Chương 3

Thang Chỉ có mối tình đầu rất nghiêm trọng. Nàng dùng bút lông thật lâu cũng không nỡ ném, huống chi là người.

Không thể quên được.

Không đời nào.

Nàng cũng không phải không bỏ xuống được, nhìn không thấy sờ không được thì thôi, chuyện bình thường không liên quan đến nàng, cũng sẽ không nghĩ đến nàng. Nhưng một khi nhìn thấy quen biết, cho dù đối phương chỉ là phương thức liên lạc nằm trong danh sách của nàng, lửa trong lòng liền có xu thế cháy lan ra đồng cỏ, một cỗ nhiệt tình thiêu đốt.

Không phải thích, chỉ là có chút nhớ nhung.

Có thể là nhớ mối tình xưa, cũng có thể là nhớ thời gian trước đó.

Thang Chỉ nhớ tới chuyện ly kinh phản đạo nhất nàng từng làm thời học sinh, chính là yêu qua mạng với Qua Hàn.

Năm ấy nàng mới lên lớp 11.

Từ nhỏ Thang Chỉ đã là học bá, ngoại trừ đệ nhất không lấy được thứ hạng khác, vẫn quy quy củ củ, không có bằng hữu gì. Ở trường là học tập, về nhà vẫn là học tập.

Nàng không có sở thích đặc biệt gì, đọc sách viết văn và chơi piano chính là cách nàng thư giãn.

Gia cảnh Thang Chỉ không tốt, từ nhỏ ba mẹ đã ly hôn, nàng theo mẹ sống qua ngày. Mẹ mở một cửa hàng nhỏ, thu nhập không nhiều lắm, áp lực cuộc sống cực lớn khiến tinh thần bà xuất hiện vấn đề, luôn nóng nảy dễ giận. Bà đều ký thác tất cả hy vọng của mình trên người Thang Chỉ, buộc nàng làm rất nhiều chuyện Thang Chỉ tuyệt không thích.

Cũng may Thang Chỉ hiểu chuyện, biết mẹ luôn không thể khống chế cảm xúc của mình nên tới bây giờ không để cho bà tức giận, quan hệ mẹ con coi như hòa hợp.

Nghỉ hè lớp 10, cuộc thi tiểu thuyết động não học sinh trung học toàn quốc đúng hạn cử hành, vì giảm bớt gánh nặng cho mẹ, Thang Chỉ gửi bản thảo báo danh, rất may mắn lấy được giải nhất, được tiền thưởng xa xỉ.

Bài văn đoạt giải đều sẽ đăng lên tạp chí đặc biệt hẹn, đồng thời hoạt động giao lưu bạn qua thư tiến hàn khí thế h hừng hực. Mặc dù Thang Chỉ để lại hòm thư của mình nhưng hoàn toàn dấn thân vào học tập, không chú ý nữa.

Thẳng đến tiết tin học đầu tiên khai giảng lớp 11, trong phòng máy nàng mở hòm thư của mình, thấy được một phong thư lẻ loi chưa mở ra. Ký tên: Tần Hoài.

Thang Chỉ mở ra, trong thư Tần Hoài nói với Thang Chỉ cô thấy được tiểu thuyết của Thang Chỉ, rất thích, cũng viết bình luận sách rất dài vì nàng nhưng cô có nhiều chỗ không hiểu, hy vọng có thể trao đổi một chút cấu tứ cụ thể của tiểu thuyết này với Thang Chỉ.

Thang Chỉ bị Tần Hoài viết tràn đầy bình luận sách đả động. Trong lúc lơ đãng Tần Hoài đọc được chuyện xưa tiểu oán giận của Thang Chỉ viết ra, còn có thiếu nữ mười bảy tuổi hướng tới tình ý tương lai.

Thư của hai người một phong tiếp một phong, tiết tin học của Thang Chỉ một tuần hai tiết. Nàng học rất nhanh, sau khi luyện tập xong sẽ trao đổi thư từ với Tần Hoài. Có đôi khi Tần Hoài sẽ chờ nàng, trong khoảng thời gian đi học, chờ cô gửi thư mới, đọc xong, lại trực tiếp hồi âm cho cô.

