Chương 1

Lúc Thang Chỉ nhận được điện thoại của học muội đang ở văn phòng sửa bài tập. Nàng mới tốt nghiệp tiến sĩ đại học khoa học và công nghệ Mỹ về nước, hiện tại nhậm chức khoa máy tính của trường cũ, trở thành bác đạo trẻ tuổi nhất An Đại.

“Alo, Thang Chỉ.”

“Cuối tuần này chị nhất định phải đi xem mắt cho em, đã 27 tuổi rồi mới yêu đương một hồi, nói ra ngoài có mất mặt không?” Thang Chỉ vừa nghe máy, đối phương bắt đầu tận tình khuyên nhủ, sợ Thang Chỉ lại lấy công việc bận rộn treo máy rời đi.

“Ừ, chị đi.” Thang Chỉ đáp một tiếng.

Lúc trước Thang Chỉ thiếu học muội Giang Kỳ một nhân tình, để báo đáp, Giang Kỳ yêu cầu Thang Chỉ đi gặp đối tượng cô giới thiệu cho Thang Chỉ.

Tục ngữ nói chính là xem mắt.

“Vậy thì tốt rồi!” Giọng đối phương đột nhiên cao lên vài độ, nhảy nhót hoan hô: “Em nói với chị nha, điều kiện đối tượng xem mắt lần này vô cùng vô cùng tốt, tuy bây giờ vẫn không thể nói cho chị biết nhưng chị chỉ cần biết cô ấy tuyệt đối phù hợp thẩm mỹ của chị là được!”

Phù hợp với thẩm mỹ của tôi? Thang Chỉ suy nghĩ một chút.

Trong đầu chợt nhảy ra đúng là một giọng nói nhiều năm khó quên, trong núi trống cốc sáng sớm dưới sương mù chim hót, linh hoạt kỳ ảo lại uyển chuyển.

Thang Chỉ chưa từng có một khái niệm rõ ràng với người mình thích. Nếu nhất định phải có thì chính Thang Chỉ là một người cực kỳ giọng khống, nàng thích thanh âm hơn dung mạo.

“Ai nha, chính là giọng rất êm tai!” Nghe Thang Chỉ không lên tiếng, học muội giải thích: “Giọng của cô ấy chị tuyệt đối sẽ thích, nói không chừng sau khi gặp mặt đại sự nhân sinh của chị trực tiếp giải quyết xong. Đến lúc đó đừng quên mời em uống rượu mừng nha!”

Thang Chỉ không khỏi bật cười.

Đây là đi đến đâu rồi?

Thang Chỉ năm nay 27 tuổi nhưng chỉ yêu một lần. Nàng độc thân nhiều năm cũng không phải vì nàng lớn lên không đẹp, ngược lại, Thang Chỉ lớn lên cực đẹp. Lông mày lá liễu đan mắt phượng, môi son hơi mím, cho dù lúc mặt mộc đối với người cũng làm cho đối phương cảm thấy liếc mắt một cái đều là làm bẩn tiên tử.

Từ nhỏ đến lớn, số người theo đuổi Thang Chỉ nhiều không kể xiết nhưng nàng chưa bao giờ động tâm.

Hơn nữa Thang Chỉ rõ ràng có thể dựa vào mỹ mạo, lại càng phải dựa vào thực lực. Sơ trung học phổ thông nàng vẫn đứng đầu khối, một đường được cử đi học đại học, sau khi cầm học bổng cấp quốc gia bốn năm thành công trúng tuyển vào trường đại học nước ngoài, tiếp tục ra nước ngoài bồi dưỡng.

Hôm nay nàng học xong về nước, trở lại trường cũ của mình, tiếp tục bồi dưỡng nhân tài thế hệ tiếp theo cho trường cũ.

“Em nghĩ xa quá, người còn chưa thấy đâu.” Thang Chỉ phê xong bài tập tắt máy tính: “Gặp được đối phương cũng không nhất định để ý chị.”

“Ai u cho chị của em à, chị không tự tin với bản thân, đây có phải là chị học bá của em không?” Đối phương cằn nhằn không ngừng: “Dù sao chị cũng không được lắc mặt, cố gắng tìm đề tài, đừng ứng phó! Cố gắng làm cho mình đắm chìm trong vui sướиɠ khi quen biết bạn mới, nghe chưa?”

“Được.” Thang Chỉ trả lời.

