nam Nam thì còn có thể nhịn, hiện tại lại không được. Hạ Chỉ Ngôn có chút đau đầu, cô ấy không muốn chứng bệnh này ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của mình, càng không muốn để cho những người khác biết.

Thừa dịp chị Tống đang gọi điện thoại sắp xếp công việc, Hạ Chỉ Ngôn len lén cầm lấy điện thoại di động, giấu ở bên cạnh quần áo, lặng lẽ liên lạc với một người.

Hạ Chỉ Ngôn: [Tuần này có rảnh không? Tôi muốn đặt lịch tư vấn.]

Bác sĩ Từ: [Có, tôi gửi thời gian rảnh rỗi cho cô.]

Hạ Chỉ Ngôn nhìn bảng biểu bác sĩ Từ gửi tới, lại nhìn thời gian hôm nay. Cô trả lời: [Tối thứ tư được không?]

Bác sĩ Từ: [Đương nhiên là được.]

Hẹn xong thời gian tư vấn, Hạ Chỉ Ngôn cảm thấy lại giải quyết thêm một chuyện. Tâm trạng cô ấy thả lỏng, ôm chặt gối đầu trước ngực, giống như làm vậy là có thể thông qua cảm giác áp lực trên da thịt thư giãn vài phần vô cùng lo lắng trong lòng.