Thang Chỉ cất tâm sự vào trong từng phong thư, có đôi khi không kịp viết tay, lại gõ từng chữ vào trong tài liệu, gửi cho Tần Hoài.

Tần Hoài đọc sách cũng nhiều, trải qua nhiều chuyện, đều có kiến giải độc đáo với rất nhiều chuyện. Trao đổi với cô, Thang Chỉ cảm thấy rất thoải mái thậm chí rất thả lỏng.

Lúc viết thư nàng không cần suy nghĩ nơi nào có cuộc thi có thể kiếm được tiền, người nào đang xem nhà nàng náo nhiệt. Cũng sẽ không nhớ tới mẹ đột nhiên nổi giận, còn có bạn học trong lớp châm chọc khıêυ khí©h.

Tháng thứ ba sau khi các cô trao đổi thư từ, Tần Hoài xin phương thức liên lạc của Thang Chỉ. Thang Chỉ chỉ có một chiếc điện thoại cũ không thể nối mạng nhưng nàng cho.

Ngày nhận được điện thoại của Tần Hoài, Thang Chỉ chỉ nhớ rõ lỗ tai của mình giống như bị lửa đốt, đốt nàng thiếu chút nữa mất lý trí. Tần Hoài gọi điện thoại cho nàng lúc chạng vạng, bình thường nàng ở trọ trong trường, lúc nói chuyện điện thoại một mình trốn dưới tàng cây hòe sau lưng ký túc xá, ngồi xổm ở đó, nghe Tần Hoài gọi bút danh của nàng: “Chỉ Đinh”.

Lưu luyến lại ôn nhu.

Giọng Tần Hoài dễ nghe khiến Thang Chỉ hoài nghi cô có phải là người dẫn chương trình của đài truyền hình nào hay không. Có đôi khi cô sẽ đọc thư cô viết cho Thang Chỉ, có đôi khi sẽ nói cho nàng biết y học sinh mệt mỏi quá, có đôi khi sẽ hỏi Thang Chỉ học tập vất vả sao, có viết chuyện xưa mới hay không.

Hai người quen nhau tháng thứ tư, Tần Hoài thổ lộ với Thang Chỉ.

Khi đó An Thành đã bước vào mùa đông, tuyết rơi rất sớm, bay lả tả rơi đầy đất, trời và đất đều trắng. Thang Chỉ cầm điện thoại, hai tay lạnh đến đỏ bừng nhưng vẫn kiên trì gọi điện thoại cho Tần Hoài vào buổi trưa thứ tư và chủ nhật hàng tuần, giọng nói đều run rẩy.

Sau đó Tần Hoài nói cho nàng biết, Kim Lăng cũng có tuyết rơi, cô đeo cặp sách đi trong sân trường đại học, đột nhiên rất muốn ôm nàng.

Một cái ôm mùa đông chắc chắn sẽ rất ấm áp.

Cô thích nàng.

Thang Chỉ chưa từng nghĩ tới yêu đương nhưng tình yêu của thiếu nữ lại tràn lan mãnh liệt nháy mắt Tần Hoài nói ra “thích”. Nàng không bài xích bất kỳ loại tình yêu say đắm nào, nàng chỉ không nghĩ tới nháy mắt Tần Hoài nói ra, một tiếng bắt nguồn từ nội tâm nói: “Đáp ứng cô ấy”.

Đáp ứng cô ấy đi.

Tình cảm của Thang Chỉ mười bảy tuổi luôn nội liễm mà ngại ngùng, cho nên nàng chỉ trả lời một tiếng: “Được.”

Từ nay về sau, mỗi ngày bất kể sớm hay muộn, bất kể lúc nào, bất kể Thang Chỉ có trả lời hay không, Tần Hoài đều sẽ gửi cho nàng một câu “Chào buổi sáng”, “Ngủ ngon”.

——Chào buổi sáng, Chỉ Đinh. Sáng nay trời hơi lạnh, nhưng nghĩ về em thì ấm hơn nhiều.

——Ngủ ngon, Chỉ của chị. Hôm nay khóa giải phẫu thật khó, tôi vẫn không thể làm được lên lớp xong liền đi mặt không đổi sắc ăn cơm.