Giang Kỳ bị Thang Chỉ một câu lại một câu đáp ứng kí©h thí©ɧ tâm tình thật tốt: “Học tỷ, em nói một câu không dễ nghe, có đôi khi người sẽ nhìn về phía trước. Tuy em biết chị đã buông xuốn nhưng luôn phong kín chính mình, có gì khác với thực vật không có ánh mặt trời?”

“Ừ, chị biết. Lý thuyết quang hợp của em.”

Giang Kỳ học sinh học, yêu thích giao tiếp, quán bar KTV vĩnh viễn không thể thiếu cô. Theo lời của cô là phong kín một mình ở nhà đều giống thực vật không có ánh mặt trời, không thể tiến hành quang hợp, hấp thu CO2 biến thành dưỡng khí, bất lợi cho giao tiếp giữa người với người và tiến bộ xã hội.

Giang Kỳ nghe Thang Chỉ đồng ý, cũng không có ý định quấy rầy nàng nữa: “Được rồi, vậy em cũng không nói nhiều nữa, bạn gái em đang chờ em xem phim. Thời gian và địa điểm đều gửi cho chị rồi, chị cố lên nha!”

“Được, cảm ơn em.” Thang Chỉ cười khẽ một tiếng. Nàng tắt điện thoại di động, thu dọn sách giáo khoa xong, lưng đeo túi trở lại nhà trọ của giáo viên.

Phòng An Đại trang bị cho nàng không lớn, phòng một người một trăm mét vuông, hai phòng ngủ hai phòng khách. Một gian phòng ngủ Thang Chỉ dùng làm thư phòng, trong đó cả một mặt tường đều bị nàng thiết kế thành giá sách, bên trong đặt đầy sách. Nhà nàng rất sạch sẽ, trên bàn ăn màu trắng tinh khiết hoa hồng cắm hoa điểm xuyết sức sống.

Thang Chỉ làm cho mình một phần salad hoa quả, mở máy tính, chuẩn bị theo dõi phim mới của Qua Hàn.

Năm nay Qua Hàn ba mươi mốt tuổi, xuất đạo chín năm qua cơ hồ giành được tất cả giải thưởng ảnh hậu trong nước, là người mẫu diễn xuất của giới giải trí. Mặc dù cô chỉ nhận được một bộ phim mỗi năm nhưng mỗi bộ phim được đánh giá từ 9.0 trở lên.

Chất lượng cao, sản xuất lớn, tiêu chuẩn cao.

Qua Hàn giữ mình trong sạch nổi danh trong giới giải trí, từ khi xuất đạo tới nay chưa từng truyền ra bất kỳ scandal nào về cô.

Hơn nữa cô vẫn đi trước năng lượng tích cực của xã hội, quyên tiền thiện cử đều là phần đầu tiên trong giới giải trí. Bất luận là bạn tốt đồng tính hay là bạn tốt khác phái, đều biết mặc dù Qua Hàn thoạt nhìn tính cách lãnh đạm không dễ ở chung nhưng kỳ thật như một đoàn hỏa diễm, ấm áp chiếu sáng mỗi người bên cạnh. Cho nên dù là đối thủ, đôi khi cũng tán thưởng một câu Qua Hàn làm cực kỳ hoàn mỹ.

Bộ phim mới Thang Chỉ theo đuổi là câu chuyện về một đôi tình nhân đồng tính sau khi chia tay ba năm gương vỡ lại lành. Bộ phim này ám chỉ thực tế, đưa một loạt chủ đề về phụ nữ vào kịch bản biểu diễn. Fan hâm mộ một bên khóc tình yêu tuyệt mỹ trên màn đạn, một bên bắt đầu ý nghĩa thực tế của bộ phim này ở khu bình luận thảo luận.

Cho nên chỉ phát sóng chưa đầy một tuần, bộ phim này đã lấy nhiều đề tài để chiếm lĩnh danh sách tìm kiếm nóng hổi.

Thang Chỉ xem như fan qua đường của Qua Hàn. Phim Qua Hàn diễn nàng đều theo dõi xem, cũng thường xuyên mua một ít đồ cô làm người phát ngôn nhưng không quan tâm đến weibo và cuộc sống của Qua Hàn.

Nàng thừa nhận vẻ đẹp của Qua Hàn là một phần duy nhất trên thế gian nhưng Thang Chỉ không hề có hứng thú đối với truy tinh, nàng thích Qua Hàn, bởi vì giọng của Qua Hàn độc đáo, giống như nước trong núi, không tính là tinh tế tỉ mỉ nhưng độc hữu từ tính.

