Chương 2

Thẩm Đại: "Quên đi, mỗi lần tớ nói chuyện này với cậu là cậu lại giả chết, tớ cũng không muốn hỏi nữa.”

“Cậu đừng có lắc cái ly nước chanh kia nữa được không? Uống chút rượu đi!”

Giang Nam Khê lắc đầu: "Tớ không uống rượu đâu.”

“Người đó không thích.”

Thẩm Đại: "Ai? Phụ huynh cậu à?”

“Giang Nam Khê, tớ phải nói cái này với cậu mới được. Chúng ta đều là người trưởng thành hết rồi, uống một hai ngụm rượu thì có sao đâu? Trước kia tớ đã phát hiện cậu có tật xấu. Cậu nghe lời cha mẹ của cậu quá. Bây giờ cho dù đang đi trên đường cái tùy tiện bắt được một đứa con nít, nó còn dám làm này làm kia hơn cậu đấy, cậu đừng làm mất mặt người trưởng thành chúng ta như vậy chứ!”

Giang Nam Khê thở dài: "Cậu uống say rồi à?”

Thẩm Đại lắc đầu: "Không có! Tuyệt đối không có!”

Giang Nam Khê: "Để tớ đưa cậu về nhà.”

“Tớ đã nói với cha mẹ rồi, hôm nay chúc mừng cho ngày cậu được ra ngoài nên tớ sẽ ở bên ngoài chơi với cậu mãi luôn!"

Giang Nam Khê nhìn Thẩm Đại nổi điên, có chút đau đầu. Cô cầm lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang đeo lên để ngụy trang, sau đó khiêng Thẩm Đại đi ra ngoài. Tuổi không đủ, không thể thuê phòng, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể mang Thẩm Đại về nhà.

Cô gọi một chiếc xe, bởi vì trang phục quá kỳ quái cho nên tài xế quay đầu lại nhìn cô vài lần, chậm một lúc rồi mới khởi động xe.

Xe chạy về phía trước, trên màn hình lớn ven đường là ảnh chụp người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội.

Thẩm Đại dán mặt lên cửa sổ xe hưng phấn nói: "Hạ Ảnh Hậu! Đó là Hạ Ảnh Hậu!”

Giang Nam Khê đè thấp vành nón, dùng khóe mắt liếc qua nhìn ảnh chụp kia.

Người phụ nữ ấy giống như một con thiên nga vô cùng cao ngạo, dây chuyền kim cương trên cổ cũng không bằng một phần mười ngàn vẻ đẹp của cô.

Hạ Chỉ Ngôn.

Cô ấy sáng chói như ngôi sao trên trời.

Chiếc xe màu đen âm thầm đi về phía trước trong dòng xe cộ trên đường, bức quảng cáo khổng lồ của Hạ Chỉ Ngôn treo trên tòa nhà càng không ngừng lóe ra ánh sáng nhiều màu sắc. Trên trạm xe buýt, biển quảng cáo mà fan Giang Nam Khê chuẩn bị cho cô đang yên tĩnh đứng lặng trong đêm tối. Một lớn một nhỏ, thành thục và ngây ngô, trở thành một cặp đôi gái tài gái sắc nhất trong thành phố này.

Về đến nhà, Giang Nam Khê đè thấp cổ họng nói tiếng cám ơn với tài xế, sau đó cô khiêng Thẩm Đại trở về nhà.

Nhà của cô là một căn nhà bằng phẳng ở khu vực phồn hoa nhất thành phố, từ thang máy độc lập đi lên trên nhà, quét vân tay khóa cửa chính để đi vào.

Vừa đẩy cửa ra, Thẩm Đại lập tức ngã trên mặt đất giống như cái xác không hồn.

Giang Nam Khê đá văng cô ấy ra, khom lưng lấy dép ra thay. Thẩm Đại nhân cơ hội bò vào trong phòng, nhìn ảnh chụp khắp phòng, cô ấy kinh hãi: "Giang Nam Khê! Quả nhiên cậu là fan của Hạ Ảnh Hậu!”

“Trong nhà cậu chỗ nào cũng có ảnh chụp của Hạ Ảnh Hậu!! Đậu má!! Tại sao tôi chưa từng thấy qua bức ảnh này?! Đây là ảnh ở đâu vậy?! Còn có tấm này, người đẹp mặc váy đỏ, Tư Cáp Cáp a a a.”

Mắt thấy Thẩm Đại muốn dán miệng vào khung ảnh, Giang Nam Khê cầm dép lên đập vào gáy Thẩm Đại.

Thoáng cái Thẩm Đại lập tức hôn mê bất tỉnh, trước khi hôn mê còn nôn đầy đất.

Giang Nam Khê nhịn xuống xúc động muốn gϊếŧ người, cô cố gắng chịu đựng cơn mệt nhọc để quét dọn phòng, sau đó cô dẫn Thẩm Đại vào trong phòng mình, thay quần áo đắp chăn cho cô ấy, để cô ấy ngủ thật ngon.

Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện, Giang Nam Khê mới rảnh rỗi.

Cô ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, cầm điện thoại di động.

Trong wechat có rất nhiều người gửi tới lời chúc mừng, nhưng người được ghim trên đầu danh sách mãi mà chẳng gửi thư.

Cô mở nhật ký trò chuyện ra.

Cuộc trò chuyện cuối cùng dừng lại ở tin nhắn thông báo của cô.

Giang Nam Khê: Chị, em giành hạng nhất rồi.

Giang Nam Khê đặt đầu ngón tay lên bàn phím, cân nhắc đánh rất nhiều chữ, nhưng cuối cùng cô không gửi đi tin nào cả.