——Chào buổi sáng, A Chỉ. Hôm nay lúc gửi tin nhắn cho em đang chờ xe, kết quả xe trường học đi tòa nhà thí nghiệm lướt qua vai chị. Chị chạy nước rút trăm mét trở về mới không muộn.

——Ngủ ngon, bạn gái nhỏ. Đọc xong câu chuyện mới của em rồi, thật ngọt ngào, hôn chúc ngủ ngon.

……

Thang Chỉ bình thường đi học điện thoại sẽ để ở phòng ngủ nên chỉ có buổi tối trở về nghỉ ngơi mới có thời gian trả lời tin tức của Tần Hoài.

Tình thân và tình bạn chưa từng có được cứ như vậy được tình yêu Tần Hoài dành cho lấp đầy. Cô làm tỷ tỷ của nàng, chỉ điểm cho nàng sai lầm. Cô cũng là bạn tốt của nàng, nghe nàng nói lời trong lòng. Cô cũng là người yêu của nàng, dùng tình yêu sưởi ấm trái tim đã đóng băng từ lâu của Thang Chỉ.

Từ đó về sau Thang Chỉ toàn tâm toàn ý sa vào hương vị dịu dàng của Tần Hoài tỷ, nàng giữ lại tất cả tin nhắn Tần Hoài gửi cho nàng, cũng ghi một số ý tưởng vào nhật ký.

——Gặp nhau tròn một năm, sang năm chị sẽ đi An Thành tìm em, được không?

——!Được.

Thang Chỉ chưa từng để ý tới vẻ bề ngoài của mình cũng luống cuống, nàng đứng trong toilet phòng ngủ che mặt, thầm nghĩ Tần Hoài có cảm thấy nàng xấu xí hay không, Tần Hoài gặp được nàng sẽ không thích nàng hay không.

Nhưng kỳ nghỉ thứ hai của cấp ba, chuyện của các cô đã bị mẹ Thang Chỉ phát hiện. Mẹ Thang Chỉ lướt tới nhật ký của Thang Chỉ, bên trong kẹp hoa khô Thang Chỉ bảo tồn, cùng với chuyện xưa của nàng và Tần Hoài.

Mẹ tát Thang Chỉ một cái khiến nàng quỳ trên mặt đất, xé nát nhật ký của nàng trước mặt Thang Chỉ, lại ném nát điện thoại duy nhất của nàng. Cuối cùng cầm lấy tóc Thang Chỉ, dùng dao vẽ ra một đạo dấu vết có máu dưới gò má nàng.

Bà không để ý con gái đang chuẩn bị thi cấp ba, nhốt Thang Chỉ ở nhà cả tháng, không cho nàng gặp người, chỉ mỗi ngày cho nàng một cái bánh bao trắng sống qua ngày. Mà mỗi lần nhìn thấy Thang Chỉ, bà đều không ngừng dùng “Mày ghê tởm sao” “Tao lại sinh ra một đứa con gái đồng tính luyến ái” “Sao mày còn chưa đi chết” để kí©h thí©ɧ Thang Chỉ.

Giáo viên trong trường đến khuyên, bị mẹ nàng dùng dao uy hϊếp rời đi.

Mọi người đều biết mẹ nàng bị bệnh tâm thần, không ai dám tới cứu nàng.

Thang Chỉ trốn trong căn phòng nhỏ chưa tới mười mét vuông của mình, ôm đầu gối ngẩn người.

Nàng chỉ biết, mẹ tự mình gọi điện thoại cho Tần Hoài, buộc cô chia tay.

Thang Chỉ còn chưa trưởng thành, người giám hộ vẫn là mẹ nàng. Hàng xóm láng giềng rốt cuộc nhìn không được, len lén lúc mẹ trông tiệm thả Thang Chỉ ra.

Sau khi Thang Chỉ được thả ra chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Tần Hoài. Điện thoại rất nhanh được kết nối nhưng không phải là giọng của Tần Hoài.

Thang Chỉ không nói gì, cúp máy.

Sau đó Thang Chỉ đi lên hòm thư, không nhận được một phong thư đến từ “Tần Hoài”.