Cộng thêm cho nàng cảm giác rất quen thuộc.

Nên khi Thang Chỉ nhìn thấy Qua Hàn tháo kính râm trong phòng ăn, nàng ngây ngẩn cả người.

Đã là mùa thu, Qua Hàn mặc một thân áo khoác màu đen, hai chân thon dài thẳng tắp bị quần jean hình loa bao vây, bên trong mặc một cái áo màu xám đậm.

Cô trang điểm nhẹ, mái tóc dài màu đen gợn sóng, khuôn mặt trắng nõn. Ánh mắt đánh vào màu đất, trong nháy mắt tháo kính râm xuống, đôi mắt đẹp như hoa đào mê người. Cô tựa hồ thích son môi màu đỏ nhưng quả thật thích hợp. Cho dù ăn mặc một thân trang phục đơn giản hằng ngày, khi cô đứng ở nơi đó cũng cực kỳ giống nữ vương cải trang vi hành.

“Xin chào, tôi là Qua Hàn, rất vui được gặp cô.” Qua Hàn tựa hồ không nhìn kinh ngạc trong mắt Thang Chỉ, rất tự nhiên đi tới, vươn tay phải về phía Thang Chỉ.

“Xin chào, tôi là Thang Chỉ.” Thang Chỉ rất nhanh phục hồi tinh thần lại trong kinh ngạc, mỉm cười, cầm tay đối phương.

Tay Qua Hàn lớn hơn Thang Chỉ một chút, làn da nhẵn nhụi. Trên năm ngón tay đều làm móng tay trong suốt, mặt trên điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh. Tuyệt không phù hợp với khí chất bản thân cô, ngược lại có loại mỹ cảm tương phản đáng yêu.

“Tôi không làm cô sợ chứ?” Hai người ngồi xuống, Qua Hàn mở miệng trước: “Không để Giang Kỳ nói trước cho cô, xin lỗi. Nhưng thân phận của tôi quả thật không dễ công khai, cho nên thỉnh cầu cô tha thứ.”

“Không có việc gì, tôi hiểu.” Trước hôm nay, Qua Hàn vẫn chỉ là một tấm ảnh trên weibo hoặc là một nữ diễn viên trong một bộ phim trên TV đối với Thang Chỉ. Nhưng bây giờ, nữ nhân có diện mạo độc nhất vô nhị, tính cách độc nhất vô nhị, ngay cả giọng nói cũng không thể thay thế này đang ngồi đối diện nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Bản âm của cô thật sự dễ nghe, rất có độ phân biệt, tựa như nước suối lặng lẽ chảy xuôi trong cốc, có chút lạnh, lại mang theo linh hoạt kỳ ảo, cùng với sự ổn trọng và thẳng thắn của nữ nhân thành thục, phảng phất như thiên nhiên.

Nhưng vẫn có chút quen thuộc.

Có chút giống giọng nói giấu trong lòng cô chín năm kia.

Thang Chỉ bị ý nghĩ này của mình chọc cười. Làm sao có thể chứ, bạn gái cũ khi mới học chính là y học, cô nói lý tưởng của cô là trở thành một bác sĩ, cứu người. Tuy rằng trường học của cô cũng không xuất sắc nhưng ở địa phương coi như là trường học tốt số một số hai, sao cô lại ra mắt làm diễn viên chứ?

Mặc dù ảnh hậu Qua Hàn xấp xỉ tuổi với cô ấy, giọng nói tương tự nhưng cũng không thể đem đối phương làm thế thân, cố gắng tìm lấy bóng dáng đối phương trên người cô ấy.

Thật vô đạo đức.

Huống chi, phương thức liên lạc của bạn gái cũ còn nằm trong tài khoản xã giao của nàng. Tuy Thang Chỉ không mở avatar kia, cũng không nói chuyện với cô nữa nhưng cũng biết bạn gái cũ sống rất phong phú.

Thang Chỉ ném những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, đưa thực đơn cho Qua Hàn” “Mời cô trước.”

Qua Hàn tiếp nhận thực đơn lật xem, cảm giác có chút nóng, liền cởϊ áσ khoác ra, treo trên giá áo trong phòng.

“Có kiêng ăn gì không?” Qua Hàn hỏi Thang Chỉ.

“Không ăn chua, không ăn giấm, còn lại đều được.” Thang Chỉ đưa cho Qua Hàn một ly nước trắng.

“Vậy mì Ý tiêu đen thế nào?” Mặc dù Qua Hàn đang lật thực đơn nhưng ánh mắt lại nhìn Thang Chỉ.

Thang Chỉ cảm thấy có chút kỳ quái nhưng đây có thể là thói quen của Qua Hàn, nàng cũng không để ý nhiều, chỉ gật đầu.

Mì Ý tiêu đen, nàng rất thích.

Đặc biệt là với nước ép cà chua tươi.

“Đồ uống, nước cà chua ép tươi có được không?” Qua Hàn gọi xong món chính lật đến cuối cùng, gõ gõ bàn.

“Có thể, tôi rất thích.” Thang Chỉ hơi kinh ngạc.

Không cần nghĩ Thang Chỉ cũng biết, lúc xem mắt dễ dàng làm cho hai người say mê nhất chính là rượu vang đỏ. Rượu vang đỏ thơm ngào ngạt, độ cồn cũng không cao, uống nửa ly trợ hứng, nhiều khi có thể làm sự tình thành công. Nàng thấy Qua Hàn còn rất coi trọng lần xem mắt này, cho rằng cô nhiều ít sẽ muốn thêm chút đồ uống trợ hứng, không nghĩ tới khẩu vị của cô lại giống như của mình.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí coi như hòa hợp.

“Thang lão sư bình thường dạy học có bận không?” Qua Hàn giơ ly lên, hai người nhẹ nhàng chạm ly vào nhau.

“Cũng tốt, tiết học không nhiều. Năm đầu tiên đi làm, chỉ dẫn theo hai học sinh.” Thang Chỉ ăn mì ý khác với những người khác ở nhà hàng Tây, nàng thích dùng đũa, mặc dù lúc trộn mì dùng nĩa.

Qua Hàn nghe vậy cười cười, trong ánh mắt quang huy lưu chuyển: “Vậy Thang lão sư yêu cầu một nửa kia thế nào?”

Thang Chỉ dừng một chút, suy nghĩ một chút: “Ít nhất là phụ nữ độc lập, còn lại không có yêu cầu gì, tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi là được.”

“Ý nghĩ của Thang lão sư rất đơn giản nhưng cũng rất khó làm nha.” Qua Hàn thu lại chút ý cười, tựa hồ đang suy nghĩ.

“Cô thì sao? Qua......Hàn ảnh hậu?” Thang Chỉ hỏi nàng.

Qua Hàn ngược lại không cần nghĩ ngợi: “Thông minh, xinh đẹp, độc lập. Tri thế cố nhưng vẫn đơn thuần, giữ lại một trái tim khỏe mạnh hướng về phía trước.” Cô dừng một chút: “Gọi tôi Qua Hàn là được rồi.”

“Xem ra cô thích loại em gái.” Thang Chỉ không muốn hướng đề tài về phía mình, chỉ nói một nửa liền dừng lại.

“Không phải cô cũng là loại em gái sao?” Qua Hàn hỏi ngược lại, khóe miệng khẽ nhếch.

“Hiện tại tôi thuộc về bậc chị gái. Đâu giống ảnh hậu, có nhan sắc trẻ thơ vạn năm không thay đổi, da thịt có thể rách, tuổi tác và nhan sắc không phù hợp nghiêm trọng.”

“Ừm, cảm ơn cô.” Qua Hàn ý cười càng sâu, hai mắt to màu hổ phách nhìn chằm chằm Thang Chỉ, nhu tình như nước.

Thang Chỉ coi như trì độn cũng có thể cảm giác được trận xem mắt này không khí có chút thoát ly nàng mong muốn. Nàng vốn định cơm nước xong có thể hảo tụ hảo tán với đối phương nhưng bây giờ hình như ảnh hậu có chút hứng thú với nàng. Vì thế nàng đành phải ngừng đề tài, Qua Hàn hỏi cái gì, nàng mới đáp cái đó.

Hai người dùng cơm xong, Thang Chỉ đề nghị chế độ AA, Qua Hàn đồng ý.

Cũng không phải Thang Chỉ thiếu tiền, nàng chỉ không muốn lại có liên quan đến Qua Hàn.

Nếu như tương lai nàng có đối tượng, người kia hẳn là vô cùng đơn giản, bác sĩ hoặc giáo viên, có thể trải qua một đời bình bình đạm đạm với nàng.

Nhưng không nghĩ tới, lúc rời đi, Qua Hàn vẫn gọi nàng lại.

“Thang lão sư, cô còn chưa để lại phương thức liên lạc cho tôi mà.”