Từ đó về sau nàng ở trường học, trong cuộc sống không còn một người chị tên là “Tần Hoài”, cũng không có một người yêu gọi nàng là “bạn gái nhỏ”.

Sau đó Thang Chỉ trưởng thành, được cử đến An Đại. Nàng đến cục cảnh sát báo cảnh sát, tự mình đưa mẹ vào viện an dưỡng khoa tâm thần, mỗi tháng nàng làm kiếm được tiền an dưỡng, nuôi dưỡng mẹ thật tốt.

Sau đó mẹ qua đời, Thang Chỉ đi châu Âu du học.

Cho đến khi gặp lại Qua Hàn.

“Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, dạ bạc Tần Hoài cận tửu quán.” Tần Hoài là người Kim Lăng, Qua Hàn cũng vậy. Nói ra thật sự rất có duyên phận, xem mắt gặp bạn gái cũ.

Thang Chỉ mở to mắt nằm trên giường, chung quanh là đêm đen như mực.

Từng mỗi lần nghĩ đến “Tần Hoài”, lòng nàng đều mơ hồ đau đớn. Sau đó sẽ không đau nữa, chỉ là còn có chút sầu não. Mùa hè năm nhất nàng cầm học bổng đi thành phố Kim Lăng du ngoạn một tuần, là một nơi rất đẹp. Lịch sử văn hóa lâu đời, phong tình nhân văn đầy đủ, mỹ thực món ngon hương vị cũng tốt, ban đêm nàng chậm rãi tản bộ dọc theo sông Tần Hoài, hóng gió mùa hè hơi lạnh, tâm tĩnh như nước.

Sau đó, Tần Hoài chỉ là một phương thức liên lạc nằm trong danh sách của nàng, chỉ là một đoạn tình yêu say đắm không có hồi kết.

Thang Chỉ nằm trên giường, trở mình, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Nàng cọ cọ gối, nhắm mắt lại, một đêm không mộng.

————

Ngày hôm sau mặc dù là cuối tuần nhưng Thang Chỉ theo thói quen dậy sớm chạy bộ rèn luyện.

Cũng đã là sắp gần ba người, nếu không rèn luyện thân thể duy trì dáng người, già rồi tuyệt đối phải hối hận. Thầy hướng dẫn Vi Nặc Na của Thang Chỉ ở nước ngoài nói như thế.

Sau khi rèn luyện mua điểm tâm về nhà, Thang Chỉ mới nhìn thấy tin tức Qua Hàn gửi tới.

——Thứ bảy tuần sau khu Hoài An An Thành có một triển lãm tranh sao trời, A Chỉ có rảnh không, có thể mời A Chỉ cùng đi không?

Thang Chỉ xem xong tin tức, đánh xoá xóa đánh trong hộp thoại, tâm phiền ý loạn. Thang Chỉ thật sự không biết phải nói cái gì, cuối cùng trực tiếp khóa màn hình, đặt ở một bên.

Ăn cơm là lớn.

Nhưng món đậu phụ ngày thường thích nhất phối với bánh trứng, hôm nay ăn lại tẻ nhạt vô vị.

Nàng nhìn chằm chằm màn hình màu đen thở dài, buông bát đũa xuống, đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách sững sờ xuất thần.

Xa xa là ánh mặt trời mới mọc, một mảnh đỏ rực, nhuộm màu bầu trời chung quanh, còn có chút chói mắt. Bạch quả dưới lầu đón gió phấp phới, màu vàng kim, hướng về phía mặt trời, dưới ánh nắng sớm tắm rửa càng bị mạ lên một tầng viền vàng.

Thang Chỉ khoanh tay trở về bàn ăn, cầm lấy di động trên bàn, gõ gõ gõ.

——Cảm ơn Qua Hàn tỷ đã mời, nhưng thứ bảy tuần sau tôi có chút việc, lần sau chúng ta lại hẹn.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một bài tập chăm chỉ.√

Người mới lên đường, lần đầu tiên thử hoa loa kèn.√

Nếu bạn thích, hãy để lại lời nhắn và bộ sưu tập.√

Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nó.√

Yêu các bạn.√